The Nebula Civilization
-
Chapter 17: Thiêu rụi
Với phước lành côn trùng mà họ nhận được, ba mươi chiến binh của Lakrak đã giết chết mười chiến binh người ếch trong tích tắc. Những người thằn lằn và người ếch đang chuẩn bị cho bữa tiệc bắt đầu la hét và bỏ chạy trước cảnh tượng đẫm máu bất ngờ xảy đến.
“Đừng hoảng loạn. Hãy bình tĩnh tìm những chiến binh được trang bị vũ khí và giết chúng trước,” Yur nói.
Một trong những chiến binh sau đó hỏi, "Chúng ta phải làm gì nếu người thằn lằn có vảy màu nâu xám tấn công đây?"
“Hãy cố gắng khuất phục bọn họ, nhưng nếu không thể thì cứ giết họ. Chúng ta không có lựa chọn nào khác.”
"Đã rõ."
Lakrak đã tính đến khả năng người thằn lằn bị bắt làm nô lệ bởi người ếch. Vì vậy, cậu ấy cũng đã yêu cầu Yur và các chiến binh phải đặc biệt chú ý Lakrak tặc lưỡi khi nhìn thấy các chiến binh người ếch la hét và chạy về phía họ từ xa.
‘Đây có phải là trường hợp xấu nhất mà mình nghĩ đến không?’
Lakrak đã chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu với người ếch sau cuộc chạm trán đầu tiên của cậu. Cậu ta đã nhận thấy một điều gì đó trên khuôn mặt Owen.
‘Khuôn mặt mang vẻ đau khổ.’
Và Lakrak không phải là người duy nhất nhận ra điều đó. Một số người nhận thấy vẻ mặt chịu đựng sự khuất phục, và những người khác nhận thấy vẻ mặt thảm bại. Đây không phải là những điều có thể che giấu bằng diễn xuất chỉ vì người ta muốn che giấu nó.
‘Có thể là vì tất cả chúng ta đều là người thằn lằn.’
Lakrak chắc chắn rằng người ếch đang giấu họ điều gì đó, nên không có gì sai lầm khi coi người ếch là kẻ thù cả. Vấn đề duy nhất là khi nào và bằng cách nào họ sẽ lật đổ chúng. Những người ếch cũng cảnh giác như Lakrak. Nơi trao đổi tưởng chừng như yên bình nhưng lại diễn ra một cuộc chiến căng thẳng gay gắt giữa các nhóm trinh sát của mỗi bộ tộc. Lakrak cố gắng tìm ra cách phù hợp để chiến đấu với người ếch với sự giúp đỡ của Zaol, Yur, người đọc sao và những cá nhân đáng tin cậy khác, đồng thời yêu cầu họ để mắt đến người ếch. Do đó, họ đã sử dụng năm phiên trao đổi vật phẩm như một cơ hội và cuối cùng đã đi đến một giải pháp dễ dàng.
“Thủ lĩnh, tại sao chúng ta không rời khỏi đây như bọn người ếch muốn?”
“Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta gặp nguy hiểm khi làm như vậy?”
“Chẳng phải chúng ta có thần linh bên cạnh sao? Tôi biết ngài đã nói rằng chúng ta không nên phụ thuộc quá nhiều vào thần linh, nhưng nếu chúng ta đi sai đường, thần linh sẽ ngăn cản chúng ta. Và nếu chúng ta đi đúng hướng…”
“…Thần linh sẽ giúp chúng ta.”
Yur đồng ý với những lời đó.
“Các chiến binh của tộc ta cũng rất mạnh mẽ. Mỗi chiến binh của chúng ta sẽ có thể đối phó với ít nhất ba tên trong số chúng cùng một lúc.”
“Ngay cả khi quân địch có cung tên?”
"Đúng thế."
“Yur, mũi tên không thể bị chặn chỉ bằng sự tự tin đâu.”
Yur lắc đầu.
“Ngay cả khi mũi tên có bắn đi, chúng cũng không thể xuyên thủng hộp sọ trâu nước trên đầu chúng ta đâu.”
“Chúng ta sẽ không bị bắn vào đầu nếu mở to mắt và đề phòng, nhưng thế thì chúng ta sẽ bảo vệ cơ thể mình như thế nào, cái nào quan trọng hơn?”
“Vậy thì thứ này thì sao?”
Yur đã chỉ vào lớp vỏ bên ngoài của Coleoptera cổ xưa mà Lakrak đã mang đến.
“Cách tốt nhất là cầm giáo bằng cả hai tay, nhưng bây giờ chúng ta đã được thần linh ban phước, chúng ta có thể xé toạc làn da mềm của bọn ếch chỉ bằng một tay. Chúng ta có thể giữ nó bằng tay kia và bảo vệ cơ thể của mình.”
Ý tưởng là sử dụng lớp vỏ bên ngoài của Coleoptera làm lá chắn. Họ đã lấy và mang theo một phần tương đối nhỏ hơn nên nó không đủ lớn để bao phủ toàn bộ. Tuy nhiên, nếu được giữ như một tấm khiên, nó sẽ che phủ phần thân trên của họ.
Lúc đầu, Lakrak không chắc liệu việc sử dụng làm lá chắn có ổn hay không, nhưng khi Yur dùng giáo tấn công nó và Lakrak thấy cách nó chặn nó, cậu ấy đã đồng ý ngay với ý tưởng này.
“Sẽ thật tốt nếu chúng ta có cách để cầm nó tốt hơn. Có lẽ gắn một tay cầm bằng gỗ để nắm hoặc buộc vào cổ tay thì sẽ ổn hơn”
"Ý tưởng hay đấy."
“…nhưng ta không nghĩ các chiến binh của chúng ta tấn công bất ngờ là đủ. Ta không biết ngài ấy sẽ giúp đỡ như thế nào, nhưng ngay cả khi cuối cùng chúng ta giành chiến thắng, ta không thể không lo lắng về sự thiệt hại về quân của chúng ta được”.
Bên cạnh Lakrak, Zaol gật đầu.
"Đúng thế. Việc này cần phải là một chiến thắng toàn diện chứ không phải bấp bênh”.
Lakrak nhìn Zaol với ánh mắt đầy hy vọng.
“Chúng ta có nên chia nhóm các chiến binh của mình không? Tuy nhiên, nếu thông tin mà nhóm trinh sát của chúng ta thu thập được là đúng, bọn ếch sẽ có số lượng chiến binh gấp đôi so với quân ta. Chúng ta sẽ yếu hơn rất nhiều nếu chia nhóm ra. Chúng ta cũng không có chiến binh nào khác.”
“Ngay cả khi đó không phải là một chiến binh…chúng ta vẫn có một thứ có thể chiến đấu.”
***
Tiếng la hét của người ếch vang vọng xuyên qua màn đêm. Chiếc khiên Coleoptera cổ đại không phải là biện pháp đối phó duy nhất mà những người thằn lằn có để chống lại những mũi tên. Lakrak nhìn Owen.
‘Chắc hẳn anh ta có nhiều cảm xúc lẫn lộn. Tốt nhất là nên hành động trong lúc này.”
Lakrak không để Owen đứng ngây ngốc ở đó.
“Owen! Tôi có một việc muốn nhờ anh.”
"Cậu có chuyện muốn nhờ tôi?"
“Lấy một ngọn đuốc từ một trong những đống lửa xung quanh bữa tiệc và dùng nó để đốt cháy tất cả các ngôi nhà ở đây”
"Gì cơ?"
Bữa tiệc được tổ chức ở trung tâm ngôi làng và chủ yếu được bao quanh bởi các ngôi nhà của người thằn lằn để bọn tiện cho việc giám sát. Thêm vào đó, tất cả những ngôi nhà khô ráo có thể cháy tốt đều thuộc về những người thằn lằn. Nhìn chung, người ếch thích những ngôi nhà bằng bùn hơn.
“Không còn lựa chọn nào khác đâu. Nếu chúng bắn tên vào chúng ta từ xa thì, sẽ tốt hơn nếu cản trở tầm nhìn của chúng trước. Những ngôi nhà khô ráo sẽ tạo ra khói khi bắt lửa. Và điều đó sẽ đóng vai trò như một tín hiệu khác…”
"Nhưng…"
"Nhanh lên đi! Hãy thuyết phục những người thằn lằn khác nếu cần thiết. Hãy nói với họ rằng người thằn lằn với lớp đen sẽ cứu họ khỏi bọn người ếch!”
Một mũi tên bay tới. Lakrak thậm chí còn không dùng tay mà thay vào đó dùng đuôi đánh bật nó đi.
“Bọn chúng không phải là đối thủ với bọn tôi. Các chiến binh của tôi đang bận đối phó với những tên người ếch rồi. Vì thế nhanh lên đi.”
“Đ-Được rồi.”
Owen nhặt một khúc củi lớn đang cháy rồi chạy đi. Khi kiểm tra thấy ngôi nhà đầu tiên trống rỗng, anh ta ngay lập tức phóng hỏa. Ngay lúc đó, một nhóm người đổ xô vào tiến tới. Giật mình, Owen lúc đầu tưởng họ là chiến binh người ếch, nhưng sau đó anh nhận ra họ cũng chính là người thằn lằn giống mình. Họ đều là những gương mặt quen thuộc mà anh biết.
"Anh đang làm gì thế? Owen?”
“Còn các anh thì sao?”
"Ngài Oboi bảo phải giết lũ người thằn lằn đen, nên bọn tôi đang trên đường đến bữa tiệc.”
Những người thằn lằn gầy gò,và đáng thương đang cầm những cây gậy gỗ thậm chí không thể dùng làm vũ khí.
Sau đó Owen nói: “Tôi sẽ thiêu rụi hết những ngôi nhà này.”
"Anh đang nói gì thế?"
“Đó có phải là mệnh lệnh của ngài Shunen không?”
"Không phải. những người thằn lằn vảy đen đằng kia đã yêu cầu tôi làm như vậy.”
"Ý anh là gì…"
“Họ sẽ tiêu diệt người ếch,” Owen nói.
"...Cái gì? Điều đó sẽ không thể thực hiện được. Không ai có thể giết được quỷ hai đầu đâu.”
Tim Owen bắt đầu đập mạnh.
‘Liệu Lakrak có thể đánh bại nó không?’
Tuy nhiên, Owen đã quyết định rồi.
“Tôi không chắc về điều đó, nhưng tôi sẽ hết lòng để giúp đỡ họ.”
“Nếu họ thua thì sao? Lúc đó anh sẽ làm gì? Shunen sẽ không để yên biết được anh đã giúp họ đâu.”
Owen cười lớn.
“Đừng có ngốc thế.”
“Tại sao anh cười?”
“Chúng ta đang đốt đi những ngôi nhà của mình. Anh nghĩ bọn sẽ nói gì nếu chúng ta đốt đi thứ thuộc về mình chứ không phải của chúng không?
“Tại sao lại đốt những ngôi nhà thế…”
“Bởi vì đây là cách duy nhất để ngăn bọn ếch dùng cung tên.”
Những người thằn lằn có vảy màu nâu xám im lặng. Owen là người thông minh nhất trong số họ. Các người thằn lằn khác nhận ra rằng nếu kẻ lừa đảo này mạo hiểm mọi thứ thì nếu họ làm điều tương tự thì cũng xứng đáng..
Đầu gậy gỗ của những người thằn lằn rực cháy. Và chẳng bao lâu, ngôi làng của người ếch chìm trong biển lửa.
***
Chiến binh người ếch Oboi, tay sai của Auloi và là bạn của Shunen, rất bối rối. Ngôi làng đang bốc cháy và anh không nghe thấy gì từ các chiến binh trong bữa tiệc.
‘Mười người đi dự tiệc, năm người đến xem có chuyện gì không. Có lẽ công bằng mà nói có lẽ họ đã chết. Shunen có mười lăm chiến binh khác, và thần có mười chiến binh.’
Oboi sai một cậu bé chạy việc đi nói với mười lăm chiến binh ở làng cấp cao và bốn hoặc năm chiến binh canh giữ hòn đảo hãy nhanh chóng đến làng cấp thấp hơn. Oboi hiện đang ở ngoại ô ngôi làng cạnh hồ.
‘Không thể nhầm được, bọn chúng đã bất ngờ phát động một cuộc tấn công. Tổng cộng có 30 tên. Ngay cả khi chúng ta có nhiều quân hơn, cuộc chiến sẽ không có lợi cho chúng ta trừ khi chúng ta tấn công tất cả chúng cùng một lúc. Sau đó tất cả bọn chúng sẽ lần lượt bị đánh bại.”
Tuy nhiên, Oboi không tin rằng tình hình lại tệ đến thế. Hắn ta không nghĩ rằng mười chiến binh trong bữa tiệc sẽ dễ dàng bị đánh bại, và hắn ta đã cử những tên người thằn lằn có vảy màu nâu xám khác đến bao vây kẻ thù.
‘Bây giờ có lẽ những tên đó đã bị bắt rồi. Những tên người thằn lằn màu nâu xám chỉ việc câu thêm chút thời gian thôi. Nếu ngài Shunen, thần, tất cả những chiến binh cấp cao khác chưa mắc bệnh và một số ít người đang canh gác hòn đảo tập hợp lại…sẽ có ít nhất 45 người. Sẽ rất khó để bắn tên vì khói từ ngôi làng đang bốc lên, nhưng mỗi người trong chúng ta chỉ cần bắn trúng một mũi tên thôi.’
Thay vì lo lắng, Oboi động viên các chiến binh.
“Các ngươi đã chuẩn bị hết lũ ếch độc chưa?”
"Dạ rồi!"
“Chúng ta không biết khi nào trận chiến sẽ nổ ra. Mỗi người trong số các ngươi hãy chuẩn bị sẵn một mũi tên. Chúng ta sẽ di chuyển ngay khi ngài Shunen đến ”.
Oboi đã chuẩn bị mười chiến binh mà hắn có hiện tại để chiến đấu. Trực giác của một chiến binh dường như đang cảnh báo hắn về một mối nguy hiểm sắp tới.
‘Tim tôi đang đập thình thịch…giống như ngày mà chúng ta giết được con Cockatrice ấy.”
Oboi nhận ra trực giác của mình không chỉ là cảm giác.
“Có thứ gì đó đang đến từ phía sau bụi cây!”
“Bên kia bụi cây à?”
Oboi bối rối vì đó là nơi đối diện với ngôi làng. Tuy nhiên, có khả năng người thằn lằn đen đã nói dối về số lượng chiến binh mà chúng có.
“Chuẩn bị tấn công!”
Oboi xác nhận bụi cây đang di chuyển và hét lên ngay khi có điều gì đó lộ ra, "Bắn!"
Những mũi tên tẩm độc ếch bay thẳng vào bụi rậm. Nhưng thứ to lớn xuất hiện từ phía sau bụi cây vẫn không ngừng di chuyển. Và nó tiếp tục tiến dần ra cho đến khi các người ếch hoảng sợ. Thứ gì đó rất dài và khổng lồ.
"Chị. Zaol, Manun đã bị trúng một mũi tên.”
"Ôi không. Nó có trúng mắt nó không?”
"Không trúng. Đôi mắt của Manun rất nhỏ. Em nghĩ một trong số chúng đã bị kẹt giữa răng của nó. Oh, Manun vừa ăn nó rồi. À không, không sao đâu, nó sẽ phun ra thôi.”
Drake Manun, gần đây đã trưởng thành hơn và giờ đã dài khoảng 6 mét, nó nhai mũi tên và nhổ nó ra. Theo sự phát triển của loài Drake thì, con Drake non vẫn có thói quen nhai mọi thứ đưa vào miệng vì răng của nó vẫn chưa mọc xong. Và có lẽ vì mũi tên không ngon nên nó đã gầm lên một tiếng mạnh.
Rawr!
Zaol và cậu bé người thằn lằn chạy việc cưỡi trên lưng Manun. Những người ếch cứng người trước tiếng kêu của con thú lớn. Có vẻ như họ thậm chí còn không chú ý đến những người thằn lằn đang cưỡi trên lưng nó. Zaol đánh nhẹ vào lưng Manun.
“Manun!”
Rawr?
“Mi càu nhàu nhiều quá đấy. Đằng đó chẳng phải là bữa tối cho mi sao? Hôm nay ta sẽ không ngăn mi ăn nữa, cứ chén hết đi nhé.”
Raaawr!
Manun nhảy vào Oboi, vốn đang ở ngay trước mặt nó. Nhưng Oboi là một chiến binh giàu kinh nghiệm. Hắn ta lăn về phía sau và lấy ra một mũi tên trong khi Manun vấp ngã, và con Drake đã chộp lấy chiến binh bên cạnh Oboi. Cổ của người chiến binh cuối cùng bị mắc kẹt giữa hai hàm răng của Manun, và Manun đã nhai nát đầu của người chiến binh đấy.
‘Con quái quái vật không là gì khi so sánh với một con Cockatrice cả!’
Oboi nhanh chóng tẩm thuốc độc vào mũi tên và rút cung ra.
‘Mình có nên nhắm vào mắt không? Không, bắn tên độc vào miệng nó… Không, đây không phải là cách.”
Oboi xé toạc chân của con ếch độc đang buộc vào thắt lưng. Con ếch độc nổi cơn thịnh nộ.
“Mọi người hãy cởi trói cho những con ếch độc của mình! Hãy ném lũ ếch vào miệng con quái vật đó!”
Tuy nhiên, lẽ ra Oboi phải nhận ra sau khi bắn mũi tên đầu tiên rằng con Drake đó không thể bị nhiễm độc. Manun bẻ hàm giống như những lần Lakrak ném thức ăn vào nó, và nó ngậm những con ếch độc vào miệng trước khi nuốt chúng.
Từ trên lưng Manun, Zaol hỏi cậu bé chạy việc, "Bọn chúng đang làm gì vậy?"
“Bọn họ buộc những con ếch quanh eo và xé chúng ra rồi ném đi.”
“À, chị cũng thấy rồi. Tại sao họ lại ném nó?
Zaol biết rõ về loài ếch độc. Sau khi bộ tộc Lakrak nhận được phước lành của thần linh, những con ếch độc đã trở thành một bữa ăn ngon đối với họ. Và khi nói đến khả năng chống lại chất độc và bệnh tật, con drake còn mạnh hơn cả những người thằn lằn được ban phước lành rất nhiều.
Cậu bé chạy việc nghĩ một hồi rồi trả lời: “Chị có nghĩ đó là một hành động thiện chí không?”
"Nó á? Có phải là hơi muộn rồi không? Manun, hãy cho chúng biết đã quá muộn rồi đi.”
Zaol chọc vào người Manun.
Rawr!
Manun sau đó lại nhảy vào Oboi. Lần này, nó không trượt nữa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook