Vào lúc Diệp Thiên Di đổi xong quần áo xuống dưới, ánh mắt công khai rơi xuống trên người hai nam nhân đang ngồi trên bàn cơm kia, một nam nhân trung niên có vài phần tương tự hắn khi lớn lên, đúng là cha của hắn, Tô Minh.

Tô Minh đã qua năm mươi tuổi, nhưng ông ta vẫn là một bộ dáng không đến bốn mươi tuổi lúc tráng niên, cả người đầy ý vị nam nhân thành thục khiến rất nhiều nữ nhân đều lâm vào mê muội.

Mà thanh niên hơn hai mươi tuổi ở bên người Tô Minh chính là tiểu nhi tử Tô Thiên Vân của ông ta. Tô Thiên Vân lớn lên không giống Tô Minh lắm, mà càng giống người mẹ diện mạo thanh thuần xinh đẹp kia của gã, tướng mạo xinh đẹp có chút âm nhu.

Nhìn thấy hai người này, tay phải Diệp Thiên Di vịn trên hư phù của thang lầu hơi hơi căng thẳng, lập tức liền làm như không nhìn thấy hai người kia, đi đến bàn ăn ngồi xuống.

Thật khéo là, lão quản gia cũng vừa đem bữa sáng của hắn đưa lên bàn ăn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Nhìn lão quản gia tự mình đưa bữa sáng lên, hơn nữa bữa sáng này rõ ràng cũng là do lão quản gia tự tay làm, Diệp Thiên Di khẽ nhíu mày: “Những người khác đâu?”

Những người hầu khác trong đại trạch Diệp gia đang ở đâu?
Lão quản gia hơi lo lắng nói: “Thiếu gia, bọn họ đều bị cảm mạo phát sốt đi bệnh viện rồi.”

Diệp Thiên Di cũng nhớ tới sự tình bùng nổ bệnh truyền nhiễm gần đây, không ít người đều bị cảm mạo phát sốt, trong công ty cũng có không ít công nhân xin nghỉ bệnh, chính là không nghĩ tới nghiêm trọng đến mức người hầu trong nhà đều bệnh đến chỉ còn lại một lão quản gia cùng một lao công Lý Thẩm.

Ánh mắt đảo quanh một vòng trên người Tô Minh cùng Tô Thiên Vân, Diệp Thiên Di thản nhiên nói: “Nói với Lý Thẩm đem tất cả các phòng đều tiêu độc một lần.”


Tô Minh vốn là nhìn Diệp Thiên Di chỉ lo cùng lão quản gia nói chuyện phiếm hoàn toàn không nhìn đến hai người là ông ta cùng Tô Thiên Vân cũng đã sinh khí, hiện tại lại nghe những lời này của Diệp Thiên Di, như cho rằng ông ta cùng Tô Thiên Vân là ngọn nguồn bệnh độc, tức giận đến muốn ném cái chén, may mắn Tô Thiên Vân ngồi ở bên cạnh ông ta đúng lúc cản ông ta lại.

Tô Thiên Vân thấp giọng hô một câu: “Ba, người đừng quên con đã nói gì với người.”

Tô Minh giật mình một chút, sau đó nhanh chóng thay đổi sắc mặt, hướng về phía Diệp Thiên Di cười đến hòa ái dễ gần: “Thiên Di, cha hôm nay tới tìm con là có việc muốn mời con hỗ trợ.”

Diệp Thiên Di mắt điếc tai ngơ tiếp tục bình tĩnh ăn điểm tâm.

Tuy nhiên hắn vẫn chú ý vẻ mặt cùng cử chỉ của Tô Minh và Tô Thiên Vân, hắn có thể cảm giác được hai người này ngoài mặt bình tĩnh bên trong lo lắng, thậm chí còn có chút hưng phấn.

Chẳng lẽ Tô gia xảy ra chuyện gì hắn không biết sao?

Có thể bị hắn buộc cho co đầu rút cổ đến C thị, Tô Minh lại không nể mặt lần nữa trở lại A thị tìm đến hắn hỗ trợ, chuyện này hẳn là không bình thường.

Hơn nữa… Diệp Thiên Di không dấu vết đánh giá Tô Thiên Vân, hắn tổng cảm thấy người em trai tiện nghi này của mình tựa hồ không thích hợp.

Bộ dáng trong tự tin lại mơ hồ mang theo vài phần kiêu ngạo này, nhìn người đều là dùng một loại ánh mắt “Ta đối với ngươi hết thảy đều rõ như lòng bàn tay” nhìn xuống, chỗ nào giống như Tô Thiên Vân sợ hãi rụt rè bình thường trước kia?


Tinh thần một người không có khả năng biến hóa lớn như vậy, chẳng lẽ Tô Thiên Vân trước kia đều là ngụy trang?

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Diệp Thiên Di vừa nghĩ vừa hớp một hơi sữa, nếu Tô Thiên Vân thật sự là ngụy trang, còn ngụy trang nhiều năm như thế, thì quả thật là đáng sợ.

Hắn đột nhiên sắc bén cảm giác có một đạo ánh mắt làm càn đánh giá chính mình, ánh mắt hắn lãnh lệ nhìn lại, vừa lúc nhìn thấy Tô Thiên Vân hoang mang rối loạn thu hồi tầm mắt.

Diệp Thiên Di thầm nhíu mày, Tô Thiên Vân này đến tột cùng là xảy ra chuyện gì? Nếu như hắn vừa rồi không có nhìn lầm, thì trên mặt Tô Thiên Vân xuất hiện biểu tình sợ hãi, căm hận cùng với hưng phấn?

Thật đúng là tình cảm phức tạp… Càng ngày càng có ý tứ.

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Sau khi Diệp Thiên Di ăn xong bữa sáng, nhẹ nhàng lau khóe môi một chút, sau đó nhìn về phía Tô Minh cố nén giận cùng với Tô Thiên Vân kỳ kỳ quái quái, hỏi: “Nói đi, các người tới tìm tôi có việc gì?”


Tô Minh có chút thẹn thùng nhìn về phía Tô Thiên Vân.
Tô Thiên Vân không có băn khoăn nhiều như Tô Minh, gã trực tiếp nói: “Anh hai, em…”

Diệp Thiên Di ngắt lời gã: “Tôi không có anh trai cũng không có em trai, Tô thiếu gia thỉnh chú ý xưng hô một chút.”

Trên mặt Tô Thiên Vân lộ ra vài phần nan kham, nhưng rất nhanh gã lại khôi phục bộ dáng mỉm cười, “Diệp thiếu gia, tôi cùng ba ba tới đây là muốn tìm anh vay tiền, anh yên tâm, tiền này chúng tôi ba ngày sau liền trả lại gấp đôi cho anh.”

Gã nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Diệp Thiên Di, trong lòng cười đắc ý, ba ngày sau trả tiền lại? Đến ngày mai thì tiền chẳng khác nào là giấy vụn, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu.

Chỉ có lương thực, vật tư cùng vũ khí mới là quan trọng và hữu dụng nhất.

Diệp Thiên Di không chút do dự cự tuyệt : “Không có khả năng! Các người về đi.”

Trên đời này không có bánh nhân thịt miễn phí, Diệp Thiên Di rất rõ ràng điểm này. Ba ngày sau liền trả tiền lại gấp đôi, bánh nhân thịt lớn như vậy xem chừng chính là một cái bẫy rập trắng trợn.

Hơn nữa đừng nói là giả, cho dù là thật, Diệp Thiên Di cũng tuyệt đối sẽ không cho Tô gia mượn một phân tiền.

Tiền với hắn mà nói chỉ là một vài con số, nhiều hơn hay thiếu đi một ít căn bản không quan trọng, cho nên điều kiện Tô Thiên Vân ra căn bản liền vô pháp đả động hắn.

Tô Thiên Vân cùng Tô Minh nghe được Diệp Thiên Di trả lời, sắc mặt khó coi trong nháy mắt, cũng may là bọn họ sớm đoán trước, oán hận của Diệp Thiên Di đối với Tô gia, vô cùng có khả năng sẽ không cho bọn họ vay tiền. Nhưng là bọn họ tới đây còn có mục đích thứ hai.


Tô Thiên Vân nhìn về phía Tô Minh, lần này liền đến phiên Tô Minh ra mặt.

Tô Minh nói với Diệp Thiên Di: “Nếu con không nguyện ý cho ta vay tiền, chính là muốn đoạn tuyệt quan hệ cha con với ta?”

Diệp Thiên Di không thèm quan tâm nói: “Sớm đã đoạn tuyệt rồi, từ một khắc khi ông ly hôn mẹ thì đã không còn gì nữa.”

Diệp Thiên Di nhắc tới “hành động vĩ đại” Tô Minh đã từng làm, dùng ánh mắt châm chọc nhìn ông ta, nhưng da mặt Tô Minh không dày sao có khả năng làm ra nhiều chuyện cực phẩm như vậy, cho nên ông ta thật bình tĩnh nói: “Con nếu đã muốn đoạn tuyệt quan hệ với ta, vậy đem Ngọc Quan Âm trên cổ con đưa cho ta đi, đây là đồ gia truyền của Tô gia.”

Ngọc Quan Âm kia cũng không tính là tốt, chỉ có thể xem như phổ thông, là khi Diệp Thiên Di một tuổi được Tô Minh đưa cho.

Lúc ấy Tô Minh đối với Diệp Thiên Di đứa con trai họ Diệp này cũng không vui vẻ gì, cũng không có tận lực chuẩn bị quà mừng một tuổi, chính là tùy tiện đến một cửa hàng bán ngọc khí mua một cái Ngọc Quan Âm, xưng là đồ gia truyền của Tô gia đưa cho Diệp Thiên Di.

Lúc ấy Diệp lão gia tử cũng bởi vì Ngọc Quan Âm chất lượng quá kém mà sinh khí, nếu không phải Tô Minh chết sống nói đây là đồ gia truyền của Tô gia, bảo bối tổ tiên truyền xuống được đại sư khai quang, Ngọc Quan Âm bình thường này cũng không tư cách mang trên cổ quý giá của Diệp thiếu gia.

Chỉ là cũng không biết có phải Ngọc Quan Âm thật sự được đại sư khai quang không, vốn là thân thể mẹ Diệp không khoẻ, Diệp Thiên Di sinh ra cũng có chút không mạnh khỏe lắm thế nhưng sau khi đeo Ngọc Quan Âm lên xương cốt dần dần trở nên cường tráng.

Cho nên Ngọc Quan Âm này Diệp Thiên Di liền đeo hơn hai mươi năm, rất ít tháo xuống.

Tô Minh lúc này tìm hắn đòi lấy Ngọc Quan Âm, Diệp Thiên Di trong lúc nhất thời thế nhưng ngây ngẩn cả người.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương