Nhưng đa số vẫn không thể chống cự được sức hút của tiền tài. Cả đám đều cắn răng ký khế ước thử thuốc, sau đó tiếp nhận viên thuốc nuốt vào.
"Khụ khụ khụ! Phốc!" Một lão nhân thử thuốc đã ho khan kịch liệt, miệng phun đầy máu tươi.
Còn chưa đợi mọi người phản ứng kịp, gã ta đã ngã xuống đất tắt thở.
“Chết rồi, hắn chết rồi, hắn và ta uống cùng một loại thuốc.”
“Mẹ cha nó, chẳng lẽ chúng ta cũng chết ư?”
Mọi người lập tức thất kinh.
Hai dược sư học đồ lại không cảm thấy kinh ngạc, nhìn cũng chẳng thèm nhìn, phất tay ra hiệu cho tạp dịch kéo thi thể ra. Đối với họ mà nói chỉ chết thêm mấy người mà thôi, vốn chẳng có gì to tát cả.
“Không ký tên thì rút lui, kiếm tiền không dễ đâu.” Một học đồ cười lạnh nói: “Hôm nay thứ chúng ta thử nghiệm là một nghiên cứu từ phương thức cổ tên là Long Hổ đan. Dùng 36 loại dược liệu trân quý để tinh chế thành, một viên thuốc hoàn thiện còn đắt hơn cả mạng của ngươi.”
“Để áp chế hổ huyết khô nóng còn đặc biệt thêm vài dược liệu âm hàn có độc. Thử thuốc phải mạo hiểm lớn, nếu không chẳng nhận được 1 lượng bạc đâu. Các ngươi nghĩ cho kỹ rồi lăn tay, lăn tay rồi không đổi ý được đâu.”
Vị này học đồ nói gần nói xa, trông có vẻ lạnh lùng nhưng lại là người tốt bụng, hắn ta không đành lòng nhìn nhóm nạn dân chết ở đây.
“Nguy hiểm vậy sao? Ta không thử nữa, húp cháo quan phủ phát cũng no bụng, không chết đói được.”
“Sợ cái đách gì, mạng của lão tử cứng lắm.”
"Đúng đấy, nghèo còn không sợ thì chết có alf gì?"
Trong hàng có mấy người lên tiếng, chỉ có một thiếu niên xanh xao vàng vọt khiếp đảm bỏ cuộc. Những người khác vẫn lăn tay ký tên, sau đó nuốt viên thuốc vào.
Chờ đến lượt Ngụy Hàn, học đồ phụ trách đăng ký hỏi: “Thử mấy viên?”
"Mấy viên sao?" Ngụy Hàn sững sờ, hỏi ngược lại: "Không phải mỗi người được thử một viên ư?”
"Dĩ nhiên không phải." Đại phu học việc không nhịn được giải thích: "Một viên chỉ là cấp bậc thấp nhất, có lúc vì kiểm tra giới hạn của thuốc mới, chúng ta cho phép thử nhiều viên. Tóm lại mỗi lần nuốt một viên thì được một lượng bạc, ngươi có làm không?”
"Làm!" Mặt mũi Ngụy Hàn hớn hở, không chút do dự đưa tay ra nói: "Năm viên, nhanh lên!"
"Bao nhiêu?" Hai tên đại phu học viên lập tức giật nảy mình.
Những người thử thuốc khác đều trừng lớn hai mắt nhìn về phía Ngụy Hàn tựa như đang nhìn tên ngốc. Đây chính là thuốc đại bổ chuẩn bị cho gõ giả, lại còn là phương thức cổ chưa được kiểm chứng, một viên thôi đã đủ lấy mạng ngươi.
Dù là người cường tráng đến đâu cũng chỉ dám thử đến viên thứ hai mà thôi. Tên này điên rồi, vậy mà muốn thử đến năm viên sao?
"Ta thiếu tiền!" Ngụy Hàn rặn ra một giọt nước mắt, tỏ vẻ bi thương giải thích: “Em gái ta bệnh rất nặng cần tiền khám bệnh, đại phu nói ít nhất phải có năm lượng bạc mới trị được.”
Vừa dứt lời, sự chấn kinh trong mắt mọi người liền biến thành thương hại. Ngay sau đó trong đám người vang lên từng tiếng thở dài, cũng không ai khuyên hắn nữa. Có ai ở đây mà không tan cửa nát nhà? Người nghèo lấy mệnh kiếm tiền, không hiếm lạ.
“Được thôi.” Đại phu học việc gật đầu nói: “Đây là khế ước, ngươi ký tên đồng ý, sau đó có thể lĩnh tiền thí nghiệm thuốc."
"Được!" Ngụy Hàn không cần suy nghĩ, trực tiếp ký tên đồng ý.
Tên dùng thì tuỳ tiện lấy Vương Ngũ, sau đó nhận một thỏi năm lượng bạc. Trước sự chứng kiến của mọi người, liền nuốt năm viên Long Hổ đan.
“Á.” Ngụy Hàn giả vờ thay đổi sắc mặt.
Trong ánh mắt thương hại, tham lam, soi mói của mọi người, yên lặng ngồi một chỗ không lên tiếng nữa.
Thế nhưng trong lòng hắn đã sớm nở hoa, vì hắn cảm giác được một cỗ sức mạnh cường đại đang tan ra, đồng thời có một chất độc ăn mòn thân thể. Đáng tiếc độc tố còn chưa kịp phát tác, đã bị hệ thống loại bỏ. Những dược liệu ôn bổ bị giữ lại, tiếp tục tẩm bổ thân thể.
“Dược lực rất mạnh, còn mạnh hơn cả khi ta nuốt 2 cân dược liệu, xem ra sau khi luyện chế thành đan dược, hiệu quả của dược liệu tăng lên không ít.”
“Hả? Bên trong Long Hổ đan còn có quy giáp, hoàng tinh, ngũ chỉ mao đào, thứ ngũ gia, lộc nhung, thục địa hoàng…”
“Còn có một vị thuốc hổ huyết cực mạnh, phương thuốc này không đúng lắm. Dùng quá nhiều ôn bổ thì nên giảm bước thứ ngũ gia và lộc nhung mới đúng, còn phải thêm xích thược và lạc thạch đằng để trung hoa.”
“Dược liệu này phải để đám võ giả Luyện lực cảnh - hậu kỳ dùng mới được. Người bình thường nuốt vào, nhẹ thì chảy máu đau bụng dữ dội, nặng thì chết ngay tại chỗ.”
Trong lòng Ngụy Hàn trong lòng âm thầm tình toán. Công hiệu của Thần nông nếm bách thảo khiến hắn nắm rõ dược liệu như lòng bàn tay. Những công dụng tốt và tác hại xấu trong Long Hổ đan đã bị hắn nhanh chóng phân tích ra.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Ngụy Hàn quy củ làm theo lệ thường. Tỏ vẻ đau đớn ngồi đợi hơn nửa giờ nhưng vẫn không chết, trong lúc đó đại phu học việc qua chỗ hắn kiểm tra mấy lần không khỏi tấm tắc lấy làm lạ.
Mọi người đều cho rằng hắn sẽ chết lại lấy làm kinh ngạc, cằm muốn rớt xuống đất.
"Thời gian đến rồi, ta có thể đi được chưa?"
Ngụy Hàn vui vẻ đứng dậy, không đợi hai tên đại phu học việc nói gì đã phủi mông rời đi, để lại một đống người trợn tròn mắt nhìn nhau.
Năm lượng nhẹ nhàng về tay, nhưng Ngụy Hàn chưa vừa lòng. Hắn lại tiếp tục nguỵ trang, sau đó đến một hiệu thuốc khác.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook