Thế Nào Là Một Loại Yêu Không Đau
-
Chương 3: Đài truyền hình
“Phù, cuối cùng đã xong!” m nhạc quen thuộc vang lên, màn hình chuyển sang bản tin thời tiết, Kha An Di tháo mic ra, nhìn Hạ Dịch Dương thở phào nhẹ nhõm.
“Vẫn còn khẩn trương?” Hạ Dịch Dương sắp xếp lại bản thảo, khẽ cười. Từ Edinburgh trở về, Kha An Di chính thức bước vào phòng tin tức, một tuần có hai lần cùng anh đọc tin tức. Tiếp xúc lâu, cảm thấy cô cũng không phải loại tiểu thư cao quý yếu ớt mà tính cách rất hào phóng, hiền hoà.
“So với trước kia tốt hơn rất nhiều!” Kha An Di nghịch ngợm nháy mắt, “Nhưng em thích loại cảm giác khẩn trương này, nó làm cho em không dám lười biếng. Hạ Dịch Dương, anh chính là mục tiêu của em.”
“Vậy thì mục tiêu này cũng không tính quá xa.” Hạ Dịch Dương nâng khóe miệng, đứng dậy, đi ra phòng thu. Văn phòng ở hành lang phía bên phải, anh kẹp một bìa hồ sơ. Tin tức phát sóng chỉ có 30 phút, nhưng trước đó cần chuẩn bị rất nhiều việc, cần họp cùng tổ biên đạo, thuộc nội dung bản tin, còn phải dự phòng có tin tức khẩn. Sau khi kết thúc, bình thường anh còn ở văn phòng xem lại tin tức, lại xem một chút tin thế giới. Khi ra về, trời đã đầy sao.
“Ai nói, anh bây giờ là nhân vật sáng giá trong đài, kênh giải trí còn muốn mời anh làm khách mời không phải sao!” Anh chân dài, bước chân lớn, Kha An Di vừa đi vừa chạy, mới có thể theo kịp.
Hạ Dịch Dương cười cười, những lời này nghe tai này qua tai kia. Sự cạnh tranh ở đài phi thường khốc liệt, một lỗi vô cùng nhỏ cũng không thể phạm. Cho dù là phòng viên bình thường, hay biên tập nổi tiếng, đều phải cẩn thận đối đãi.
“Ngày kia, anh mặc vest màu gì, em sẽ chuẩn bị trang phục phối hợp với anh.” Kha An Di hé miệng cười, ánh mắt sáng ngờ
“Xám!”
“Anh thật sự là không biết sáng tạo, vest chỉ có xám với xanh, cùng kiểu áo sơmi một lần mua sáu cái, ăn cơm vĩnh viễn là phần C.”
Hạ Dịch Dương ánh mắt ôn hòa đột nhiên ảm đảm một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, “Anh thấy tiện là được rồi, dù sao quần áo đàn ông cũng đâu khác mấy.”
“Mỗi năm xu hướng mốt đều thay đổi rất lớn, hôm nào em với anh ngươi cùng đi mua sắm, em sẽ tư vấn cho anh. Em là chuyên gia thời trang mà. Chủ nhật này thế nào?” Lo lắng anh sẽ cự tuyệt, Kha An Di nói liền một hơi không nghỉ, nói xong mặt đỏ bừng.
Hạ Dịch Dương nãy giờ không có ý kiến còn chưa trả lời, một làn hương theo gió bay tới, MC kênh giải trí - hoa khôi Mạc Phỉ đứng trước mặt. “Hạ biên tập, hôm nay anh hẳn là có thể rút ra chút thời gian nhận phỏng vấn của em rồi chứ!”
“Thời thơ ấu của tôi không có gì đặc biệt, trong lý lịch viết rất rõ ràng, thật sự không có gì để nói.” Hạ Dịch Dương thật có lỗi cười nói. Mạc Phỉ vốn được xưng là biên tập viên xinh đẹp của đài, phong cách chủ trì đặc biệt tình cảm. Bình thường cùng mọi người làm việc, tiếp xúc đều lễ phép khách sáo. Liên hoan năm ngoái, cô trước mặt mọi người, ỷ vào men say, ngồi lên đùi giám đốc đài, cùng ông ta uống rượu giao bôi so sánh với hình ảnh thân thiện đáng yêu, nụ cười tươi như hoa trên màn ảnh thì như hai người khác nhau. Giang Nhất Thụ ngồi bên cạnh anh, nhỏ giọng nói đây là quy luât ‘chìm’ trong đài. Người đẹp nhiều như vậy, dựa vào cái gì vị trí đó cho cô ngồi?
Anh im lặng!
“Hiện tại cư dân mạng đánh giá anh rất cao, có thể xếp anh vào hàng sao rồi, không cho mọi người nhìn thấy cuộc sống bình thường của anh, sẽ tạo khoảng khán giả. Chuyện phỏng vấn anh thực ra là ý của giám đốc. Em biết Hạ biên tập bề bộn nhiều việc, cũng không dám tùy tiện đến quấy rầy.” Mạc Phỉ đảo đôi mắt đẹp, dáng vẻ quyến rũ, nhưng ngữ khí lại ép người.
Kha An Di nghe thấy rất khó chịu, ánh mắt mang theo mấy phần khinh thường.
Hạ Dịch Dương thản nhiên cười, biết việc này là không thể trốn được, anh gật gật đầu, “Đi thôi, Mạc biên tập đã đến tận đây, tôi liền cung kính không bằng tuân mệnh. Bây giờ luôn sao?”
“Tổ chúng em vì phối hợp thời gian với Hạ biên tập, luôn sẵn sàng!”
“Vậy chúng ta đi thôi!” Hạ Dịch Dương khóa ngăn kéo. Vừa khéo, còn chưa có rửa mặt, đỡ phải bị cái chổi lông xù hoá trang ở trên mặt quét tới quét lui.
“Em cùng anh đi.” Kha An Di nghiêm nghị nói.
“Đừng, em về sớm một chút đi!” Làm chuyện không tình nguyện, lại có người quen đứng ở một bên nhìn, càng không được tự nhiên.
Mạc Phỉ khóe miệng hơi hơi giật, chờ Hạ Dịch Dương ra cửa, cô quay đầu nhìn Kha An Di nheo mắt, ném lại một câu: “Tự mình đa tình”, rồi quay đầu đuổi theo Hạ Dịch Dương.
“Hạ Biên tập, khi em phỏng vấn bầu không khí luôn luôn nhẹ nhàng, một chút nữa, em muốn hỏi vài câu tế nhị, anh có thể phối hợp không?”
“Em cứ việc hỏi!” Hạ Dịch Dương lấy tay vuốt đầu, quá nhiều keo xịt tóc, vuốt cũng cứng ngắc.
“Thật sao?” Mạc Phỉ đứng lại, “Em nghe nói chí hướng của anh năm xưa cũng không phải làm biên tập, mà muốn làm giáo viên dạy toán bậc trung học. Lúc anh tốt nghiệp, đã nhận được lấy báo trúng tuyển học thạc sĩ. Nhưng cuối cùng anh li thay đổi quyết định, ở lại Bắc Kinh. Có phải vì ai đó đặc biệt không?”
Có lẽ do góc độ hay ánh sáng đèn, người luôn ôn hòa bỗng nhiên lạnh lùng, cảm giác so với người bình thường còn lạnh hơn mấy lần, “Cô nghe ai nói?”
Mạc Phỉ chớp chớp đôi hàng mi… giả, cười như không cười, “Anh sẽ không cho rằng em chỉ cần trang điểm đẹp, đứng trước máy quay làm dáng, là xong chứ? Trước khi thực hiện tiết mục chúng ta đều phải tiến hành tìm hiểu thông tin về đối tượng phỏng vần, ai cũng có cách riêng của mình. Nếu đó là chuyện riêng tư trong đáy lòng anh, anh không muốn nói, tự anh đem đề tài lái đi là được. Là người trong nghề, chuyện nhỏ này không cần em dạy anh chứ?”
Hạ Dịch Dương lạnh lùng nhíu nhíu mày, Mạc Phỉ có lẽ cũng không phải ‘bình hoa’ như lời đồn.
Làm phỏng vấn, so với đọc tin tức mệt hơn nhiều. Đi ra phòng thu hình, Hạ Dịch Dương cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, giống như người ở trên sa mạc. Nâng tay nhìn đồng hồ, gần mười hai giờ, công việc dở dang chỉ có thể gác lại một chút. Anh đem tư liệu cần xem bỏ vào cặp, đóng cửa phòng, xuống lầu lấy xe.
Vừa xuống bãi đỗ xe, di động vang lên. Anh mệt mỏi mím môi dưới, đem cặp bỏ vào trong xe, nhấn tiếp điện thoại.
“Hạ Biên tập, điện thoại của anh cũng thật khó gọi!” Ngả Lỵ ngữ khí hơi oán giận, hiển nhiên đây không phải lần đầu gọi đến.
Anh nghiêng qua ngọn đèn nhìn máy, có mấy cuộc gọi nhỡ. “Vừa rồi ở phòng thu hình, không để di động bên người. Cô giáo Ngả có chỉ thị gì sao?” Trong số bạn học, chỉ có Ngả Lỵ là lưu lại trường giảng dạy.Bạn học có chuyện gì, đều là cô ra mặt liên hệ.
“Buổi chiều không có xem tin nhắniễn đàn sao?”
“Anh… không chú ý.” Anh giật mình, trên thực tế, anh đã lâu không vào xem diễn đàn của lớp cũ.
“Biết ngay anh không xem được mà. Trước kia mỗi lần họp lớp, anh dù bận trăm công nghìn việc cũng dành chút thời gian tham gia, cho nên em mới điện thoại báo cho anh. Lần này họp lớp hẹn vào ngày Chủ nhật, anh nếu có thời gian, nhớ tới nha!”
Đêm nay rốt cuộc là có chuyện gì, lúc phỏng vấn đã làm anh nhớ lại cuộc sống bốn năm ở quảng viện một lần, hiện tại họp lớp, chẳng phải sẽ đem ai đó trong trí nhớ anh cùng sự vật đào lên lần nữa. Anh tự giễu nhắm mắt lại, “Hôm đó có mấy tiết mục phải ghi hình, chắc anh không đến được, em thay anh hỏi thăm mọi người.”
“Được mà, mọi người sẽ thông cảm cho anh. Buổi tối tốt lành!” Ngả Lỵ trả lời ngay.
Khép lại di động, anh khởi động xe. Đêm đã khuya, thành phố này từ xưa vẫn chưa bao giờ ngơi nghỉ, trên đường vẫn đầy xe cộ tới lui. Anh hạ kính xe xuống, gió đêm xuân se se lạnh, thổi vào mặt ran rát.
Anh hít sâu vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy như vậy mới có thể làm cho chính mình bình tĩnh trở lại.
Nếu anh không trở thành biên tập viên, những người bạn học nhớ tới anh chắc chẳng được bao nhiêu. Bốn năm đại học, đa số thời gian anh đều dành cho công việc làm thêm, đối với việc học, chỉ cần không rớt là được. Anh không có thời gian kết thân với bạn bè, hoạt động trong lớp cũng rất ít tham gia, luôn một mình tới lui. Sau này lại cùng các bạn học liên hệ, họp lớp là muốn có một ngày có thể từ ai đó nghe được tin tức về cô, hoặc là có một ngày, có thể cùng cô gặp mặt.
Bọn họ gặp rồi.
Tin tức, anh cũng đã biết.
Đã không có cô, ở giữa đám người biết về cô, chỉ nhiều hơn một phần mất mát. Đi làm gì chứ?
Trong không khí nồng đậm bụi sương, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời đêm đen u u. Anh thở dài, chân nhấn ga, xe vọt vào dòng xe cộ trên đường.
Lúc này, Diệp Phong đang ở trên đường chạy như điên. Từ căn hộ đến radio, ban đêm cũng có xe buýt. Không ngờ tới xe chạy đến nửa đường, tắt máy. Lái xe đề máy nửa ngày không được, chán nản lắc đầu, bảo mọi người xuống xe đổi sang xe khác. Cô ở trên đường ngăn đón một hồi lâu, chiếc taxi nào chạy ngang qua đều có khách. Cô không có thời gian chờ, phải vắt chân chạy bộ.
Bình thường cô là người rất ít vận động, mới chạy hơn một trăm mét, là đã thở hổn hển, mặt mũi đều đầy mồ hôi. Cô dùng tay lau đi, phát hiện dường như cô là người duy nhất đi lại trên đường, đêm quá khuya rồi. Chạy chạy, không biết như thế nào nghĩ tới bộ phim điện ảnh Thái Lan ‘Đến đây, nói yêu em’, trong phim, nam chính là kỹ sư bảo trì đường bộ. Giao thông ở thành phố tấp nập, công tác bảo trì duy tu đường bộ chỉ có thể tiến hành vào lúc nửa đêm. Anh ta ban ngày ngủ, buổi tối làm việc. Khi quen mấy cô bạn gái cũ, đều vì thời gian công việc mà thất bại. Sau này nữ chính yêu anh, cũng từng vì công tác của anh mà giận dỗi, nhưng bởi vì yêu, cô lén lút đem công tác của mình cũng đổi thành ban đêm. Cuối cùng, người có tình sẽ trở thành quyến thuộc.
Còn cô, chờ đợi cô tiếp theo sẽ là gì đây? Hy vọng cũng là một người đẹp trai phong độ! Thở ra một hơi, cô nở nụ cười, Đài phát thanh cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.
Còn có nửa giờ, tới kịp. Cô cẩn thận lau sạch mồ hôi trên mặt, đi về phía cửa, gật đầu chào nhân viên bảo an, xuất trình thẻ công tác
Radio ban đêm cùng ban ngày không có gì sai biệt, dọc hành lang đèn đuốc sáng trưng, trong văn phòng tổ biên tập đang thảo luận lớn tiếng, có mấy phòng phát thanh còn sáng đèn, người chủ trì ở bên trong thu tiết mục.
Bước vào cửa phòng thu số tám, cô chạm ngay mặt Thôi Linh, mắt sáng quắc. Bên cạnh cô ta có mấy người đàn ông đang cúi đầu nên không nhìn thấy vẻ mặt. Tiểu Vệ - trợ lý vừa được phân công của cô, đầu cúi thấp gần chạm ngực. Diệp Phong ngừng một hơi thở, rồi chậm rãi thở ra, cười nói: “Ngại quá, xe gặp chút sự cố, tôi…”
“Đừng nói chuyện xe của cô, tiết mục hiện tại tính sao đây?” Thôi Linh nóng nảy trợn mắt, lớn tiếng hỏi.
Diệp Phong chớp chớp mắt, nhìn những người khác, không hiểu xảy ra chuyện gì.
“Chuyên gia đêm nay tới không được, cô phải một mình chủ trì tiết mục.”
“Tôi? Một mình?” Diệp Phong mở to mắt, ngây người.
“Vẫn còn khẩn trương?” Hạ Dịch Dương sắp xếp lại bản thảo, khẽ cười. Từ Edinburgh trở về, Kha An Di chính thức bước vào phòng tin tức, một tuần có hai lần cùng anh đọc tin tức. Tiếp xúc lâu, cảm thấy cô cũng không phải loại tiểu thư cao quý yếu ớt mà tính cách rất hào phóng, hiền hoà.
“So với trước kia tốt hơn rất nhiều!” Kha An Di nghịch ngợm nháy mắt, “Nhưng em thích loại cảm giác khẩn trương này, nó làm cho em không dám lười biếng. Hạ Dịch Dương, anh chính là mục tiêu của em.”
“Vậy thì mục tiêu này cũng không tính quá xa.” Hạ Dịch Dương nâng khóe miệng, đứng dậy, đi ra phòng thu. Văn phòng ở hành lang phía bên phải, anh kẹp một bìa hồ sơ. Tin tức phát sóng chỉ có 30 phút, nhưng trước đó cần chuẩn bị rất nhiều việc, cần họp cùng tổ biên đạo, thuộc nội dung bản tin, còn phải dự phòng có tin tức khẩn. Sau khi kết thúc, bình thường anh còn ở văn phòng xem lại tin tức, lại xem một chút tin thế giới. Khi ra về, trời đã đầy sao.
“Ai nói, anh bây giờ là nhân vật sáng giá trong đài, kênh giải trí còn muốn mời anh làm khách mời không phải sao!” Anh chân dài, bước chân lớn, Kha An Di vừa đi vừa chạy, mới có thể theo kịp.
Hạ Dịch Dương cười cười, những lời này nghe tai này qua tai kia. Sự cạnh tranh ở đài phi thường khốc liệt, một lỗi vô cùng nhỏ cũng không thể phạm. Cho dù là phòng viên bình thường, hay biên tập nổi tiếng, đều phải cẩn thận đối đãi.
“Ngày kia, anh mặc vest màu gì, em sẽ chuẩn bị trang phục phối hợp với anh.” Kha An Di hé miệng cười, ánh mắt sáng ngờ
“Xám!”
“Anh thật sự là không biết sáng tạo, vest chỉ có xám với xanh, cùng kiểu áo sơmi một lần mua sáu cái, ăn cơm vĩnh viễn là phần C.”
Hạ Dịch Dương ánh mắt ôn hòa đột nhiên ảm đảm một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, “Anh thấy tiện là được rồi, dù sao quần áo đàn ông cũng đâu khác mấy.”
“Mỗi năm xu hướng mốt đều thay đổi rất lớn, hôm nào em với anh ngươi cùng đi mua sắm, em sẽ tư vấn cho anh. Em là chuyên gia thời trang mà. Chủ nhật này thế nào?” Lo lắng anh sẽ cự tuyệt, Kha An Di nói liền một hơi không nghỉ, nói xong mặt đỏ bừng.
Hạ Dịch Dương nãy giờ không có ý kiến còn chưa trả lời, một làn hương theo gió bay tới, MC kênh giải trí - hoa khôi Mạc Phỉ đứng trước mặt. “Hạ biên tập, hôm nay anh hẳn là có thể rút ra chút thời gian nhận phỏng vấn của em rồi chứ!”
“Thời thơ ấu của tôi không có gì đặc biệt, trong lý lịch viết rất rõ ràng, thật sự không có gì để nói.” Hạ Dịch Dương thật có lỗi cười nói. Mạc Phỉ vốn được xưng là biên tập viên xinh đẹp của đài, phong cách chủ trì đặc biệt tình cảm. Bình thường cùng mọi người làm việc, tiếp xúc đều lễ phép khách sáo. Liên hoan năm ngoái, cô trước mặt mọi người, ỷ vào men say, ngồi lên đùi giám đốc đài, cùng ông ta uống rượu giao bôi so sánh với hình ảnh thân thiện đáng yêu, nụ cười tươi như hoa trên màn ảnh thì như hai người khác nhau. Giang Nhất Thụ ngồi bên cạnh anh, nhỏ giọng nói đây là quy luât ‘chìm’ trong đài. Người đẹp nhiều như vậy, dựa vào cái gì vị trí đó cho cô ngồi?
Anh im lặng!
“Hiện tại cư dân mạng đánh giá anh rất cao, có thể xếp anh vào hàng sao rồi, không cho mọi người nhìn thấy cuộc sống bình thường của anh, sẽ tạo khoảng khán giả. Chuyện phỏng vấn anh thực ra là ý của giám đốc. Em biết Hạ biên tập bề bộn nhiều việc, cũng không dám tùy tiện đến quấy rầy.” Mạc Phỉ đảo đôi mắt đẹp, dáng vẻ quyến rũ, nhưng ngữ khí lại ép người.
Kha An Di nghe thấy rất khó chịu, ánh mắt mang theo mấy phần khinh thường.
Hạ Dịch Dương thản nhiên cười, biết việc này là không thể trốn được, anh gật gật đầu, “Đi thôi, Mạc biên tập đã đến tận đây, tôi liền cung kính không bằng tuân mệnh. Bây giờ luôn sao?”
“Tổ chúng em vì phối hợp thời gian với Hạ biên tập, luôn sẵn sàng!”
“Vậy chúng ta đi thôi!” Hạ Dịch Dương khóa ngăn kéo. Vừa khéo, còn chưa có rửa mặt, đỡ phải bị cái chổi lông xù hoá trang ở trên mặt quét tới quét lui.
“Em cùng anh đi.” Kha An Di nghiêm nghị nói.
“Đừng, em về sớm một chút đi!” Làm chuyện không tình nguyện, lại có người quen đứng ở một bên nhìn, càng không được tự nhiên.
Mạc Phỉ khóe miệng hơi hơi giật, chờ Hạ Dịch Dương ra cửa, cô quay đầu nhìn Kha An Di nheo mắt, ném lại một câu: “Tự mình đa tình”, rồi quay đầu đuổi theo Hạ Dịch Dương.
“Hạ Biên tập, khi em phỏng vấn bầu không khí luôn luôn nhẹ nhàng, một chút nữa, em muốn hỏi vài câu tế nhị, anh có thể phối hợp không?”
“Em cứ việc hỏi!” Hạ Dịch Dương lấy tay vuốt đầu, quá nhiều keo xịt tóc, vuốt cũng cứng ngắc.
“Thật sao?” Mạc Phỉ đứng lại, “Em nghe nói chí hướng của anh năm xưa cũng không phải làm biên tập, mà muốn làm giáo viên dạy toán bậc trung học. Lúc anh tốt nghiệp, đã nhận được lấy báo trúng tuyển học thạc sĩ. Nhưng cuối cùng anh li thay đổi quyết định, ở lại Bắc Kinh. Có phải vì ai đó đặc biệt không?”
Có lẽ do góc độ hay ánh sáng đèn, người luôn ôn hòa bỗng nhiên lạnh lùng, cảm giác so với người bình thường còn lạnh hơn mấy lần, “Cô nghe ai nói?”
Mạc Phỉ chớp chớp đôi hàng mi… giả, cười như không cười, “Anh sẽ không cho rằng em chỉ cần trang điểm đẹp, đứng trước máy quay làm dáng, là xong chứ? Trước khi thực hiện tiết mục chúng ta đều phải tiến hành tìm hiểu thông tin về đối tượng phỏng vần, ai cũng có cách riêng của mình. Nếu đó là chuyện riêng tư trong đáy lòng anh, anh không muốn nói, tự anh đem đề tài lái đi là được. Là người trong nghề, chuyện nhỏ này không cần em dạy anh chứ?”
Hạ Dịch Dương lạnh lùng nhíu nhíu mày, Mạc Phỉ có lẽ cũng không phải ‘bình hoa’ như lời đồn.
Làm phỏng vấn, so với đọc tin tức mệt hơn nhiều. Đi ra phòng thu hình, Hạ Dịch Dương cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, giống như người ở trên sa mạc. Nâng tay nhìn đồng hồ, gần mười hai giờ, công việc dở dang chỉ có thể gác lại một chút. Anh đem tư liệu cần xem bỏ vào cặp, đóng cửa phòng, xuống lầu lấy xe.
Vừa xuống bãi đỗ xe, di động vang lên. Anh mệt mỏi mím môi dưới, đem cặp bỏ vào trong xe, nhấn tiếp điện thoại.
“Hạ Biên tập, điện thoại của anh cũng thật khó gọi!” Ngả Lỵ ngữ khí hơi oán giận, hiển nhiên đây không phải lần đầu gọi đến.
Anh nghiêng qua ngọn đèn nhìn máy, có mấy cuộc gọi nhỡ. “Vừa rồi ở phòng thu hình, không để di động bên người. Cô giáo Ngả có chỉ thị gì sao?” Trong số bạn học, chỉ có Ngả Lỵ là lưu lại trường giảng dạy.Bạn học có chuyện gì, đều là cô ra mặt liên hệ.
“Buổi chiều không có xem tin nhắniễn đàn sao?”
“Anh… không chú ý.” Anh giật mình, trên thực tế, anh đã lâu không vào xem diễn đàn của lớp cũ.
“Biết ngay anh không xem được mà. Trước kia mỗi lần họp lớp, anh dù bận trăm công nghìn việc cũng dành chút thời gian tham gia, cho nên em mới điện thoại báo cho anh. Lần này họp lớp hẹn vào ngày Chủ nhật, anh nếu có thời gian, nhớ tới nha!”
Đêm nay rốt cuộc là có chuyện gì, lúc phỏng vấn đã làm anh nhớ lại cuộc sống bốn năm ở quảng viện một lần, hiện tại họp lớp, chẳng phải sẽ đem ai đó trong trí nhớ anh cùng sự vật đào lên lần nữa. Anh tự giễu nhắm mắt lại, “Hôm đó có mấy tiết mục phải ghi hình, chắc anh không đến được, em thay anh hỏi thăm mọi người.”
“Được mà, mọi người sẽ thông cảm cho anh. Buổi tối tốt lành!” Ngả Lỵ trả lời ngay.
Khép lại di động, anh khởi động xe. Đêm đã khuya, thành phố này từ xưa vẫn chưa bao giờ ngơi nghỉ, trên đường vẫn đầy xe cộ tới lui. Anh hạ kính xe xuống, gió đêm xuân se se lạnh, thổi vào mặt ran rát.
Anh hít sâu vào một ngụm khí lạnh, cảm thấy như vậy mới có thể làm cho chính mình bình tĩnh trở lại.
Nếu anh không trở thành biên tập viên, những người bạn học nhớ tới anh chắc chẳng được bao nhiêu. Bốn năm đại học, đa số thời gian anh đều dành cho công việc làm thêm, đối với việc học, chỉ cần không rớt là được. Anh không có thời gian kết thân với bạn bè, hoạt động trong lớp cũng rất ít tham gia, luôn một mình tới lui. Sau này lại cùng các bạn học liên hệ, họp lớp là muốn có một ngày có thể từ ai đó nghe được tin tức về cô, hoặc là có một ngày, có thể cùng cô gặp mặt.
Bọn họ gặp rồi.
Tin tức, anh cũng đã biết.
Đã không có cô, ở giữa đám người biết về cô, chỉ nhiều hơn một phần mất mát. Đi làm gì chứ?
Trong không khí nồng đậm bụi sương, anh ngẩng đầu nhìn bầu trời, bầu trời đêm đen u u. Anh thở dài, chân nhấn ga, xe vọt vào dòng xe cộ trên đường.
Lúc này, Diệp Phong đang ở trên đường chạy như điên. Từ căn hộ đến radio, ban đêm cũng có xe buýt. Không ngờ tới xe chạy đến nửa đường, tắt máy. Lái xe đề máy nửa ngày không được, chán nản lắc đầu, bảo mọi người xuống xe đổi sang xe khác. Cô ở trên đường ngăn đón một hồi lâu, chiếc taxi nào chạy ngang qua đều có khách. Cô không có thời gian chờ, phải vắt chân chạy bộ.
Bình thường cô là người rất ít vận động, mới chạy hơn một trăm mét, là đã thở hổn hển, mặt mũi đều đầy mồ hôi. Cô dùng tay lau đi, phát hiện dường như cô là người duy nhất đi lại trên đường, đêm quá khuya rồi. Chạy chạy, không biết như thế nào nghĩ tới bộ phim điện ảnh Thái Lan ‘Đến đây, nói yêu em’, trong phim, nam chính là kỹ sư bảo trì đường bộ. Giao thông ở thành phố tấp nập, công tác bảo trì duy tu đường bộ chỉ có thể tiến hành vào lúc nửa đêm. Anh ta ban ngày ngủ, buổi tối làm việc. Khi quen mấy cô bạn gái cũ, đều vì thời gian công việc mà thất bại. Sau này nữ chính yêu anh, cũng từng vì công tác của anh mà giận dỗi, nhưng bởi vì yêu, cô lén lút đem công tác của mình cũng đổi thành ban đêm. Cuối cùng, người có tình sẽ trở thành quyến thuộc.
Còn cô, chờ đợi cô tiếp theo sẽ là gì đây? Hy vọng cũng là một người đẹp trai phong độ! Thở ra một hơi, cô nở nụ cười, Đài phát thanh cuối cùng cũng hiện ra trước mắt.
Còn có nửa giờ, tới kịp. Cô cẩn thận lau sạch mồ hôi trên mặt, đi về phía cửa, gật đầu chào nhân viên bảo an, xuất trình thẻ công tác
Radio ban đêm cùng ban ngày không có gì sai biệt, dọc hành lang đèn đuốc sáng trưng, trong văn phòng tổ biên tập đang thảo luận lớn tiếng, có mấy phòng phát thanh còn sáng đèn, người chủ trì ở bên trong thu tiết mục.
Bước vào cửa phòng thu số tám, cô chạm ngay mặt Thôi Linh, mắt sáng quắc. Bên cạnh cô ta có mấy người đàn ông đang cúi đầu nên không nhìn thấy vẻ mặt. Tiểu Vệ - trợ lý vừa được phân công của cô, đầu cúi thấp gần chạm ngực. Diệp Phong ngừng một hơi thở, rồi chậm rãi thở ra, cười nói: “Ngại quá, xe gặp chút sự cố, tôi…”
“Đừng nói chuyện xe của cô, tiết mục hiện tại tính sao đây?” Thôi Linh nóng nảy trợn mắt, lớn tiếng hỏi.
Diệp Phong chớp chớp mắt, nhìn những người khác, không hiểu xảy ra chuyện gì.
“Chuyên gia đêm nay tới không được, cô phải một mình chủ trì tiết mục.”
“Tôi? Một mình?” Diệp Phong mở to mắt, ngây người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook