Thế Thân Nghịch Tập Chỉ Nam
-
Chương 15: Ác Mộng
Đó là một khoảng thời gian tối tăm buồn khổ, hắn theo mẹ đến ở cạnh biển. Ban đêm, thanh âm của sóng biển làm cho hắn ngủ không được, vén chăn, từ trên giường ngồi dậy. Hắn đi ra khỏi phòng, dọc theo đường nhỏ đi tới cạnh biển. Đêm đã khuya, cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ cảm nhận được khí lạnh của gió biển.
Hắn đi đến cạnh biển, ở trên vách đá ngồi xuống. Thời điểm hắn đang mơ mơ màng màng, hắn đột nhiên nghe được một giọng ca*. Tựa hồ là một bài đồng dao, âm thanh vẫn còn non nớt, nhưng lại đặc biệt êm tai, hắn phảng phất như lạc vào thế giới cổ tích, nơi đó không có nghèo hèn, cũng không có cười nhạo, chỉ có một con đường nở đầy hoa tươi, cùng giọng ca uyển chuyển.
(Giọng ca*: trong bản QT thì để là "một trận tiếng ca", tui hổng biết sửa sao cho dễ hiểu nên để thành "giọng ca" luôn)
Tiếng hát kia hấp dẫn hắn vô cùng.
Sau lần đó, mỗi ngày vào ban đêm, hắn đều tỉnh lại, sau đó đi đến cạnh biển. Hắn cảm giác được giọng hát này chính là từ phương xa truyền đến. Vào ban ngày, hắn phát hiện cách đó không xa có một hòn đảo nhỏ, trên đảo có xây dựng một tòa lâu đài xinh đẹp. Thế nên trong đêm đen, nghe tiếng hát ấy, hắn đều sẽ tưởng tượng, bên trong lâu đài là một mỹ nhân ngư xinh đẹp.
Tiếng hát kia không phải mỗi đêm đều có, nếu may mắn một chút, hắn mới có thể nghe thấy. Dần dần, hắn bắt đầu không vừa lòng chỉ nghe tiếng hát kia, hắn muốn gặp người hát. Ý nghĩ đó của hắn càng lúc càng mãnh liệt. Rốt cuộc có một ngày, hắn thừa dịp du thuyền đi tới hòn đảo kia, canh giữ ở ngoài thành. Ngày thứ nhất, hắn thất vọng ra về. Ngày thứ hai, hắn nghe được giọng hát kia, thế nhưng không có gặp được người hát. Ngày thứ ba, ngày thứ tư,... Một ngày rồi lại một ngày trôi qua, hắn rốt cuộc nhìn thấy người kia.
Kỳ thực chỉ là nhìn thoáng qua, người kia ở trong biển, khắp nơi đều là một vùng tăm tối, chỉ có chỗ hắn có một chút ánh sáng. Người kia tựa như thiên thần trong bóng đêm vậy.
Hắn nhìn thấy y có đuôi cá lóe ra tia sáng, cùng gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Hắn cũng không thấy rõ mặt y, chỉ là cảm thấy rất đẹp. Từ sau ngày đó, hồn phách hắn dường như đã lưu lại trên người thiếu niên đó. Chỉ cần có thời gian rảnh, hắn sẽ đi tới hòn đảo nhỏ kia, chờ y.
Ngày qua ngày, hắn rốt cuộc đợi được. Hắn nhìn thấy thiếu niên nho nhỏ hướng về phía hắn chậm rãi đi tới. Tiếp đó thân thể y từ từ phóng đại (trong tầm nhìn), tóc trở nên càng đỏ tươi hơn, ngũ quan cũng dần hiện rõ ra, đã hiện ra một thiếu niên xinh đẹp.
Lâm Sắt từ trong ác mộng tỉnh dậy, tiếp đó thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Đây vốn nên là quá trình hắn cùng A Thụy Tư gặp gỡ, nhưng cuối cùng người hướng về hắn đi tới lại là Y Lai. Từ khi Y Lai chết đi, Lâm Sắt không ngừng mơ thấy những cơn ác mộng kỳ quái lạ lùng. Trong mộng, bóng người Y Lai ở khắp nơi.
Có vài người, khi người đó còn sống, sẽ làm cho người ta cảm thấy có cũng được mà không có cũng được, thế nhưng khi thật sự không ở đây nữa, Lâm Sắt trong lòng liền cảm thấy được vắng vẻ.
Mặc dù nói là ác mộng, thế nhưng Lâm Sắt tựa hồ có hơi say mê những cơn mộng này... Ở trong mơ, Y Lai trở nên đáng yêu rất nhiều. Những giấc mộng kia quá chân thực, sau khi tỉnh lại, Lâm Sắt theo bản năng mà sờ sờ vị trí bên cạnh, hắn luôn cảm thấy nơi đó vẫn nên có một người nằm. Thế nhưng vị trí bên cạnh hắn, lạnh lẽo, không hề có chút nhiệt độ.
Ngày thứ hai, Lâm Sắt đến thăm A Thụy Tư, A Thụy Tư lại đang ngủ say. Hắn nhìn gương mặt A Thụy Tư, nhưng trong đầu không khỏi tưởng nhớ đến gương mặt khác. Y Lai khi còn sống, Lâm Sắt nhìn gương mặt y tưởng nhớ A Thụy Tư, thế nhưng khi Y Lai chết rồi, hắn cư nhiên nhìn mặt A Thụy Tư lại nghĩ đến Y Lai.
Lâm Sắt đột nhiên cảm thấy chính mình có chút buồn cười. Thời gian hắn ở trong phòng bệnh ngây ngốc lần này là ngắn nhất, chỉ năm phút đồng hồ, hắn liền rời khỏi.
Hắn đi tế bái Y Lai, Nặc Mạn Đại Đế đối với Y Lai sủng ái không phải bình thường, cư nhiên đem Y Lai an táng ở bên trong Hoàng Lăng. Hoàng Lăng - bên trong chỉ an táng người của Hoàng Tộc. Y Lai thì là cái gì chứ... Chỉ là một nịnh thần, cư nhiên lại được đãi ngộ như hoàng hậu của Đế Quốc. Lâm Sắt là người đầu tiên phản đối việc này, tất cả mọi người đều nghĩ là hắn cảm thấy Y Lai không xứng đáng được chôn cất ở bên trong Hoàng Lăng. Chỉ có Lâm Sắt biết, hắn không muốn để cho Y Lai chết rồi vẫn cứ cùng một người đàn ông khác có quan hệ. Nhưng mà, Nặc Mạn Đại Đế dường như đã hạ quyết tâm thật lớn, cuối cùng gạt bỏ định kiến, Y Lai chung quy vẫn là an táng ở bên trong Hoàng Lăng.
Trước bia mộ, ảnh chụp Y Lai bên trong thoáng hiện, Lâm Sắt nhìn chằm chằm bức ảnh kia mà ngơ ngẩn cả người, mãi đến khi có một người đi đến bên cạnh hắn, hắn mới phục hồi tinh thần lại.
Lâm Sắt đối với nam nhân khom người chào hỏi: "Bệ hạ!"
Nặc Mạn Đại Đế hai tay chắp sau lưng: "Trẫm không nghĩ tới ngươi sẽ đến nhìn em ấy."
Lâm Sắt cảm thấy Nặc Mạn Đại Đế nói câu này ẩn chứ rất nhiều hàm ý, hàm ý thân mật cùng Y Lai và cả trào phúng dành cho y. Lâm Sắt giả vờ nghe không ra thâm ý đó, chỉ cười cười, không nói gì.
Nặc Mạn Đại Đế đi tới, ở trước bia mộ ngồi xổm xuống. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp Y Lai, giống như đang xoa dịu người mình thương yêu nhất. Gương mặt vốn có chút lãnh khốc của hắn cũng biến thành ôn nhu.
Lâm Sắt hai tay nắm thật chặt thành quyền, hắn cùng Y Lai trước giờ quan hệ không thấy chút ánh sáng. Y Lai chết rồi, ngay cả tư cách nhìn y lần cuối hắn cũng không có. Trước đây, hắn hận không thể cùng Y Lai đoạn tuyệt quan hệ, thế nhưng hiện tại...
"Y Lai trước khi ra đi, có nhắc qua ngươi." Nặc Mạn Đại Đế nói.
Lâm Sắt trong lòng đầu tiên là vui vẻ, nhưng sau đó lại là kinh ngạc, ánh mắt của hắn bình tĩnh mà nhìn về phía Nặc Mạn Đại Đế: "Em ấy làm sao mà lại nhắc tên tôi? "
"Vào lúc đó, em ấy nằm ở trên giường, gầy trơ cả xương, da dẻ trắng bệch, thần trí đã mơ hồ. Hồi sau, đột nhiên vội vàng hô to một cái tên, kêu được hai tiếng, hơi thở liền tắt ngấm. Lâm Sắt – chính là cái tên mà em ấy đã gọi."
Nghe Nặc Mạn Đại Đế miêu tả dáng vẻ Y Lai trước khi chết, Lâm Sắt liền cảm thấy tim đau như bị dao cắt, trong đầu hắn hiện ra dáng vẻ ấy, hắn phảng phất nghe tiếng Y Lai kêu, chờ mong, không cam lòng, thê thảm, tiếp đó cố gắng bình tĩnh lại.
Sau đó, Lâm Sắt thường xuyên nhớ tới một vấn đề, nếu như hắn biết mất đi trân châu ngọc Y Lai sẽ chết, liệu hắn có thể không từ mọi thủ đoạn lựa chọn A Thụy Tư?
Nhưng mà, bất luận là thế nào... Hết thảy đều đã muộn, Y Lai đã chết rồi.
Nặc Mạn Đại Đế ánh mắt nhìn về phía Lâm Sắt, tựa như đang chờ phản ứng của hắn.
Lâm Sắt lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: "Bệ hạ, chắc là ngài nghe lầm chăng? Thần cùng Y Lai cũng không thân thiết, hắn làm sao lại gọi tên thần chứ? "
Nặc Mạn Đại Đế không nhìn hắn nữa: "Có thể là trẫm nghe lầm."
Sau khi Lâm Sắt rời đi, Nặc Mạn Đại Đế nhìn ảnh chụp Y Lai, không nhịn được lắc lắc đầu: "Y Lai, hắn thực sự hoàn toàn không để tâm đến ngươi."
Lâm Sắt đi ra khỏi nghĩa trang, lúc đang ở cổng, hắn không khỏi quay đầu lại nhìn. Mặt trời đã xuống núi, ánh tà dương trải dài khắp mặt đất, nghĩa trang sâu thẳm khủng khiếp kia, chính là nơi cuối cùng Y Lai an nghỉ.
Lâm Sắt trở về nhà, hắn thẳng tắp ngồi ở đó, vẻ mặt trở nên thâm trầm. Trong đầu của hắn tới tới lui lui đều vang vọng câu nói kia của Nặc Mạn Đại Đế, còn có gương mặt Y Lai... Những điều này dằn vặt hắn, khiến cho hắn có chút điên cuồng. Hai tay của hắn yểm* trước mặt, tâm tư đột nhiên có chút mơ hồ.
(Yểm*: kiểu che mặt lại lúc khóc á)
Hắn nghe tiếng bước chân vang lên, càng lúc càng gần, nhất thời có chút hoảng hốt.
" Y Lai! "
Lâm Sắt theo bản năng mà kêu lên một tiếng, chỉ là trong nháy mắt ngẩng đầu lên, thần thái trong mắt liền tan hoang, khôi phục yên tĩnh cùng lạnh lùng như xưa.
"Cách Lỗ Tư." Lâm Sắt nói.
"Tiên sinh..." Cách Lỗ Tư chần chừ nói, hắn vừa nghe rõ ràng, Lâm Sắt gọi tên "Y Lai".
"Có chuyện gì không?" Lâm Sắt hỏi.
"Tiên sinh, tôi đã sắp xếp tốt cho ngài rồi. Ngày mai mười giờ, ngài từ nhà xuất phát đi đến hành tinh Hải Thần, hành trình dài một ngày, thời gian ngài trở về là khoảng hai giờ chiều. Thời gian ngài dừng lại trên Hải Thần tinh chỉ có hai tiếng." Cách Lỗ Tư nói.
"Được rồi, tôi biết rồi." Lâm Sắt nói.
Cách Lỗ Tư rời đi, chỉ là nghi ngờ trong lòng hắn vẫn không có được giải đáp. Lâm Sắt tiên sinh làm sao cùng Y Lai hồ ly tinh kia có quan hệ?
Hắn đi đến cạnh biển, ở trên vách đá ngồi xuống. Thời điểm hắn đang mơ mơ màng màng, hắn đột nhiên nghe được một giọng ca*. Tựa hồ là một bài đồng dao, âm thanh vẫn còn non nớt, nhưng lại đặc biệt êm tai, hắn phảng phất như lạc vào thế giới cổ tích, nơi đó không có nghèo hèn, cũng không có cười nhạo, chỉ có một con đường nở đầy hoa tươi, cùng giọng ca uyển chuyển.
(Giọng ca*: trong bản QT thì để là "một trận tiếng ca", tui hổng biết sửa sao cho dễ hiểu nên để thành "giọng ca" luôn)
Tiếng hát kia hấp dẫn hắn vô cùng.
Sau lần đó, mỗi ngày vào ban đêm, hắn đều tỉnh lại, sau đó đi đến cạnh biển. Hắn cảm giác được giọng hát này chính là từ phương xa truyền đến. Vào ban ngày, hắn phát hiện cách đó không xa có một hòn đảo nhỏ, trên đảo có xây dựng một tòa lâu đài xinh đẹp. Thế nên trong đêm đen, nghe tiếng hát ấy, hắn đều sẽ tưởng tượng, bên trong lâu đài là một mỹ nhân ngư xinh đẹp.
Tiếng hát kia không phải mỗi đêm đều có, nếu may mắn một chút, hắn mới có thể nghe thấy. Dần dần, hắn bắt đầu không vừa lòng chỉ nghe tiếng hát kia, hắn muốn gặp người hát. Ý nghĩ đó của hắn càng lúc càng mãnh liệt. Rốt cuộc có một ngày, hắn thừa dịp du thuyền đi tới hòn đảo kia, canh giữ ở ngoài thành. Ngày thứ nhất, hắn thất vọng ra về. Ngày thứ hai, hắn nghe được giọng hát kia, thế nhưng không có gặp được người hát. Ngày thứ ba, ngày thứ tư,... Một ngày rồi lại một ngày trôi qua, hắn rốt cuộc nhìn thấy người kia.
Kỳ thực chỉ là nhìn thoáng qua, người kia ở trong biển, khắp nơi đều là một vùng tăm tối, chỉ có chỗ hắn có một chút ánh sáng. Người kia tựa như thiên thần trong bóng đêm vậy.
Hắn nhìn thấy y có đuôi cá lóe ra tia sáng, cùng gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Hắn cũng không thấy rõ mặt y, chỉ là cảm thấy rất đẹp. Từ sau ngày đó, hồn phách hắn dường như đã lưu lại trên người thiếu niên đó. Chỉ cần có thời gian rảnh, hắn sẽ đi tới hòn đảo nhỏ kia, chờ y.
Ngày qua ngày, hắn rốt cuộc đợi được. Hắn nhìn thấy thiếu niên nho nhỏ hướng về phía hắn chậm rãi đi tới. Tiếp đó thân thể y từ từ phóng đại (trong tầm nhìn), tóc trở nên càng đỏ tươi hơn, ngũ quan cũng dần hiện rõ ra, đã hiện ra một thiếu niên xinh đẹp.
Lâm Sắt từ trong ác mộng tỉnh dậy, tiếp đó thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh. Đây vốn nên là quá trình hắn cùng A Thụy Tư gặp gỡ, nhưng cuối cùng người hướng về hắn đi tới lại là Y Lai. Từ khi Y Lai chết đi, Lâm Sắt không ngừng mơ thấy những cơn ác mộng kỳ quái lạ lùng. Trong mộng, bóng người Y Lai ở khắp nơi.
Có vài người, khi người đó còn sống, sẽ làm cho người ta cảm thấy có cũng được mà không có cũng được, thế nhưng khi thật sự không ở đây nữa, Lâm Sắt trong lòng liền cảm thấy được vắng vẻ.
Mặc dù nói là ác mộng, thế nhưng Lâm Sắt tựa hồ có hơi say mê những cơn mộng này... Ở trong mơ, Y Lai trở nên đáng yêu rất nhiều. Những giấc mộng kia quá chân thực, sau khi tỉnh lại, Lâm Sắt theo bản năng mà sờ sờ vị trí bên cạnh, hắn luôn cảm thấy nơi đó vẫn nên có một người nằm. Thế nhưng vị trí bên cạnh hắn, lạnh lẽo, không hề có chút nhiệt độ.
Ngày thứ hai, Lâm Sắt đến thăm A Thụy Tư, A Thụy Tư lại đang ngủ say. Hắn nhìn gương mặt A Thụy Tư, nhưng trong đầu không khỏi tưởng nhớ đến gương mặt khác. Y Lai khi còn sống, Lâm Sắt nhìn gương mặt y tưởng nhớ A Thụy Tư, thế nhưng khi Y Lai chết rồi, hắn cư nhiên nhìn mặt A Thụy Tư lại nghĩ đến Y Lai.
Lâm Sắt đột nhiên cảm thấy chính mình có chút buồn cười. Thời gian hắn ở trong phòng bệnh ngây ngốc lần này là ngắn nhất, chỉ năm phút đồng hồ, hắn liền rời khỏi.
Hắn đi tế bái Y Lai, Nặc Mạn Đại Đế đối với Y Lai sủng ái không phải bình thường, cư nhiên đem Y Lai an táng ở bên trong Hoàng Lăng. Hoàng Lăng - bên trong chỉ an táng người của Hoàng Tộc. Y Lai thì là cái gì chứ... Chỉ là một nịnh thần, cư nhiên lại được đãi ngộ như hoàng hậu của Đế Quốc. Lâm Sắt là người đầu tiên phản đối việc này, tất cả mọi người đều nghĩ là hắn cảm thấy Y Lai không xứng đáng được chôn cất ở bên trong Hoàng Lăng. Chỉ có Lâm Sắt biết, hắn không muốn để cho Y Lai chết rồi vẫn cứ cùng một người đàn ông khác có quan hệ. Nhưng mà, Nặc Mạn Đại Đế dường như đã hạ quyết tâm thật lớn, cuối cùng gạt bỏ định kiến, Y Lai chung quy vẫn là an táng ở bên trong Hoàng Lăng.
Trước bia mộ, ảnh chụp Y Lai bên trong thoáng hiện, Lâm Sắt nhìn chằm chằm bức ảnh kia mà ngơ ngẩn cả người, mãi đến khi có một người đi đến bên cạnh hắn, hắn mới phục hồi tinh thần lại.
Lâm Sắt đối với nam nhân khom người chào hỏi: "Bệ hạ!"
Nặc Mạn Đại Đế hai tay chắp sau lưng: "Trẫm không nghĩ tới ngươi sẽ đến nhìn em ấy."
Lâm Sắt cảm thấy Nặc Mạn Đại Đế nói câu này ẩn chứ rất nhiều hàm ý, hàm ý thân mật cùng Y Lai và cả trào phúng dành cho y. Lâm Sắt giả vờ nghe không ra thâm ý đó, chỉ cười cười, không nói gì.
Nặc Mạn Đại Đế đi tới, ở trước bia mộ ngồi xổm xuống. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve ảnh chụp Y Lai, giống như đang xoa dịu người mình thương yêu nhất. Gương mặt vốn có chút lãnh khốc của hắn cũng biến thành ôn nhu.
Lâm Sắt hai tay nắm thật chặt thành quyền, hắn cùng Y Lai trước giờ quan hệ không thấy chút ánh sáng. Y Lai chết rồi, ngay cả tư cách nhìn y lần cuối hắn cũng không có. Trước đây, hắn hận không thể cùng Y Lai đoạn tuyệt quan hệ, thế nhưng hiện tại...
"Y Lai trước khi ra đi, có nhắc qua ngươi." Nặc Mạn Đại Đế nói.
Lâm Sắt trong lòng đầu tiên là vui vẻ, nhưng sau đó lại là kinh ngạc, ánh mắt của hắn bình tĩnh mà nhìn về phía Nặc Mạn Đại Đế: "Em ấy làm sao mà lại nhắc tên tôi? "
"Vào lúc đó, em ấy nằm ở trên giường, gầy trơ cả xương, da dẻ trắng bệch, thần trí đã mơ hồ. Hồi sau, đột nhiên vội vàng hô to một cái tên, kêu được hai tiếng, hơi thở liền tắt ngấm. Lâm Sắt – chính là cái tên mà em ấy đã gọi."
Nghe Nặc Mạn Đại Đế miêu tả dáng vẻ Y Lai trước khi chết, Lâm Sắt liền cảm thấy tim đau như bị dao cắt, trong đầu hắn hiện ra dáng vẻ ấy, hắn phảng phất nghe tiếng Y Lai kêu, chờ mong, không cam lòng, thê thảm, tiếp đó cố gắng bình tĩnh lại.
Sau đó, Lâm Sắt thường xuyên nhớ tới một vấn đề, nếu như hắn biết mất đi trân châu ngọc Y Lai sẽ chết, liệu hắn có thể không từ mọi thủ đoạn lựa chọn A Thụy Tư?
Nhưng mà, bất luận là thế nào... Hết thảy đều đã muộn, Y Lai đã chết rồi.
Nặc Mạn Đại Đế ánh mắt nhìn về phía Lâm Sắt, tựa như đang chờ phản ứng của hắn.
Lâm Sắt lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: "Bệ hạ, chắc là ngài nghe lầm chăng? Thần cùng Y Lai cũng không thân thiết, hắn làm sao lại gọi tên thần chứ? "
Nặc Mạn Đại Đế không nhìn hắn nữa: "Có thể là trẫm nghe lầm."
Sau khi Lâm Sắt rời đi, Nặc Mạn Đại Đế nhìn ảnh chụp Y Lai, không nhịn được lắc lắc đầu: "Y Lai, hắn thực sự hoàn toàn không để tâm đến ngươi."
Lâm Sắt đi ra khỏi nghĩa trang, lúc đang ở cổng, hắn không khỏi quay đầu lại nhìn. Mặt trời đã xuống núi, ánh tà dương trải dài khắp mặt đất, nghĩa trang sâu thẳm khủng khiếp kia, chính là nơi cuối cùng Y Lai an nghỉ.
Lâm Sắt trở về nhà, hắn thẳng tắp ngồi ở đó, vẻ mặt trở nên thâm trầm. Trong đầu của hắn tới tới lui lui đều vang vọng câu nói kia của Nặc Mạn Đại Đế, còn có gương mặt Y Lai... Những điều này dằn vặt hắn, khiến cho hắn có chút điên cuồng. Hai tay của hắn yểm* trước mặt, tâm tư đột nhiên có chút mơ hồ.
(Yểm*: kiểu che mặt lại lúc khóc á)
Hắn nghe tiếng bước chân vang lên, càng lúc càng gần, nhất thời có chút hoảng hốt.
" Y Lai! "
Lâm Sắt theo bản năng mà kêu lên một tiếng, chỉ là trong nháy mắt ngẩng đầu lên, thần thái trong mắt liền tan hoang, khôi phục yên tĩnh cùng lạnh lùng như xưa.
"Cách Lỗ Tư." Lâm Sắt nói.
"Tiên sinh..." Cách Lỗ Tư chần chừ nói, hắn vừa nghe rõ ràng, Lâm Sắt gọi tên "Y Lai".
"Có chuyện gì không?" Lâm Sắt hỏi.
"Tiên sinh, tôi đã sắp xếp tốt cho ngài rồi. Ngày mai mười giờ, ngài từ nhà xuất phát đi đến hành tinh Hải Thần, hành trình dài một ngày, thời gian ngài trở về là khoảng hai giờ chiều. Thời gian ngài dừng lại trên Hải Thần tinh chỉ có hai tiếng." Cách Lỗ Tư nói.
"Được rồi, tôi biết rồi." Lâm Sắt nói.
Cách Lỗ Tư rời đi, chỉ là nghi ngờ trong lòng hắn vẫn không có được giải đáp. Lâm Sắt tiên sinh làm sao cùng Y Lai hồ ly tinh kia có quan hệ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook