Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam
-
Chương 14: Mang thai
Lúc Y Lai còn đang hôn mê, tin tức y mang thai đã truyền khắp toàn bộ Hạ gia, lão gia tử của Hạ gia cao hứng đến nỗi suýt chút nữa nhảy cẫng lên, trong nháy mắt không còn ác cảm đối với Y Lai nữa, vui vẻ chạy tới, đối với đứa cháu dâu này nhìn đi nhìn lại, khen rồi lại khen, cảm thán liên tục "Hạ gia có hậu".
Hạ gia có hậu. Câu nói này đến tai Hạ nhị lão gia liền thay đổi sắc mặt. Hạ nhị lão gia là bác thứ hai của Hạ Diễm, con ruột của Hạ lão gia tử. Ý tứ của Hạ lão gia tử đều trong những lời này, Hạ Diễm có con trai thì Hạ gia mới có đời sau, mà con trai của hắn* (Hắn ở đây chỉ Hạ nhị lão gia) thì lại không tính. Cho dù Hạ Diễm là người thừa kế, thì hắn vẫn có cảm giác không cam lòng. Hắn đứng một bên, lạnh lùng nhìn cái cảnh này.
"Lão nhị, lần này cháu dâu bị ngất, chuyện này cùng Hạ Tự, Hạ Dục có liên quan không?" Hạ lão gia tử nhìn Hạ nhị lão gia hỏi.
"Thưa cha, Hạ Tự cùng Hạ Dục không hiểu chuyện, con sẽ giáo huấn bọn nó thật tốt." Hạ nhị lão gia cúi đầu nói, nhưng tay không khỏi nắm thành đấm.
Sau khi Hạ lão gia tử cùng Hạ nhị lão gia đi rồi, Y Lai liền tỉnh lại. Lúc này, bên cạnh y chỉ còn lại tên mập.
"Xảy ra chuyện gì? Vì sao tôi lại nằm ở trên giường?" Y Lai hỏi.
Trên mặt tên mập thịt mỡ liền run lên, đối với Y Lai giơ ngón tay cái lên: "Thiếu gia, cái bụng của cậu cũng không chịu thua kém ai, cậu mang thai nha."
"Mang thai..." Vẻ mặt Y Lai hoàn toàn đọng lại, ngạc nhiên căn bản là không cách nào che giấu. Người của Giao Tộc cho dù là nam nhân cũng có thể mang thai, chỉ là y cùng Hạ diễm còn chưa "động phòng", thế nên đứa nhỏ này chỉ có thể là.... Lâm Sắt.
Trong bụng y lại có con của Lâm Sắt...
Thật lâu trước đây, sau khi Y Lai cùng Lâm Sắt làm tình, y đã từng nghĩ muốn đùa dai, để Lâm Sắt đem những thứ đó lưu trong cơ thể y, nếu như y mang thai thì làm sao bây giờ? Vị trí của Y Lai trong lòng Lâm Sắt có cũng được mà không có cũng được, thế nhưng con cái thì lại khác, hổ dữ không ăn thịt con, hài tử* cùng A Thụy Tư, Lâm Sắt sẽ chọn ai? Vào lúc đó, Y Lai tưởng tượng ra dáng vẻ khổ sở của Lâm Sắt, càng nghĩ càng thấy thú vị, chỉ là ý nghĩ này còn chưa thực hiện xong.
(Hài tử*: trẻ con, con cái)
Mà hiện tại, trên người Y Lai lại có cảm giác của một kẻ thất bại. Y rõ ràng đã buông xuống quá khứ, khi y quyết định bắt đầu một cuộc sống mới, tại sao lại có một đứa bé?
Y Lai nằm trên giường một ngày, cả người rầu rĩ nôn nóng, tên mập lại thập phần hưng phấn, đi theo làm tùy tùng, quả thật muốn đem Y Lai cung phụng như thần.
Buổi tối hôm ấy, Y Lai liền nhìn thấy Hạ Diễm một tuần đã không gặp mặt, trên người hắn âu phục vẫn chưa cởi, tóc đen ngổn ngang, hắn ở trên ghế sa-lông ngồi xuống, tiếp đó tự mình nới lỏng cà-vạt, liền ngồi lười biếng như vậy, ánh mắt rơi trên người Y Lai.
Đó là một loại ánh mắt rất thẳng thắn, lại nhìn Y Lai, cả người không dễ chịu đứng dậy. Thế nhưng Y Lai vẫn cứ nhìn thẳng hắn, không có một chút nào lùi bước.
"Chúng ta cùng nói chuyện về đứa nhỏ đi." Hạ Diễm nói.
Y Lai từ trên giường ngồi dậy, gật đầu nhìn Hạ Diễm.
"Anh muốn thế nào?" Y Lai hỏi. Hạ Diễm đối với y tuy rằng không có tình cảm gì, thế nhưng bọn họ dù sao cũng đã kết hôn, vô duyên vô cớ tự nhiên lại bị cắm sừng, nếu như là Y Lai, y cũng khó mà chấp nhận được. Thế nhưng khó chấp nhận là chuyện của Hạ Diễm, Y Lai không cần vì thế mà ray rứt.
"Đứa nhỏ này nhất định phải là con của tôi.*" Hạ Diễm nói. "Mặt khác, còn có một việc, chúng ta kéo dài thời gian hôn ước, tôi hi vọng em có thể trung thành, đồng thời, tôi cũng sẽ đối với em trung thành."
(* tui nghĩ chắc ý Hạ Diễm là đứa nhỏ phải mang họ Hạ á:">)
Đứa nhỏ này sắp ba tháng rồi, mà y cùng Hạ Diễm kết hôn còn chưa đến một tháng. Người nhà họ Hạ cũng không nhận ra có gì không bình thường, việc này cũng nhờ vào bản lĩnh Hạ Diễm.
Y Lai từ trên giường đi xuống, đi chân đất tới trước mặt Hạ Diễm, tiếp đó trên đùi hắn ngồi xuống, khuôn mặt tinh xảo kề sát vào mặt Hạ Diễm: "Vậy bây giờ chúng ta lên giường, bồi dưỡng tình cảm vợ chồng đi."
Tư thái Hạ Diễm vẫn là lười biếng, khóe miệng còn mang theo ý cười, cặp mắt kia sâu không thấy đáy, không nhìn rõ được tâm tư.
Y Lai xấn tới, đầu tiên là trên môi hắn mà nghịch ngợm, tiếp đó cắn tới vành tai, nhẹ nhàng liếm. Sau đó y liền phát hiện vành tai Hạ Diễm dần dần đỏ. Cho nên Hạ đại thiếu gia không phải vì thích người khác, cũng không phải vì bệnh thích sạch sẽ, mà là thẹn thùng? Phát hiện này khiến cho Y Lai cảm thấy vô cùng thú vị, y đưa tay ra muốn tiến vào trong quần Hạ Diễm, đột nhiên bị tóm lấy.
Hạ Diễm cầm lấy giày, giúp Y Lai mang vào: "Đi chân đất không tốt cho con."
Giúp y thay giày xong, Hạ Diễm liền xoay người rời đi. Hạ Diễm rời đi bước chân quá nhanh, tựa như đang che giấu điều gì, Y Lai liếm liếm môi, thực sự là quá đáng tiếc, chỉ thiếu chút nữa, y đã có thể chân chính tiếp cận Hạ Diễm. Thân thể ốm yếu, tính cách quái đản, những lời này không đủ để hình dung tính tình Hạ Diễm. Người này che giấu quá tốt, bọn họ cạnh bên nhau ròng rã một tháng, Y Lai vẫn cứ nhìn không thấu hắn. Nhưng cũng chính vì Hạ Diễm giấu càng sâu, Y Lai lại càng muốn tìm hiểu.
Nhưng mà Y Lai lại không nghĩ đến cơ hội lại đến nhanh như vậy. Hạ Diễm quá bận, bận bịu đến cơ bản không trở về nhà. Thế nhưng sau khi Y Lai mang thai, Hạ lão gia liền đối với Hạ Diễm mà ra mệnh lệnh bắt buộc, hắn mỗi tuần nhất định phải về nhà hai lần. Lần này, Hạ Diễm là mang theo mùi rượu trở về. Gương mặt tuấn tú của hắn có chút đỏ, quần áo có chút loạn, trực tiếp đi vào phòng. Khi đó Y Lai còn đang ngủ, nghe thấy âm thanh trong nháy mắt liền tỉnh lại, thế nhưng y không có mở mắt.
Tiếp đó, Hạ Diễm liền bắt đầu chửi ầm lên. Hạ Diễm xem ra không giống thiếu gia nho nhã gì cả, dù sao hắn cũng xuất thân danh giá, thế nhưng Y Lai không nghĩ tới trong đầu hắn lại cất giấu nhiều ý thô tục như vậy. Thô tục không ngừng cuồn cuộn từ trong miệng hắn phun ra, hơn nữa không có câu nào trùng câu nào*, Hạ Diễm mắng đối tượng chỉ có một người, chính là Lâm Sắt. Mà trên giường Y Lai vô tội yên tĩnh nằm cũng thương tâm. Bởi vì Hạ Diễm mắng cái gì mà "Đoạn tử tuyệt tôn", "Sinh con không có hậu môn"... Y Lai không khỏi sờ sờ bụng mình.
( Không có câu nào trùng câu nào*: nguyên tác là "không mang theo lặp lại", sợ mọi người khó hiểu nên tui đổi lại thành như trên luôn T^T... Ý là công phu chửi của Hạ Diễm rất là tốt nha~)
Hạ Diễm quả thật bị Lâm Sắt làm cho cuống cả lên, nhưng mà cũng là thủ đoạn Lâm Sắt lợi hại, có thể dùng cách này để phát tiết. Y Lai cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất để hiểu rõ Hạ Diễm, liền cũng từ trên giường ngồi dậy, học cách mắng của Hạ Diễm, đem Lâm Sắt mắng vài câu.
Sau khi hai người mắng xong, bốn mắt nhìn nhau, lại đột nhiên nở nụ cười. Y Lai tựa hồ nhìn thấu Hạ Diễm, nhưng chỉ một chút. Đây là nam nhân luôn có mục tiêu rõ ràng, mà hiện tại bị nam nhân khác bức đến cuống cả lên.
"Lâm Sắt hôm nay dám xem tôi như là giun dế, chờ sau này có cơ hội, nhất định sẽ không để hắn dễ chịu." Hạ Diễm híp mắt, "Có điều không thể không nói, Lâm Sắt đúng là một đối thủ rất tốt."
"Sẽ có một ngày như vậy." Y Lai nói.
Hạ Diễm nhìn Y Lai: "Em cũng chán ghét Lâm Sắt? Em đâu có quen biết hắn? "
"Bởi vì anh chán ghét hắn." Y Lai nói.
Câu này như một lời tâm tình. Hạ Diễm nhìn y, nhìn đôi mắt xanh lam kia, không khỏi đưa tay sờ sờ đầu y. Y Lai mắt mở to ngạc nhiên, trên mặt trắng nõn hiện ra chút đỏ ửng, tựa hồ đã chạm đến phần mềm mại nhất trong lòng Hạ Diễm. Y Lai tới gần, thời điểm bụng y dán vào bụng hắn, Hạ Diễm không khỏi nhìn bụng y một chút, đột nhiên thu tay về, cùng Y Lai kéo dài khoảng cách.
Hạ Diễm trên ghế sa-lông ngủ một đêm, ngày thứ hai từ rất sớm đã mất bóng.
Y Lai có hai việc vui tự đưa tới cửa. Hạ Tự cùng Hạ Dục đang tới xin lỗi, hai tỷ muội hung hăng này bị mắng, kiêu ngạo cũng hạ xuống một chút, đi tới trước mặt Y Lai, không cam lòng mà xin lỗi.
Y Lai nhìn người trước mặt: "Tôi có thể tha thứ cho hai người..."
Hai chị em kia dùng vẻ mặt "coi như ngươi hiểu chuyện" nhìn Y Lai.
"Thế nhưng trước hết chúng ta đi chơi trò này một lát đi."
Hai chị em cùng nhìn mặt nhau trong chốc lát, nghĩ đến lời nói của cha bọn họ, sẽ đánh cho bọn họ gãy chân, chỉ có thể không cam lòng gật gật đầu.
Liền nhìn thấy đỉnh tòa nhà cao nhất của Hạ gia, một cái rương trong suốt chứa hai người, từ chỗ cao nhất rơi xuống chỗ thấp nhất, lại đi lên, rồi lại hạ xuống, cứ như vậy lặp lại, ở bên trong rương hai người đã hét đến muốn điên rồi.
Tên mập đối với Y Lai giơ ngón tay cái lên, cũng thật là hả giận.
Lúc hai người kia được thả xuống, cả người đều ngã quắp, bọn họ lần đầu tiên biết đến cái gì gội là ác giả ác báo. Bọn họ được người máy nhấc lên, chỉ là lúc rời đi, trong mắt lóe ra tia độc ác.
Những ngày kế tiếp, liền đến thời điểm Y Lai dưỡng thai. Hiện tại ở Hạ gia, địa vị của Y Lai không thể so tầm thường, bởi vì trong bụng y đang hoài thai chính là hài tử thừa kế Hạ gia, ăn dùng đều là đồ tốt nhất, một chút cũng không kém so với ở Đế Quốc.
Ngay lúc Y Lai hầu như muốn quên luôn cả Đế Tinh thì ở Hạ gia, hay nói chính xác hơn là Hạ Diễm lại nghênh đón một vị khách từ Đế Quốc.
Hạ gia có hậu. Câu nói này đến tai Hạ nhị lão gia liền thay đổi sắc mặt. Hạ nhị lão gia là bác thứ hai của Hạ Diễm, con ruột của Hạ lão gia tử. Ý tứ của Hạ lão gia tử đều trong những lời này, Hạ Diễm có con trai thì Hạ gia mới có đời sau, mà con trai của hắn* (Hắn ở đây chỉ Hạ nhị lão gia) thì lại không tính. Cho dù Hạ Diễm là người thừa kế, thì hắn vẫn có cảm giác không cam lòng. Hắn đứng một bên, lạnh lùng nhìn cái cảnh này.
"Lão nhị, lần này cháu dâu bị ngất, chuyện này cùng Hạ Tự, Hạ Dục có liên quan không?" Hạ lão gia tử nhìn Hạ nhị lão gia hỏi.
"Thưa cha, Hạ Tự cùng Hạ Dục không hiểu chuyện, con sẽ giáo huấn bọn nó thật tốt." Hạ nhị lão gia cúi đầu nói, nhưng tay không khỏi nắm thành đấm.
Sau khi Hạ lão gia tử cùng Hạ nhị lão gia đi rồi, Y Lai liền tỉnh lại. Lúc này, bên cạnh y chỉ còn lại tên mập.
"Xảy ra chuyện gì? Vì sao tôi lại nằm ở trên giường?" Y Lai hỏi.
Trên mặt tên mập thịt mỡ liền run lên, đối với Y Lai giơ ngón tay cái lên: "Thiếu gia, cái bụng của cậu cũng không chịu thua kém ai, cậu mang thai nha."
"Mang thai..." Vẻ mặt Y Lai hoàn toàn đọng lại, ngạc nhiên căn bản là không cách nào che giấu. Người của Giao Tộc cho dù là nam nhân cũng có thể mang thai, chỉ là y cùng Hạ diễm còn chưa "động phòng", thế nên đứa nhỏ này chỉ có thể là.... Lâm Sắt.
Trong bụng y lại có con của Lâm Sắt...
Thật lâu trước đây, sau khi Y Lai cùng Lâm Sắt làm tình, y đã từng nghĩ muốn đùa dai, để Lâm Sắt đem những thứ đó lưu trong cơ thể y, nếu như y mang thai thì làm sao bây giờ? Vị trí của Y Lai trong lòng Lâm Sắt có cũng được mà không có cũng được, thế nhưng con cái thì lại khác, hổ dữ không ăn thịt con, hài tử* cùng A Thụy Tư, Lâm Sắt sẽ chọn ai? Vào lúc đó, Y Lai tưởng tượng ra dáng vẻ khổ sở của Lâm Sắt, càng nghĩ càng thấy thú vị, chỉ là ý nghĩ này còn chưa thực hiện xong.
(Hài tử*: trẻ con, con cái)
Mà hiện tại, trên người Y Lai lại có cảm giác của một kẻ thất bại. Y rõ ràng đã buông xuống quá khứ, khi y quyết định bắt đầu một cuộc sống mới, tại sao lại có một đứa bé?
Y Lai nằm trên giường một ngày, cả người rầu rĩ nôn nóng, tên mập lại thập phần hưng phấn, đi theo làm tùy tùng, quả thật muốn đem Y Lai cung phụng như thần.
Buổi tối hôm ấy, Y Lai liền nhìn thấy Hạ Diễm một tuần đã không gặp mặt, trên người hắn âu phục vẫn chưa cởi, tóc đen ngổn ngang, hắn ở trên ghế sa-lông ngồi xuống, tiếp đó tự mình nới lỏng cà-vạt, liền ngồi lười biếng như vậy, ánh mắt rơi trên người Y Lai.
Đó là một loại ánh mắt rất thẳng thắn, lại nhìn Y Lai, cả người không dễ chịu đứng dậy. Thế nhưng Y Lai vẫn cứ nhìn thẳng hắn, không có một chút nào lùi bước.
"Chúng ta cùng nói chuyện về đứa nhỏ đi." Hạ Diễm nói.
Y Lai từ trên giường ngồi dậy, gật đầu nhìn Hạ Diễm.
"Anh muốn thế nào?" Y Lai hỏi. Hạ Diễm đối với y tuy rằng không có tình cảm gì, thế nhưng bọn họ dù sao cũng đã kết hôn, vô duyên vô cớ tự nhiên lại bị cắm sừng, nếu như là Y Lai, y cũng khó mà chấp nhận được. Thế nhưng khó chấp nhận là chuyện của Hạ Diễm, Y Lai không cần vì thế mà ray rứt.
"Đứa nhỏ này nhất định phải là con của tôi.*" Hạ Diễm nói. "Mặt khác, còn có một việc, chúng ta kéo dài thời gian hôn ước, tôi hi vọng em có thể trung thành, đồng thời, tôi cũng sẽ đối với em trung thành."
(* tui nghĩ chắc ý Hạ Diễm là đứa nhỏ phải mang họ Hạ á:">)
Đứa nhỏ này sắp ba tháng rồi, mà y cùng Hạ Diễm kết hôn còn chưa đến một tháng. Người nhà họ Hạ cũng không nhận ra có gì không bình thường, việc này cũng nhờ vào bản lĩnh Hạ Diễm.
Y Lai từ trên giường đi xuống, đi chân đất tới trước mặt Hạ Diễm, tiếp đó trên đùi hắn ngồi xuống, khuôn mặt tinh xảo kề sát vào mặt Hạ Diễm: "Vậy bây giờ chúng ta lên giường, bồi dưỡng tình cảm vợ chồng đi."
Tư thái Hạ Diễm vẫn là lười biếng, khóe miệng còn mang theo ý cười, cặp mắt kia sâu không thấy đáy, không nhìn rõ được tâm tư.
Y Lai xấn tới, đầu tiên là trên môi hắn mà nghịch ngợm, tiếp đó cắn tới vành tai, nhẹ nhàng liếm. Sau đó y liền phát hiện vành tai Hạ Diễm dần dần đỏ. Cho nên Hạ đại thiếu gia không phải vì thích người khác, cũng không phải vì bệnh thích sạch sẽ, mà là thẹn thùng? Phát hiện này khiến cho Y Lai cảm thấy vô cùng thú vị, y đưa tay ra muốn tiến vào trong quần Hạ Diễm, đột nhiên bị tóm lấy.
Hạ Diễm cầm lấy giày, giúp Y Lai mang vào: "Đi chân đất không tốt cho con."
Giúp y thay giày xong, Hạ Diễm liền xoay người rời đi. Hạ Diễm rời đi bước chân quá nhanh, tựa như đang che giấu điều gì, Y Lai liếm liếm môi, thực sự là quá đáng tiếc, chỉ thiếu chút nữa, y đã có thể chân chính tiếp cận Hạ Diễm. Thân thể ốm yếu, tính cách quái đản, những lời này không đủ để hình dung tính tình Hạ Diễm. Người này che giấu quá tốt, bọn họ cạnh bên nhau ròng rã một tháng, Y Lai vẫn cứ nhìn không thấu hắn. Nhưng cũng chính vì Hạ Diễm giấu càng sâu, Y Lai lại càng muốn tìm hiểu.
Nhưng mà Y Lai lại không nghĩ đến cơ hội lại đến nhanh như vậy. Hạ Diễm quá bận, bận bịu đến cơ bản không trở về nhà. Thế nhưng sau khi Y Lai mang thai, Hạ lão gia liền đối với Hạ Diễm mà ra mệnh lệnh bắt buộc, hắn mỗi tuần nhất định phải về nhà hai lần. Lần này, Hạ Diễm là mang theo mùi rượu trở về. Gương mặt tuấn tú của hắn có chút đỏ, quần áo có chút loạn, trực tiếp đi vào phòng. Khi đó Y Lai còn đang ngủ, nghe thấy âm thanh trong nháy mắt liền tỉnh lại, thế nhưng y không có mở mắt.
Tiếp đó, Hạ Diễm liền bắt đầu chửi ầm lên. Hạ Diễm xem ra không giống thiếu gia nho nhã gì cả, dù sao hắn cũng xuất thân danh giá, thế nhưng Y Lai không nghĩ tới trong đầu hắn lại cất giấu nhiều ý thô tục như vậy. Thô tục không ngừng cuồn cuộn từ trong miệng hắn phun ra, hơn nữa không có câu nào trùng câu nào*, Hạ Diễm mắng đối tượng chỉ có một người, chính là Lâm Sắt. Mà trên giường Y Lai vô tội yên tĩnh nằm cũng thương tâm. Bởi vì Hạ Diễm mắng cái gì mà "Đoạn tử tuyệt tôn", "Sinh con không có hậu môn"... Y Lai không khỏi sờ sờ bụng mình.
( Không có câu nào trùng câu nào*: nguyên tác là "không mang theo lặp lại", sợ mọi người khó hiểu nên tui đổi lại thành như trên luôn T^T... Ý là công phu chửi của Hạ Diễm rất là tốt nha~)
Hạ Diễm quả thật bị Lâm Sắt làm cho cuống cả lên, nhưng mà cũng là thủ đoạn Lâm Sắt lợi hại, có thể dùng cách này để phát tiết. Y Lai cảm thấy đây là cơ hội tốt nhất để hiểu rõ Hạ Diễm, liền cũng từ trên giường ngồi dậy, học cách mắng của Hạ Diễm, đem Lâm Sắt mắng vài câu.
Sau khi hai người mắng xong, bốn mắt nhìn nhau, lại đột nhiên nở nụ cười. Y Lai tựa hồ nhìn thấu Hạ Diễm, nhưng chỉ một chút. Đây là nam nhân luôn có mục tiêu rõ ràng, mà hiện tại bị nam nhân khác bức đến cuống cả lên.
"Lâm Sắt hôm nay dám xem tôi như là giun dế, chờ sau này có cơ hội, nhất định sẽ không để hắn dễ chịu." Hạ Diễm híp mắt, "Có điều không thể không nói, Lâm Sắt đúng là một đối thủ rất tốt."
"Sẽ có một ngày như vậy." Y Lai nói.
Hạ Diễm nhìn Y Lai: "Em cũng chán ghét Lâm Sắt? Em đâu có quen biết hắn? "
"Bởi vì anh chán ghét hắn." Y Lai nói.
Câu này như một lời tâm tình. Hạ Diễm nhìn y, nhìn đôi mắt xanh lam kia, không khỏi đưa tay sờ sờ đầu y. Y Lai mắt mở to ngạc nhiên, trên mặt trắng nõn hiện ra chút đỏ ửng, tựa hồ đã chạm đến phần mềm mại nhất trong lòng Hạ Diễm. Y Lai tới gần, thời điểm bụng y dán vào bụng hắn, Hạ Diễm không khỏi nhìn bụng y một chút, đột nhiên thu tay về, cùng Y Lai kéo dài khoảng cách.
Hạ Diễm trên ghế sa-lông ngủ một đêm, ngày thứ hai từ rất sớm đã mất bóng.
Y Lai có hai việc vui tự đưa tới cửa. Hạ Tự cùng Hạ Dục đang tới xin lỗi, hai tỷ muội hung hăng này bị mắng, kiêu ngạo cũng hạ xuống một chút, đi tới trước mặt Y Lai, không cam lòng mà xin lỗi.
Y Lai nhìn người trước mặt: "Tôi có thể tha thứ cho hai người..."
Hai chị em kia dùng vẻ mặt "coi như ngươi hiểu chuyện" nhìn Y Lai.
"Thế nhưng trước hết chúng ta đi chơi trò này một lát đi."
Hai chị em cùng nhìn mặt nhau trong chốc lát, nghĩ đến lời nói của cha bọn họ, sẽ đánh cho bọn họ gãy chân, chỉ có thể không cam lòng gật gật đầu.
Liền nhìn thấy đỉnh tòa nhà cao nhất của Hạ gia, một cái rương trong suốt chứa hai người, từ chỗ cao nhất rơi xuống chỗ thấp nhất, lại đi lên, rồi lại hạ xuống, cứ như vậy lặp lại, ở bên trong rương hai người đã hét đến muốn điên rồi.
Tên mập đối với Y Lai giơ ngón tay cái lên, cũng thật là hả giận.
Lúc hai người kia được thả xuống, cả người đều ngã quắp, bọn họ lần đầu tiên biết đến cái gì gội là ác giả ác báo. Bọn họ được người máy nhấc lên, chỉ là lúc rời đi, trong mắt lóe ra tia độc ác.
Những ngày kế tiếp, liền đến thời điểm Y Lai dưỡng thai. Hiện tại ở Hạ gia, địa vị của Y Lai không thể so tầm thường, bởi vì trong bụng y đang hoài thai chính là hài tử thừa kế Hạ gia, ăn dùng đều là đồ tốt nhất, một chút cũng không kém so với ở Đế Quốc.
Ngay lúc Y Lai hầu như muốn quên luôn cả Đế Tinh thì ở Hạ gia, hay nói chính xác hơn là Hạ Diễm lại nghênh đón một vị khách từ Đế Quốc.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook