Lúc này nịnh bợ Trần gia, càng làm cho danh tiếng Tần gia tăng vọt. Người qua lại chúc mừng cũng nối liền không dứt, Tần phủ nằm ở phía bắc thành cả ngày nườm nợp người đến, nhiều như thoi đưa.
Buổi tối hôm đó, Bồ Hưng Hiền mang theo đoàn người của hiệu thuốc đến dự tiệc. Ngụy Hàn đương nhiên cũng ở trong đó, hắn thản nhiên xách theo một hộp hạ lễ đi theo phía sau. Không quan tâm xem quan hệ giữa mình và Tần Lương có căng thẳng hay không, bề ngoài vẫn phải làm ra tư thái huynh đệ hảo hữu.
“Trời ơi, Bồ tiên sinh!”
“Còn có các vị đại phu và quản sự của hiệu thuốc Trần thị!”
“Các vị, mời vào bên trong.”
Tần gia đón khách nhiệt tình chào hỏi.
Chỉ chốc lát sau phụ thân Tần Lương cũng tự mình chạy tới, khách sáo mời mọi người vào trong ngồi. Đại trạch Tần gia rất rộng lớn, trong viện bày tám mươi bàn tiệc rượu. Các phú thương đại hộ đều nườm nượp mà tới, vô cùng nể mặt Tần gia.
Tần Lương mặc hỉ bào đỏ thầm đứng giữa đám người. Thỉnh thoảng kính rượu người khác, dáng vẻ vô cùng khách sáo thuần thục.
Hồi lâu gã mới đi tới bàn hiệu thuốc Trần thị, trực tiếp nâng chén hướng mọi người kính trọng nói: "Đa tạ chư vị nể mặt dự tiệc, Tần mỗ vô cùng cảm kích, mời cạn chén này, mời sư phụ.”
“Tần sư đệ, chúc mừng, chúc mừng!”
“Tần Lương, chúc mừng!”
Mọi người nâng chén tương kính, Bồ Hưng Hiền cũng nâng chén nói vài câu chúc mừng.
Tần Lương khách sáo đủ rồi, từ đầu đến cuối không thèm nhìn lấy Nguỵ Hàn một cái, điều này bị Bồ Hưng Hiền nhìn ra chỗ không ổn.
“Ngụy Hàn, con và Tần Lương xảy ra chuyện gì?” Bồ Hưng Hiền nhíu mày hỏi: "Quan hệ hai con hình như có chút không vui?”
“Tần Lương hận không thể chém chết Ngụy đại phu."
“Quan hệ giữa hai người họ tốt mới lạ đó.”
“Chưởng quầy chắc ngài không biết, Tần Lương cho rằng Ngụy đại phu muốn cướp vợ hắn đấy!”
Những người khác trong hiệu thuốc nói đùa, trực tiếp đem chuyện mấy ngày trước kể lại một lần.
Bồ Hưng Hiền nghe vậy nhất thời không nói nên lời, ông là người hiểu rõ nhất chuyện xem mắt giữa Ngụy Hàn và Trần Diệu Vân. Cũng biết bọn họ không nhìn vừa mắt nhau, vừa gặp một lần đã ghét bỏ đối phương.
“Tần Lương đúng là hiểu lầm rồi!” Bồ Hưng Hiền nhíu mày cảm thán nói: "Ngày khác giải thích cho ổn thoả, sư huynh đệ phải tương thân tương ái, Ngụy Hàn ngươi cũng rộng lượng một chút, đừng thiếu hiểu biết giống như hắn.”
“Vâng, nghe sư phụ!” Ngụy Hàn cười đáp ứng.
Bồ Hưng Hiền lúc này mới hài lòng yên lòng.
Tạ Thành Dũng lại nháy mắt nói: "Sư đệ có am hiểu với thanh lâu sao? Ngày khác nhất định phải đưa sư huynh đến một lần mới được, tẩu tử đệ quản nghiêm quá, ta còn chưa được thấy đây.”
“Ghê tởm.” Bồ Hưng Hiền bất mãn quát lớn: "Đi những nơi dơ bẩn kia làm gì, sắc là con dao hai lưỡi, con đừng có dạy xấu Ngụy Hàn.”
"Sư phụ thật thiên vị." Tạ Thành Dũng cười cãi lại: "Cũng do Tần sư đệ thành thân cả, Ngụy Hàn nhìn cũng nóng ruột cũng chẳng có gì ngạc nhiên, ta đây giúp hắn tìm nữ nhân mà.”
“Tìm nữ nhân thì giới thiệu cho hắn mấy người gia thế trong sạch!” Bồ Hưng Hiền hận sắt không thành thép nói: "Kết hôn xong thì sinh con, nuôi dạy con cái mới là chính đạo.”
“Sư phụ nói như vậy sai rồi!” Ngụy Hàn lắc chén rượu cười khẽ: "Chỉ cần con không kết hôn, nữ tử thiên hạ đều là vợ con..."
“Ha ha ha!”
“Lời này có lý, phải uống mới được.”
Mọi người cười vang, lộ ra ý tứ chê bai Tần Lương là ếch ngồi đáy giếng. Trong lúc nói đùa, không khí yến tiệc dần dần trở nên háo hức.
Nhưng lúc này một tân khách xuất hiện, lại làm cho không khí hiện trường trở nên có chút quỷ dị.
"Là hắn?" Ánh mắt Ngụy Hàn ngưng tụ, lần thứ hai nhận ra thanh niên áo trắng lần trước.
Phía sau gã có hai đại hán vạm vỡ đi theo làm tùy tùng, tay cầm quạt gấp. Bộ dáng phong lưu phe phẩy quạt, cười khanh khách đi vào chính sảnh ngồi ở ghế trên.
Khi gã vừa mới xuất hiện, rất nhiều phú hộ đang cao giọng đàm thoại liền im lặng. Không ít người chẳng dám nhìn đến gã, còn một số thì nịnh nọt tiến lên bái kiến.
Còn có mấy lãnh đạo Tần gia cùng Trần gia, trưng ra bộ mặt tươi cười nịnh bợ. Một màn cổ quái này không chỉ khiến Ngụy Hàn tò mò, mà còn khiến mọi người chung quanh kinh ngạc.
"Người này là ai vậy? Tại sao ta chưa gặp bao giờ?”
"Con cháu các đại gia tộc huyện Thanh Sơn, hình như cũng nể mặt vị gia này?"
"Tần gia và người của Tam phòng Trần gia đang nịnh bợ? Xem ra lai lịch của hắn không nhỏ.”
Mọi người nhỏ giọng nghị luận.
Ánh mắt Ngụy Hàn vừa chuyển, cười hỏi: "Sư phụ, chắc ngài cũng biết đôi chút đúng không? ”
“Chà.” Bồ Hưng Hiền khẽ cười một tiếng, tức giận nói: "Người này là Hắc Phỉ Tam đương gia, cao thủ Luyện Huyết cảnh đấy.”
"Cái gì?" Tất cả mọi người xung quanh đều hít sâu một hơi.
Bọn họ không nhịn được mà nghĩ lung tung, đây là chuyện gì vậy? Sơn phỉ cũng dám công nhiên tiến vào thành? Chẳng lẽ cho rằng quan phủ là người mù? Hoặc là nghĩ rằng không ai dám bắt gã ta sao?
"Các ngươi đừng hỏi quá nhiều, việc này có chút phức tạp, nhất thời nói không rõ ràng." Bồ Hưng Hiền nghiêm túc nói: "Tóm lại các ngươi tốt nhất đừng dính líu tới người này."
Mọi người nghe vậy đăm chiêu, Ngụy Hàn lại hiểu được thâm ý phía sau.
Thiết lão từng nói Hắc Phỉ không phải là thổ phỉ thật sự, bọn họ là tàn quân của Tiêu vương Dự Châu, quân lính dưới trướng đều được huấn luyện bài bản.
Thanh niên áo trắng đã là Tam đương gia của Hắc Phỉ, như vậy khẳng định là người của phản quân.
Gã dám ngang nhiên xuất hiện ở huyện Thanh Sơn, chứng tỏ gã không sợ bị bắt. Thậm chí người của quan phủ biết rõ gã vào thành, cũng chỉ có thể lựa chọn mở một mắt, nhắm một mắt.
Lúc trước Trần gia chịu thiệt thòi lớn trong tay chúng, hiện tại lại còn điên cuồng tiến lên nịnh bợ, dụng ý bên trong không cần nói cũng biết.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook