Thi sinh doanh gia mạt thế phản trọng sinh
-
Chương 1:
Xoạt một tiếng, bức màn bị kéo ra, ánh sáng chói mắt xuyên thấu qua cửa sổ sát đất chiếu đến trên thảm trải sàn lông dê hoa mỹ, nam nhân đi chân trần dẫm trên thảm trải sàn mềm mại, trên người chỉ mặc áo ngủ, ánh mắt nhất thời vô pháp thích ứng ánh sáng hơi hơi nheo lại, trên khuôn mặt tuấn lãng không có chút biểu tình nào, hình dáng lãnh ngạnh lại mím chặt môi, khiến người khác cảm thấy phi thường có áp lực.
Sau khi nam nhân đem bức màn kéo ra, đứng ở trước cửa sổ sát đất không nhiễm một hạt bụi nhìn chằm chằm hồ nước dưới lầu trong chốc lát, sau đó xoay người hướng cái giường lớn cực kỳ chiếm diện tích đi tới.
Chăn trên giường có chút hỗn độn, hiển nhiên là do lúc vừa mới rời giường bị xốc lên, nam nhân ghé vào bên giường, đem chăn dịch ra xa hơn chút, lộ ra một đoàn tiểu mao cầu tuyết trắng bên dưới chăn. Lúc nhìn đến đoàn tiểu mao cầu này, gương mặt lãnh ngạnh kia của nam nhân trở nên nhu hòa rất nhiều.
Đây là một con mèo tai cụp tuyết trắng, chóp mũi có một dúm lông, cực kỳ đáng yêu.
Tiểu manh vật đáng yêu như vậy thoạt nhìn cùng nam nhân lãnh ngạnh nghiêm túc này tựa hồ rất không hòa hợp, nhưng sự thật chính là như thế, nam nhân cùng một con mèo tai cụp đáng yêu ngủ trên cùng một cái giường nguyên buổi tối.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhìn mèo nhỏ ngủ đến mức bụng nhỏ phập phồng, Diệp Thiên Di vươn tay cong cong cằm nhỏ của nhóc: “Tiểu Diệp Tử, rời giường nào.”
Lại gọi hai tiếng, thấy ‘Tiểu Diệp Tử’ vẫn còn nằm trên giường, trong mắt của hắn xẹt qua một tia bất đắc dĩ, không quấy rầy mộng đẹp của mèo nhỏ, đứng dậy vào phòng tắm.
Khi Diệp Thiên Di đi ra từ trong phòng tắm, phát hiện Tiểu Diệp Tử thế nhưng còn đang ngủ, thường ngày giờ này Tiểu Diệp Tử hẳn là đã sớm tỉnh lại bổ nhào vào trên người hắn làm nũng rồi mà.
Hắn khẽ nhíu mày, ngay lúc chuẩn bị đi qua mạnh mẽ đem Tiểu Diệp Tử đánh thức, ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa.
Diệp Thiên Di dừng động tác, sau đó xoay người đi mở cửa.
Thấy ngoài cửa là lão quản gia đã chiếu cố hắn nhiều năm, biểu tình Diệp Thiên Di tốt xấu cũng không còn doạ người nữa, ngữ khí bình tĩnh nói: “Có việc gì sao?”
Lão quản gia hiền hoà nhìn Diệp Thiên Di, nhưng ngữ khí cũng rất cung kính nói: “Thiếu gia, hôm nay cha con Tô Minh với Tô Thiên Vân đến, bọn họ muốn gặp ngài.”
Nghe xong câu này, sắc mặt Diệp Thiên Di không thay đổi, nhưng áp khí quanh thân thấp hơn chút, “Bọn họ không phải là đã sớm rời khỏi A thị sao? Sao còn dám trở về nữa?”
Lão quản gia không nói chuyện, Diệp Thiên Di mâu sắc trầm trầm: “Nhìn một chút xem, tôi thay đồ xong liền đi xuống.”
Lão quản gia cung kính nói: “Vâng. Thiếu gia, bữa sáng hôm nay vẫn như cũ chứ?”
Diệp Thiên Di gật gật đầu.
Hắn có chứng cưỡng bách, không quản chuyện gì đều thích có trật tự, ngay cả bữa sáng mỗi ngày cũng có quy định, dù vậy nhưng mỗi ngày lão quản vẫn đều kiên trì hỏi câu này, hắn cũng không cảm thấy phiền.
Ngay lúc lão quản gia sắp rời đi, Diệp Thiên Di đột nhiên nói: “Gọi điện thoại bảo bác sĩ Lý đến.”
Bác sĩ Lý là một bác sĩ thú y, cũng là bác sĩ chuyên dụng mà Diệp Thiên Di chuẩn bị cho Tiểu Diệp Tử.
Lão quản gia gật gật đầu, lại hỏi nhiều thêm một câu: “Tiểu Diệp Tử bị sao à?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lão quản gia là lão nhân nhìn Diệp Thiên Di lớn lên, ông cũng biết rõ Tiểu Diệp Tử có bao nhiêu trọng yếu đối với thiếu gia, cũng chỉ có ông mới dám hỏi nhiều thêm một câu như vậy.
Diệp Thiên Di đối với lão nhân gia cũng phá lệ thêm vài phần kiên nhẫn: “Không biết sao nữa, ngủ lâu như vậy, kêu sao cũng không tỉnh.”
Trên mặt lão quản gia lộ ra vài phần ưu sắc: “Là do hôm qua ngủ trễ sao?”
Mèo vốn chính là động vật trú phục vào ban đêm, chỉ là Tiểu Diệp Tử bị Diệp Thiên Di dưỡng thành thời gian làm việc và nghỉ ngơi cùng hắn mà thôi.
Diệp Thiên Di lắc lắc đầu: “Không có, đêm qua tôi không có làm việc đến khuya, chín giờ liền ngủ.”
Kỳ thật là đêm qua không biết sao mà hắn có chút đau đầu, do đó ngủ tương đối sớm. Chỉ là việc đau đầu này không cần phải nói ra khiến lão nhân duy nhất ở Diệp gia chân tâm đối tốt với hắn lo lắng.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Diệp Thiên Di là một thiên tài có chỉ số thông minh cao, nhưng thượng đế cho hắn có đại não thông minh, lại muốn cướp đoạt một ít thứ khác.
Mẹ hắn mất sớm, cha lại không thương, trừ bỏ một lão quản gia tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận còn để ý đến hắn, cũng chỉ có một con mèo tai cụp làm bạn với hắn.
Mẹ hắn họ Diệp, cha Tô Minh là đệ tử suy tàn của Tô gia, lúc trước vì trọng chấn Tô gia, ông ta lựa chọn cưới mẹ của Diệp Thiên Di.
Ông ngoại Diệp Thiên Di chỉ có một cô con gái, con gái lại thể yếu nhiều bệnh, cho nên ông yêu cầu một người thừa kế khỏe mạnh đến kế thừa sản nghiệp Diệp gia, liền nói với Tô Minh, muốn ông ra tay giúp đỡ trọng chấn Tô gia, thì phải cưới con gái của ông, hơn nữa đứa con đầu của hai người phải họ Diệp.
Vì Tô gia, Tô Minh đáp ứng.
Ông ta tuy đã đáp ứng nhưng lại ghi hận trong lòng, ông ta cảm thấy là Diệp lão gia tử buộc ông ta, uy hiếp ông ta ở rể Diệp gia, đem thể diện Tô gia hung hăng dẫm.
Nhưng ông ta vẫn không biểu hiện ra ngoài, ngay lúc Diệp Thiên Di mười sáu tuổi, sau khi Diệp lão gia tử qua đời, ông ta mới bại lộ bộ mặt thật.
Sau khi tang lễ Diệp lão gia tử cử hành xong xuôi, liền lập tức cùng mẹ Diệp ly hôn, còn vọng tưởng nhân cơ hội xâm chiếm sản nghiệp Diệp gia, phát triển Tô gia.
Chỉ tiếc, Tô Minh như thế nào cũng không nghĩ tới, Diệp Thiên Di vẫn luôn được Diệp lão gia tử mang theo bên người giáo dưỡng, thoạt nhìn lạnh lùng thản nhiên như bị mắc chứng tự bế, thế nhưng lại cứng rắn bảo vệ sản nghiệp Diệp gia.
Nhưng Diệp Thiên Di dù sao cũng còn chưa thành niên, đấu cứng với Tô Minh đương nhiên có hoàn cảnh xấu, Diệp gia bị Tô Minh cướp đi không ít lợi ích, nhưng cũng may là không có thương tổn căn cơ. Nhưng mẹ Diệp lại vì một loạt sự tình này bị tức đến nhiễm bệnh nặng, cuối cùng cũng buông tay về phương Tây.
Đối với người mẹ bị bệnh nặng, Diệp Thiên Di cũng không có bao nhiêu tình cảm, dù sao cũng chỉ là một người xa lạ quen thuộc nhất một năm đều không thấy được mấy lần. Nhưng tình cảm của hắn dành cho Diệp lão gia tử lại rất thâm sâu, cũng di tình với Diệp gia.
Tô Minh cũng không thừa nhận đứa con trai họ Diệp là hắn, cũng thờ ơ với hắn, so với là một đứa con trai, Diệp Thiên Di có thể nói là chứng cớ ông ta khuất nhục ở rể Diệp gia, ông ta lại càng yêu thích hai đứa con trai do người yêu thanh mai trúc mã của ông ta sinh cho ông ta.
Trưởng tử Tô Thiên Vũ, lớn hơn Diệp Thiên Di ba tuổi, thứ tử Tô Thiên Vân, chỉ nhỏ hơn Diệp Thiên Di non nửa tuổi.
Diệp Thiên Di không thể không thừa nhận, thủ đoạn Tô Minh chơi nữ nhân giấu giếm con trai riêng có thể còn cao hơn thủ đoạn kinh thương của hắn.
Tô Minh kinh thương chỉ biết dựa vào toà núi lớn Diệp gia này chống, hoặc là sử dụng chút thủ đoạn nham hiểm, nhưng ông ta lại có bản lĩnh mê hoặc hết một người lại một người phụ nữ đến thần hồn điên đảo, sinh con trai riêng cho ông ta mà ngay cả Diệp lão gia tử cũng không phát hiện.
Bằng không thì Tô Thiên Vũ cùng Tô Thiên Vân, hai đứa con trai riêng này tuyệt đối không có khả năng còn sống mà lớn lên.
Sau khi Diệp lão gia tử qua đời, Tô Minh cùng mẹ Diệp đang bệnh nặng ly hôn, ông ta liền lấy thân phận gia chủ Tô gia xuất hiện tại xã hội thượng lưu, chỉ tiếc chuyện Tô Minh trọng chấn gia tộc là dựa vào Diệp gia mới thành công ai mà không biết?
Sau khi Diệp lão gia tử mất, hành vi Tô Minh không thể chờ đợi được cùng mẹ Diệp ly hôn, ở trong lòng người khác, chỉ cảm thấy người này là bạch nhãn lang vong ân phụ nghĩa. Nhất là hành vi ông ta nhân lúc Diệp gia tạm thời không có người chủ trì đại cục cháy nhà mà đi hôi của càng làm người ta khinh thường.
Thanh danh Tô Minh ở trong vòng luẩn quẩn của giới thượng lưu sớm đã bị hủy, cho nên ông ta thủy chung vẫn không vào được cái vòng luẩn quẩn này, Tô gia cũng chỉ có thể miễn cưỡng được coi là gia tộc nhị lưu.
Sau khi Diệp Thiên Di thành niên chính thức tiếp nhận Diệp gia, chuyện thứ nhất hắn làm sau khi ổn định sản nghiệp Diệp gia là đả kích Tô gia.
Tô Minh vốn không có tài kinh thương, Tô gia trước đây đều là nhờ Diệp gia chống lưng, sau khi Diệp lão gia tử mất cũng đã bắt đầu tụt dốc, Diệp Thiên Di đánh một phát này, trực tiếp khiến Tô gia lưu lạc thành tam lưu.
Muốn đánh rắn thì phải đánh cho chết, Diệp Thiên Di không hề niệm tình phụ tử mà buông tha cho Tô gia.
Nhưng Tô Minh lại hoả tốc thông đồng với Tần gia Đại tiểu thư, Tần gia Đại tiểu thư là con gái duy nhất của Tần gia, nhưng bà không giống mẹ Diệp thể yếu nhiều bệnh như vậy, ngược lại như một nữ cường nhân. Bà từ sau khi ly hôn vẫn luôn không tái hôn, quan hệ với không ít nam nhân, Tô Minh cũng chỉ có thể xem như một người trong số đó. Chỉ là không nghĩ tới Tô Minh thậm chí còn có bản lĩnh đem nữ cường nhân này dỗ dành đến mức ra tay giúp ông ta.
Bởi vì lúc ấy Diệp gia còn chưa hoàn toàn khôi phục đến thời kì cường thịnh, Diệp Thiên Di không nguyện ý đối đầu cùng Tần gia, cũng may là Tần gia Đại tiểu thư cũng không muốn đối đầu với Diệp gia vì một người như Tô Minh, liền nhượng Diệp Thiên Di làm suyễn khẩu khí Tô gia, chờ Tần gia Đại tiểu thư chơi chán tự nhiên liền không quản Tô Minh. (*)
Diệp Thiên Di là một người cao ngạo đến tự phụ lại trừng mắt tất báo, đó cũng là điểm duy nhất giống nhau giữa hắn và cha Tô Minh.
Tô Minh cao ngạo nhưng lại không có thực lực cùng thủ đoạn, ông ta tự cho là mình có bản lĩnh, Diệp lão gia tử hẳn là nên cầu ông ta cưới con gái của ông, giúp ông ta trọng chấn Tô gia, chứ không phải là bảo ông ta ở rể.
Kỳ thật Diệp lão gia tử căn bản không muốn cho Tô Minh ở rể, chỉ là muốn trưởng tử của ông ta với con gái ông họ Diệp mà thôi, về sau sinh hạ thứ tử vẫn là họ Tô, chuyện ở rể này hoàn toàn là do Tô Minh tự nhận.
Vốn Diệp lão gia tử đề xuất yêu cầu chẳng qua là trao đổi đồng giá mà thôi, Tô Minh không đồng ý hoàn toàn có thể cự tuyệt. Nhưng ông ta tự mình đáp ứng, lại còn ghi hận trong lòng, cảm thấy Diệp gia nhục nhã ông ta…
Mà Diệp Thiên Di bất đồng, hắn cao ngạo dựa trên thực lực của hắn. Tần gia Đại tiểu thư biết rõ gút mắt của Diệp gia cùng Tô gia, thế nhưng còn dám vì một người như Tô Minh làm ra chuyện như vậy, đơn giản là khi dễ Diệp Thiên Di tuổi còn nhỏ, nghĩ hắn cũng không dám cùng Tần gia đối nghịch.
Diệp Thiên Di lúc ấy xác thật không dám, nhưng hắn chỉ là tạm thời nhịn xuống.
Không quá vài năm, Diệp Thiên Di đem Diệp gia phát triển lên, xa xa vượt qua Tần gia, việc đầu tiên hắn làm chính là làm cho Tô gia không thể không di chuyển đến thành thị khác, hung hăng vả mặt cho Tần gia đang che chở Tô gia.
Sau đó hắn vẫn không buông tha Tần gia, không lâu sau, Tần gia cũng vì chuyện nhỏ mấy năm trước mà lưu lạc thành tiểu gia tộc nhị lưu, tam lưu…
_______________________
(*) Nói chung là khúc này DTD chưa có thực lực đụng Tần gia, mà bà Đại tiểu thư Tần gia cũng không muốn đụng Diệp gia chỉ vì Tô Minh nên bả muốn DTD nhường nhịn xíu, chờ bả chơi chán Tô Minh rồi thì muốn làm gì làm nhưng dễ gì DTD đồng ý, ổng chỉ tạm thời nhịn xuống rồi vùng lên trả thù thôi =))))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook