“Tuy quyển sách này không phải là bảo điển gì cao thâm, nhưng cũng là tâm huyết trăm năm các đời đại phu. Có 36 phương pháp bắt mạch, chín pháp xử trí ngoại thương 27 pháp châm cứu bấm huyệt, nội thương, hàn nhiệt, v.v…. Vô cùng thích hợp với người mới bắt đầu.”

"Chỉ cần ngươi có thể nghiên cứu thấu triệt, thì việc trở thành một đại phu học việc không thành vấn đề."

"Đa tạ Bồ tiên sinh!" Ngụy Hàn vui cười nhận sách. Đây chính là thứ mà hắn rất cần vào lúc này.

"Trước tiên ngươi phải học thuộc các phương pháp bốc thuốc trong Bản Thảo Kinh đã, sau đó mỗi buổi sáng đến giúp đỡ bốc thuốc.” Bồ Hưng Hiền lần nữa dặn dò: "Khi nào có việc đến khố phòng nhận thuốc cũng không cần sợ, có nhiều người trong hiệu thuốc như vậy, đám người Trần Chí Hồng cũng không dám làm quá phận."

"Dạ hiểu!" Ngụy Hàn thuận miệng đáp.

Hắn hiểu ý tứ của Bồ Hưng Hiền, phải thả cho Trần Chí Hồng kiếm tiền lại không thể hắn vơ vét quá đáng. Vì thế mới sắp xếp cây đinh như hắn kẹp giữa. Chuyện chừng mực là điều hắn phải tự nắm chắc, nếu thật sự có chuyện gì thì Bồ Hưng hiền cũng sẽ không bảo vệ hắn.

"Ha ha!" Ngụy Hàn khẽ cười một tiếng mặc kệ những thứ này.

Đợi đến khi Bồ Hưng Hiền đi rồi, trực tiếp lật xem quyển sách. Chỉ chốc lát hệ thống đã cập nhập “Bản thảo kinh Trần thị". Hiện tại Ngụy Hàn có ba vị trí treo máy, theo thứ tự là ‘nấu ăn’, Hỗn Nguyên Công, Ngũ Cầm Quyết. Chẳng còn cách nào khác, hắn chỉ có thể tạm dừng treo máy nấu ăn. Sau đó treo ‘Bản thảo kinh Trần thị' lên vị trí số 1.

[“Bản thảo kinh Trần thị": Độ thành thạo: Nhập môn: 1/1000, hình thức treo máy phổ thông, mỗi giờ tăng 2 điểm, kim nguyên bảo hoặc dược liệu khiến thần kinh tỉnh táo sẽ tăng tốc độ treo máy.]

"Thuận tiện thật đấy!" Ngụy Hàn mỉm cười, tiện tay liền ăn vài miếng Cửu Tiết Xương Bồ.

Lúc trước treo máy ‘Phân biệt dược liệu cơ sở' chỉ dựa vào việc ăn dược liệu đã có tốc độ x50 lần, hoàn toàn không cần dùng kim nguyên bảo, mấy ngày ngắn ngủi thì kỹ năng treo máy đã đạt max cấp.

Trong hiệu thuốc, nhiều nhất chính là dược liệu. Dù gì cũng không có ai quản hắn, Ngụy Hàn tuỳ ý đi dạo một vòng liền tăng buff max.

[Ting! “Bản thảo kinh Trần thị” đã tăng x50 tốc độ. Tiếp tục trong 7 giờ, mỗi giờ tăng 100 điểm độ thành thạo.]

Nhìn thấy nhắc nhở do hệ thống thông báo, Ngụy Hàn lập tức hài lòng nở nụ cười.

“Một giờ 100 điểm, một ngày cũng là 2400 điểm.”

“Một cấp có 1000 độ thành thạo, từ nhập môn đến cực hạn phải mất 21000 điểm mà thôi.”

"Nói cách khác, chỉ cần 8, 75 ngày có thể treo đầy?"

Ngụy Hàn bấm ngón tay tính toán, trong lòng nhất thời tràn đầy nhiệt tình. Cảm giác treo máy thật thoải mái, các loại tri thức không ngừng lưu vào trong đầu. Trí nhớ liên tục được lấp đầy, việc học khiến người ta sảng khoái.

Thời gian làm việc trong hiệu thuốc nhanh chóng trôi qua, mới mấy ngày mà Ngụy Hàn đã nhanh chóng làm quen với vị trí mới của mình. Mỗi buổi sáng đều chạy đến đại sảnh hiệu thuốc, giả vờ học tập khắp nơi, quan sát người khác. Buổi chiều chạy đến khố phòng nếm thử dược liệu, không có việc gì thì đối phó với đám người Trần Chí Hồng.

Sau mấy ngày quan sát, hắn phát hiện không ít manh mối. Đầu tiên trong hiệu thuốc có tổng cộng năm đại phu, trong đó chưởng quỹ Bồ Hưng Hiền cũng là một đại phu. Vì có y thuật giỏi nhất, nên bình thường không ngồi xem bệnh. Chỉ khi có quan to quyền quý đến cửa, hoặc là triệu chứng nan y mới ra tay mà thôi.

Bốn vị đai phu túc trực chữa bệnh theo thứ tự là Cổ, Tôn, Tạ, Lưu. Tên tuổi cục thể chưa hỏi thăm được, chỉ biết đại phu Tạ là trẻ tuổi nhất, cũng là đại đệ tử của Bồ Hưng Hiền.

Trong đại sảnh có đến mười tám đại phu học việc, tất cả đều được phân phó làm việc dưới trướng bốn đại y sư. Ngoại trừ mấy thủ hạ của Tạ đại phu là đối xử tốt với Ngụy Hàn ra thì đám còn lại không hợp với hắn lắm.

Đồng thời, Ngụy Hàn còn phát hiện ra một đường tài lộ mới, mỗi đêm sau khi đóng cửa ra về, trong khi các tạp dịch như hắn đều đi tập võ ở võ đường. Thì phần lớn đại phu học đồ ở tiền sảnh đều chong đèn thức đêm chế thuốc.

Nghe qua mới biết đây là phúc lợi chỉ có nhị đẳng đại phu học việc mới có. Bọn họ sẽ được phép chế tác Kim Sang Dược, thuốc trị bỏng, thuốc bổ, và một số đan hoàn mà võ giả thường dùng, hoặc là các dược phẩm bí phương đặc thù của hiệu thuốc Trần thị.

Những vật này ngày bình thường hiệu thuốc dùng nhiều lắm, bán cũng nhiều, lượng tiêu thụ không tệ, xem như là một nguồn thu lợi tốt. Đám đại phu học việc chế ra dược phẩm cũng sẽ được chia hoa hồng.

Nghe nói mỗi tháng sẽ được 35 lượng lạc, còn nhiều hơn tiền công mỗi tháng. Khó trách các thiếu niên tạp dịch đều muốn đến chỗ này. Đáng tiếc Ngụy Hàn là tam đẳng đại phu học việc, ngay cả bốc thuốc chữa bệnh còn chưa đến tay nên chưa kiếm được số tiền này.

"Từ từ rồi sẽ đến thôi!" Ngụy Hàn không thèm để ý mỉm cười, tiếp tục mò cá giết thời gian.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương