Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau
Chương 4: Giọng nói trầm ấm

Thôi Linh vờ như kh

ông có nghe thấy lời Diệp Phong, xoay người nói với Tiểu Vệ, “Đến giờ rồi, cô vào phòng thu chuẩn bị đi, còn những người khác đều về văn phòng.”

“Thôi trưởng phòng…” Diệp Phong nóng nảy, đi đến đối mặt Thôi Linh.

“Tôi biết cô muốn nói cái gì. Đài đã dốc rất lớn khí lực đầu tư cho tiết mục này, bây giờ chúng tôi để cho nó rớt đài sao? Tôi không thể, cô cũng không thể. Cô đem ít sách đi vào, chọn đoạn nào đó hay hay đọc, không còn gì để nói, thì phát mấy bản tình ca, nếu có điện thoại đến, cứ theo tư duy của cô mà trả lời! Không cần nghĩ nhiều nữa, đối phó trước đêm nay như vậy. Tiết mục có sai sót gì, cô không cần chịu trách nhiệm.”

Thôi Linh đã nói đến nước này, cho dù phía trước là vực sâu vạn trượng, Diệp Phong cũng chỉ có thể nhắm mắt nhảy vào.

“Chồng của cái cô chuyên gia kia ‘kim ốc tàng kiều’, bị cô ta phát hiện, cô ta tìm đến nơi chửi bới, không ngờ tới động tay động chân, bọn họ hai người đánh một mình cô ta, cô ta còn không chịu thua? Người hiện giờ còn đang nằm bệnh viện đó! Lúc điện thoại tới đây, Thôi trưởng phòng muốn té xỉu, cô chuyên gia này được Thôi trưởng phòng hết lòng đối đãi.” Tiểu Vệ nhìn theo Thôi Linh về văn phòng, ghé sát vào Diệp Phong thấp giọng thì thầm.

Diệp Phong phốc một cái cười ra tiếng, khó trách khuôn mặt Thôi Linh xanh thành như vậy.

“Chị Diệp, chuyên gia cũng chỉ là đèn pha thôi, cũng là một cái tục phụ, chỉ cần dựa vào cái đầu mình nói đạo lý rõ ràng thôi. Không cần sợ, em ở bên ngoài cùng với chị, chị có thể làm được.” Tiểu Vệ cười hì hì vỗ vỗ bả vai Diệp Phong, thay cô đẩy cửa vào phòng thu trực tiếp.

Đến khi thật sự ngồi xuống, trên trán mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, các ngón tay để trên đầu gối khống chế không được run run, Diệp Phong không chỉ có tay, chân, thân mình cứng ngắc, liền ngay cả hai má cũng cứng ngắc.

Cô âm thầm hít sâu, đọc nhanh lướt qua vài tờ bản thảo, cảm giác tiếng tim đập vang vọng. Cô chuẩn bị sách, cũng chuẩn bị vài đĩa nhạc. Có người bạn là giáo viên trung học kể với cô, một giáo viên mới ra trường, rõ ràng bài giảng là 45 phút, nhưng không đến 15 phút nói xong toàn bộ, sau đó ngay trên bục giảng tuôn mồ hôi như mưa, co quắp bất an.

Bây giờ cô thật sự có thể hiểu được tâm tình lúc đóười giáo viên kia.

‘Đêm khuya khuynh tình’ có thời lượng một giờ đồng hồ, cô nên nói cái gì đây? Cô được huấn luyện làm người chủ trì phát thanh chuyên nghiệp, nhưng cô chưa từng có kinh nghiệm thực tiễn.

Không có nhiều thời gian để suy nghĩ lo lắng, Tiểu Vệ cách vách thủy tinh báo cô biết đã đến giờ, cô cắn môi dưới, gật đầu, đeo tai nghe lên.

Trong nháy mắt, cả thế giới chìm vào im lặng, tất cả âm thanh đều biến mất, tiếng cô nuốt nước miếng cũng nghe thật rõ ràng.

Duỗi tay ra, cô đẩy nút âm lượng lớn lên, tiếng sóng biển nhẹ vỗ rì rào, tiếng đàn ghita tiếp nối, âm nhạc vang lên, cô hơi bình tĩnh lại. “Chào buổi tối quý vị thính giả, bây giờ là tiết mục ‘Đêm khuya khuynh tình’ của đài phát thanh Thành Đô… Khụ… Khụ…” Cô sặc nước miếng, ho vào cả mic.

Tiểu Vệ ngồi ở trên ghế than thầm, cảm giác được sáng sớm mai Thành Đô radio phỏng chừng phải treo cờ tang.

“Khí hậu Bắc Kinh thật khô ráo, về nước một tháng rồi, tôi vẫn chưa thích ứng.” Mặt cô tuy đỏ bừng, nhưng một tiếng khụ này, không làm cô khẩn trương mà ngược lại nói chuyện cũng có đầu đuôi hơn. Tệ nhất là cô lại đổi việc khác thôi!

“Vừa rồi có làm mọi người giật mình không? Tôi còn chưa tự giới thiệu bản thân với mọi người, tôi là Diệp Tử, về sau vào mỗi đêm khuya tĩnh mịch, tôi đều muốn ở đây lắng nghe tâm tình của các bạn.”

“Hôm nay trên đường đến đài, ngang qua một cửa hàng âm thanh, tôi nhìn thấy bên trong đang mở ‘Edward Scissorhands’[3], có người nói tình yêu của Edward là tình yêu không thể chấp nhận. Hình dung như vậy thật xót xa, Depp diễn thật sự bay bổng, anh nhìn cằng ánh mắt ấm áp, chân thành như vậy, dường như yêu nàng là chuyện tuyệt diệu nhất trong đời anh. Trong xã hội hối hả thời nay, tình yêu đã bị chúng ta xem nhẹ, trở thành điều kiện hóa, vật chất hóa, đơn thuần vì yêu mà yêu một người có thể bị người khác gọi là ngốc. Tôi lại hâm mộ những người ngốc như vậy. Lúc còn học đại học, có một tiết học, giáo sư bảo chúng tôi đọc diễn cảm một đoạn thơ, tôi đã chọn bài ‘Khi em già đi’ của Yeats[4], khi tôi đọc: Biết bao kẻ yêu vẻ vui tươi phút chốc/Yêu vẻ đẹp của em, giả dối hoặc chân thành/Nhưng chỉ một người yêu tâm hồn hành hương của em/Và yêu nét buồn đổi thay trên gương mặt/, tôi đột nhiên muốn yêu đương, chỉ vì đến một ngày nào đó có một người sẽ yêu nếp nhăn trên mặt tôi. Tôi đi học sớm, khi đó chưa tròn mười tám tuổi, có phải rất sớm thành thục hay không?”

“Chị Diệp, có điện thoại gọi đến.” Tai nghe truyền đến tiếng kêu vui mừng của Tiểu Vệ.

Diệp Phong hướng ra phía ngoài phất tay, “Được rồi, bây giờ chúng ta cùng nghe câu chuyện của một người bạn nhé. Xin chào, tôi nghe được tiếng của bạn rồi, đúng vậy, đây là ‘Đêm khuya khuynh tình’.”

“Em họ Trữ,” người gọi điện thoại là một cô gái, cổ họng khàn khàn, giống vừa khóc xong, “Diệp Tử, giọng nói của chị rất dịu dàng, chị nói đúng, yêu một người quả thật là một chuyện rất đẹp rất diệu kỳ. Nhưng vì sao tình yêu cũng lại đau khổ như vậy?”

“Bạn với bạn trai cãi nhau sao?”

“Không phải bạn trai, là ông xã. Chúng em yêu nhau bốn năm, sau Tết vừa mới kết hôn. Vốn đêm nay em phải trực ban, cảm thấy trong người hơi mệt, trở về nhà, đẩy cửa ra, anh ta cùng với đồng nghiệp của anh ta đang ngủ trên giường tân hôn của chúng em… A… A… Em thật muốn giết bọn họ, nhưng mà… em không là được!”

Diệp Phong thở ra, “Anh ta giải thích như thế nào với bạn?” Câu chuyện cũ quen thuộc tục tằng như vậy, nhưng cánh đàn ông làm không bao giờ biết chán.

“Anh ta nói anh ta cùng đồng nghiệp uống rượu, cô ta say lên nhầm giường, anh ta ôm sai người. Diệp Tử, hai người bọn họ đúng là uống rất nhiều, nhưng em có 40 kg, đồng nghiệp anh ta 60 kg, ôm có cảm giác giống nhau sao? Chị nói xem 20 kg thịt chạy chỗ nào rồi?” Giọng nói khàn khàn của cô gái làm màng tai Diệp Phong ẩn ẩn đau.

Diệp Phong xoa xoa huyệt thái dương, giống như nhìn thấy tảng thịt to đỏ chót ở siêu thị, “Có thể anh ta không nói dối.”

“Cái gì?”

“Anh ta nghĩ đó là ôm một cuộn chăn thì sao vì thân thể cô gái 60 kg mềm mại mà đàn hồi lại tốt!”

“Có sao? Thật sao? Có thể sao?” Cô gái la to.

“Bạn có yêu anh ta không?”

“Em yêu anh ấy, rất yêu!” Cô gái nức nở nghẹn ngào.

“Chắc khả năng là vậy rồi.” Cô nói giọng chắc chắn.

Lời tạm biệt tôi dành cho Tiểu Vệ nói, một đường dây điện thoại khác được chuyển vào, lần này là một người nam, giọng nói thực trầm tĩnh ấm áp, giữa đêm khuya tĩnh lặng, thanh âm như vậy thật dễ làm người ta bị mê hoặc, đúng là ý nghĩ kỳ quái.

Diệp Phong cười nhạt, “Xin chào anh.” Cô nghe được đầu kia điện thoại có tiếng còi ô tô, “Anh đang lái xe sao?”

“Tôi đã dừng lại rồi.” Ngữ điệu tuy bình tĩnh vô ba lại như sự yên tĩnh trước cơn giông bão.

“Vậy là tốt rồi.” Cô không thúc giục, kiên nhẫn chờ anh ta tiếp tục.

Người đó hô hấp thoáng trọng thoáng khinh.

“Anh à, anh có nghe được tôi nói không?”

“Nghe được, giọng nói của cô rất giống một người tôi quen.” Trước khi nói, anh ta nhẹ thở dài.

“Cô ấy cũng ở Bắc Kinh sao?”

“Không,” anh ta tạm dừng, dường như đang kìm nén, ức chế một cảm xúc mãnh liệt nào đó, “Cô ấy đã rời khỏi Bắc Kinh rất nhiều năm. Một tháng trước, tôi vô tình gặp được cô ấy, nhưng mà cô ấy lại không nhớ tôi.”

“Có lẽ ánh sáng không tốt, cô ấy không nhìn thấy anh?”

“Tuy trời tối, nhưng tôi đứng trước mặt cô ấy, còn giúp cô ấy chuyển hành lý, cô ấy nói với tôi: cám ơn anh đẹp trai! Sau đó xoay người bỏ đi.”

“Hai người là người yêu sao?”

Anh ta hơi run rẩy, nở nụ cười, Diệp Phong nghe tiếng cười kia như tự giễu mình, “Chúng tôi chỉ là bạn học.”

“Chỉ là bạn học, vậy cô ấy không cần thiết phải giả vờ không biết anh, nhất định là anh hiểu lầm. Cô ấy… có thể nào là rơi mất kính sát tròng không? Tôi đã từng gặp phải chuyện như vậy, nóng lòng ra thang máy, vấp vào rương hành lý, kính mắt văng ra, xe taxi lại đang ở bên ngoài chờ nên không còn cách nào khác chỉ phải híp mắt chạy ra bên ngoài. Khi đó cho dù là ba tôi mẹ tôi đứng ở trước mặt, tôi chắc cũng không nhận ra được.”

Người đó phát ra tiếng cười khẽ sung sướng, “Vậy tôi đây đại khái là hiểu lầm cô ấy, thị lực cô ấy thực sự không tốt.”

“Anh rất quan tâm côấy phải không?”

Người đó lại run một chút, thật lâu sau mới nói: “Cô ấy kết hôn rồi.”

Giọng nói bi thương của anh ta không hiểu sao làm lòng Diệp Phong nôn nao căng thẳng, cô mở to mắt nhìn thấy Tiểu Vệ nâng tay ra hiệu OK, cô biết thời gian sắp hết.

“Trong cuộc đời sẽ có một lần như vậy, vì một người mà cho đi chính mình, không hy vọng xa vời sẽ có kết quả, không đòi hỏi phải đồng hành cùng người ấy, cũng không yêu cầu sở hữu, thậm chí mặc kệ có hay không có hồi đáp, nhưng có thể ở những tháng năm đẹp nhất trong đời, gặp được người đó, lòng ta đã đủ đầy. Những lời này dành tặng cho anh, cũng dành cho quý thính giả nghe đài tối nay của chương trình ‘Đêm khuya khuynh tình’. Ngày mai cũng vào giờ này, Diệp Tử xin hẹn mọi người tại Phát thanh Thành Đô, không gặp không về.” Cô tháo tai nghe xuống, thế này mới cảm giác được mình thật sự đứng trên mặt đất.

“Chị Diệp, chị đúng là có tiềm năng, em nhìn đúng chị nha!” Cửa phòng thu trực tiếp vừa mở ra, Tiểu Vệ cười tiến về phía nàng.

Thôi Linh đi ra ngoài trước, quét Diệp Phong liếc mắt một cái, “Hiện tại nói lời này còn quá sớm, ngày mai chờ xem người nghe phản hồi. Một thứ nghệ thuật buồng chua.”

Tiểu Vệ hướng theo bóng dáng của cô ta làm cái mặt quỷ, “Cô ta lúc nào cũng bộ dạng như sắp chết, đừng để ý cô ta. Em cảm thấy rất hay, chị Diệp, sao chị có thể nghĩ ra cái chăn để nói, ha ha…”

“Cô gái đó không khống chế được, em có cảm thấy thực ra cô ấy rất yêu chồng mình, chỉ là muốn tìm cái lý do tha thứ anh ta, chị giúp một chút thôi.” Diệp Phong mở nắp một chai nước khoáng, đưa lên miệng, chuyên tâm uống nước.

“Thực đê tiện, người chết nhiều như vậy, sao không hắn chết?” Tiểu Vệ bĩu môi, “Chị Diệp, lần đầu tiên chúng ta hợp tác rất tốt, chị làm cho người ta có cảm giác thực tự nhiên, sau này người nghe nhất định sẽ càng ngày càng nhiều. Còn nữa, em siêu mê giọng nói của người đàn ông gọi đến lúc sau, giống như phát thanh viên.”

“Phát thanh viên sẽ không làm việc này, sợ các phóng viên rất nhàn rỗi không việc làm sao?” Khi cô vừa nghe cũng thấy như vậy, nhưng rất nhanh liền kiên quyết vứt bỏ ý niệm này trong đầu.

Đi ra radio, xe cộ trên đường rất ít, một cơn gió lớn thổi qua, hất bay vài tờ giấy bướm lượn lờ từ bên này qua bên kia. Cô hất mái tóc dài phủ trước trán, không còn khí lực ngồi chờ xe buýt đến, trực tiếp đón xe taxi trở về. Khi nâng cánh tay, phát giác sau lưng cơ bắp đều cứng ngắc.

Thang máy đang đi lên, ngừng lại ở tầng của cô. Cả tầng chỉ có cô cùng người đàn ông đối diện, anh ta tối nay có hẹn nên cũng về trễ sao?

Nếu cô sớm hơn một bước, nói không chừng hai người liền gặp nhau, cô thật đúng là tò mò anh ta dáng vẻ ra sao, giọng nói thế nào.

Có đôi khi là như vậy, chỉ sớm một bước hay là trễ một bước, cuộc sống sẽ không là như thế nữa. Đêm nay nghe chuyện của người đàn ông có giọng trầm ấm đó, đột nhiên làm cho cô rất là cảm khái.

Cô dùng lời thoại kinh điển trong phim ‘Nhật ký tình yêu’ tặng cho anh ta, kỳ thật cũng là tặng cho chính mình. Nhưng là thực ít có người có thể làm đến như vậy rộng rãi.

Mỗi một lần tình yêu bắt đầu, ai không chờ mong có thể có một hoàn mỹ kết cục?

Ngày hôm qua, cô ngồi ở cổng Quảng viện đến nửa đêm, nhìn những sinh viên Quảng viện giống như bọn họ năm xưa, cằm ngẩng cao, dáng vẻ hăng hái.

Mặc kệ là làm phát thanh viên hay là người chủ trì, cũng không phải chí hướng của cô, là ý muốn của mẹ cô. Bởi vì sau khi tốt nghiệp, cô có thể có một công việc tốt, tiếp sau đó có thể gặp được một người nam nhân tốt.

Cô không nghĩ xa như vậy, nhưng cô thấy mẹ giống như phù thủy với quả cầu tiên tri có năng lực tiên đoán tương lai.

Quả thực, cô ở Quảng viện đã gặp gỡ Biên Thành.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương