Thế Giới Ngầm
-
Quyển 2 - Chương 55
Trên tay Thiên là những bức ảnh này ghi lại cảnh Thiên gặp bọn Hắc Báo tại quán café trong lần Thiên đi gặp người bang Bạch Hổ (chương 46). Lần đó Việt không biết dùng cách nào để ghi lại thời điểm đó phòng khi sau này dùng chúng để uy hiếp Thiên, ngờ đâu còn có kẻ cao tay hơn, đã chụp lại trước cả anh. Thấy những cái này, cả Thiên và Việt đều hiểu Tuấn đang nghi ngờ rằng Thiên biết Vinh có những bức ảnh nên đã ra tay giết người diệt khẩu. Thiên không thể điều này xảy ra nên vội vàng giải thích:
- Anh Tuấn, em không hề phản bội anh. Cái này là lần anh bải em đến gặp người bang Bạch Hổ để lấy ngày hẹn giao dịch hàng, không hiểu vì sao mà bọn Hắc Báo cũng biết nên cũng đến đó. Em với chúng chỉ gặp nhau tình cờ thôi.
Tuấn hỏi lại:
- Mày tưởng chỉ nói đôi ba câu thế thì có thể làm anh tin mày được sao?
- Em nói thật đấy, đúng là bọn chúng muốn lấy lợi để dụ dỗ em phản bội anh nhưng em lập tức từ chối. Em theo anh lăn lội bao nhiêu năm rồi, sự trung thành của em thế nào anh hiểu rất rõ cơ mà. Hơn nữa, có thể kẻ báo tin cho anh cố tình chia rẽ nội bộ của chúng ta.
- Hừ, thời gian gần đây mày làm việc thất bại rất nhiều lần, hơn nữa đều thất bại trong tay bọn Hắc Báo, cái gì cũng có nguyên nhân của nó, đừng trách anh nghi ngờ mày.
Việt bỗng nói chen vào:
- Anh Tuấn, em thấy Thiên nói rất có lý, đôi khi Thiên trùng hợp gặp bọn Hắc Báo rồi bị kẻ thù nhìn thấy, chúng nhân cơ hội đó để gây chia rẻ nội bộ phe ta, điều ấy cũng dễ hiểu thôi ạ.
Thiên gật gù liên tục, đồng thời nhìn “Lâm” với ánh mắt cảm kích. Hắn đâu biết Việt đang tìm cách đục nước béo cò cơ chứ, cũng may cho hắn là Việt chưa có chứng cứ gì bất lợi cho hắn cả. Thế nhưng Tuấn lại lôi thêm ra một túi nilong, trong đó có chứa một con dao dính máu, sau đó hắn hỏi:
- Thế mày giải thích thế nào về con dao này. Anh biết con dao này chỉ mày mới có, trên đó còn có khắc biệt danh của mày.
Thấy cái này thì Thiên run rẩy toàn thân, sắc mặt vô cùng hoảng sợ, lại nghe Tuấn nói tiếp:
- Nếu anh đưa con dao này cho bọn cớm thì mày cũng biết hậu quả thế nào rồi đấy. Mày mau khai thật đi, vì cớ gì mày lại giết thằng Vinh hả?
Việt nhíu mày, nghĩ bụng: “Chả lẽ tên Thiên đã giết Vinh thật hay sao? Và vì cớ gì hắn giết Vinh chứ?” Việt nhìn sang Thiên xem hắn sẽ nói gì. Tuấn đã có con dao, Thiên biết mình không thể giấu diếm chuyện này, đành phải kể ra sự tình:
Hoá ra Thiên đã ra tay với Vinh thật, nguyên nhân cũng chỉ vì con gà tức nhau tiếng gáy mà thôi. Tối qua khi ra khỏi cổng công ty, Việt và Thiên gặp Vinh, sau khi Việt bỏ đi thì Thiên có nói chuyện với Vinh vài câu. Sau đó Vinh lợi dụng vụ giao dịch thất bại đã nói nhiều lời châm chọc Thiên khiến Thiên phát khùng lên. Vốn sẵn trong bụng Thiên đang rất tức giận bởi phi vụ, giờ những lời của Vinh chả khác gì đổ thêm dầu vào lữa, cộng thêm giữa hai người có mâu thuẫn từ trước nên Thiên giận quá mất khôn, mất lý trí đã rút dao của mình ra đâm Vinh. Vốn so về võ công hay sức mạnh, Vinh không có cửa so với Thiên, vả lại quá bất ngờ, nhát dao đó đâm xuyên tim của Vinh làm hắn chết tại chỗ.
Giết xong mới tỉnh ra, Thiên sợ đến hồn vía lên mây. Hắn không sợ vì giết người mà sợ vì đã giết Vinh. Vinh là nhân vật cấp cao trong tổ chức, chắc chắn hắn sẽ phải lãnh hậu quả thảm khốc nếu như để Tuấn biết. Hành động này của Thiên chính là tự đào mộ chôn mình, hắn lập tức nghĩ cách xử lý.
Hắn nghĩ ra được cách đem giấu xác của Vinh, xem như không liên quan đến mình. Hắn thấy trên đường không dính máu của Vinh vương ra nên ngay sau khi giấu xác thì hắn lập tức bỏ đi. Hắn cho rằng chỗ mình giấu xác rất kỹ, sẽ không ai nghi ngờ mình, ngờ đâu trong khi hắn đang xử lý cái xác thì có một đôi mắt rực đầy lửa giận theo dõi hắn. Tuy đang rất hận Thiên nhưng hắn ta không ra trả thù ngay lúc đấy mà đợi đến khi Thiên biến mất, hắn ta mới tiến ra chỗ giấu xác của Vinh, miệng lẩm bẩm:
- Mày giết em họ tao, tao sẽ khiến cho mày trả một cái giá thê thảm hơn nó nhiều.
Trên tay gã bỗng dưng xuất hiện con dao mà Thiên đã sát hại Vinh. Thì ra sau khi Thiên giết Vinh, trong lòng hoảng loạn nên trong lúc giấu xác, Thiên đã quên cất con dao, gã kia âm thầm lấy con dao. Thiên xử lý cái xác xong, quay lại tìm thì không thấy, tuy hắn rất lo lắng nhưng biết không thể ở nơi này quá lâu, để người khác phát hiện là tiêu đời nên gã chạy đi ngay, Thiên đâu ngờ chút chủ quan đó đã khiến hắn phải trả giá đắt vào sáng hôm sau.
Vào lúc này, mọi chuyện đã bị lộ, đầu óc Thiên xoay chuyển liên hồi hòng tìm cách qua được nạn này; mặc dầu hắn vẫn không hiểu vì sao con dao đó lại có thể lọt vào tay của Tuấn. Bỗng nghe “Lâm” lên tiếng:
- Anh Tuấn, anh có thể cho biết ai đã đưa những cái này cho anh được không? Biết đâu kẻ này thật sự có ý đồ lợi dụng chuyện này chia rẽ nội bộ trong bang.
Tuấn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Chính là người bí ẩn đã giúp chúng ta đánh bại bọn Thanh Sơn lần trước. Hắn giúp chúng ta nhiều lần, chả có lý do gì để gây chia rẽ.
Tuấn trừng mắt nhìn Thiên, quát:
- Thiên, hậu quả của những việc mày đã làm như thế nào mày hiểu quá rõ rồi, bây giờ mày tự xử hay để tao đích thân ra tay?
Thiên sợ đến tái xanh mặt mày, hắn vội vàng nói:
- Anh Thiên, em thật sự trung thành với anh, em chỉ lỡ gây hoạ trong lúc mất lý trí, xin anh tha cho em một lần.
Tuấn kiên quyết lắc đầu:
- Bang quy rất nghiêm khắc, nếu anh không chấp hành xử phạt mày thì sao có thể ra lệnh cho người khác. Được rồi, nghĩ mày có công lao, anh cho mày một ngày để lựa chọn, giờ thì biến đi. Sẽ có người luôn giám sát mày, đừng ngu ngốc nghĩ cách bỏ trốn.
Thiên hiểu chuyện này không thể cứu vãn được nữa nên chỉ còn cách bỏ đi dưới sự theo dõi của những kẻ khác. Còn Việt ở lại cố “cầu tình” cho Thiên:
- Anh Tuấn, chả lẽ không thể vì công lao của anh ta mà tha được sao ạ?
- Không thể nào, bang quy đã đặt ra, khi hắn tham gia thì phải biết chấp hành, đã gây hoạ thì phải trả giá.
- Vậy em có thể biết Thiên sẽ bị trừng phạt thế nào không ạ?
- Đánh tàn phế rồi đuổi khỏi bang. Thôi, đừng nhắc chuyện này nữa, chú ra ngoài đi, anh muốn ở yên một mình.
- Dạ.
Việt chả dại ở lại lâu hơn, lập tức đi ngay.
Với Tuấn, dù gì giữa hắn và Thiên cũng có tình sinh tử mười mấy năm, giờ đích thân ra tay với đàn em, hắn không khỏi đau lòng; nhưng bang quy có bang quy, hắn không thể nể tình mà tha cho Thiên, nếu không chính hắn cũng không yên được.
Sau khi biết hậu quả chờ đợi, Việt vốn có thù oán với Thiên và Vinh, Việt cũng chẳng thương tiếc gì cho bọn chúng. Bọn chúng tự tư tự lợi mà hãm hại lẫn nhau, chả liên quan gì đến anh cả. Việt sực nhớ ra là cần phải báo chuyện này cho bên cảnh sát nên gọi điện thoại cho một người:
- Alo, chú Phương ạ, giờ chú có rảnh không ạ? Cháu có mấy việc quan trọng cần gặp chú.
Ông Phương đáp:
- Vậy à, trùng hợp tôi cũng đang có vài điều muốn hỏi cậu đây, cậu đến chỗ hẹn cũ trước đợi tôi.
- Dạ vâng ạ.
“Chú Phương muốn gặp mình chắc vì chuyện của Thanh Sơn thôi.” Việt dĩ nhiên hiểu việc này không tránh được, trước sau gì cũng sẽ phải nói rõ với chủ Phương, vậy bây giờ nói luôn để sau này bớt rắc rối. Việt đến chỗ hẹn thì thấy chú Phương đã ngồi đợi sẵn ở đó. Việt lên tiếng trước:
- Cháu chào chú ạ, không biết chú gọi cháu đến có việc gì không ạ?
Ông Phương đáp:
- Có thì có rồi, nhưng cậu cứ nói vấn đề của cậu trước đi, nghe giọng cậu qua điện thoại, xem chừng nó rất quan trọng.
“Cũng tốt, vậy sẽ phân tán tư tưởng của chú ấy khỏi chuyện của Thanh Sơn.” Nghĩ vậy, Việt bèn kể lại:
- Dạ vâng. Sáng nay cháu đến công ty của Tuấn thì nghe được tin tên Vinh đã chết, hung thủ không ngờ lại chính là Thiên.
Ông Phương sửng sốt, lập tức hỏi lại ngay:
- Cái gì? Cậu nói thật đấy chứ?
- Dạ dĩ nhiên là thật ạ, chính bản thân cháu nghe Thiên thừa nhận việc đó trước mặt Tuấn mà, không hề giả đâu ạ.
- Thế sao tên Thiên lại giết Vinh?
- Dạ vì tên Vinh nói khích Thiên đúng lúc tên Thiên đang căng thẳng vì nhiệm vụ thất bại. Tên Thiên giận quá mất khôn, lỡ tay sát hại luôn tên Vinh. Cháu thấy thế cũng tốt, cháu đang tìm cách chia rẽ bọn chúng, giờ tên Thiên làm ra vụ như vậy, cháu đỡ mất công tính kế.
Ông Phương trầm ngâm, không rõ là ông ủng hộ hay không thích suy nghĩ này của Việt. Một hồi sau, ông mới nói:
- Cậu có chứng cứ gây án của tên Thiên không, hắn giết người, cảnh sát phải bắt hắn lại.
Việt biết điều chú Phương nói hoàn toàn đúng nên thở dài:
- Chứng cứ thì có nhưng cháu lại không giữ chúng mà chúng lại đang nằm trong tay tên Tuấn. Cháu cũng muốn tống tên Thiên vào tù để dễ xử lý công việc hơn, đáng tiếc cháu không thể lấy những chứng cứ đó từ tên Tuấn được.
Ông biết Việt đang nói thực nên cũng không tỏ ra bất mãn. Nhưng nghĩ đến chứng cứ ông lại cảm thấy bực bội, ông nói với Việt bằng giọng tức giận:
- Nhắc đến chứng cứ, tôi cũng có vài điều muốn hỏi cậu đấy. Quốc Việt, cậu cũng liều thật đấy, dám dở quẻ sau lưng tôi.
“Ái chà, bắt đầu vào vấn đề chính rồi đây.” Việt tỏ vẻ ngơ ngác không hiểu ý của ông Phương:
- Ơ, cháu có làm gì đâu ạ.
Ông Phương trừng mắt lên nhìn Việt:
- Còn cãi lại không à, chứng cứ phạm tội của Sơn, cậu đưa quá ít, số còn lại đâu, cậu nhanh đưa hết cho tôi, cậu đừng hòng qua mặt tôi.
Việt đáp lại bằng giọng run run:
- Cháu nói thật với chú rồi mà, cháu chỉ lấy được từng đó thôi. Chú cũng biết Thanh Sơn là ai mà, một tên cáo già như hắn, tất nhiên là giấu rất kỹ mọi thứ liên quan đến tội của hắn. Cháu khó khăn lắm mới lấy được từng đó đấy ạ, số còn lại vẫn chưa kịp lấy, nếu không phải vì bọn Bạch Hổ ra tay quá sớm thì cháu có thể lấy được nhiều hơn rồi.
Ông Phương quan sát kỹ thái độ và biểu hiện bên ngoài của Việt, thấy vẫn không có gì khác lạ thì biết Việt là cao thủ nói dối, nhưng ông cũng không có gì chứng minh Việt đang nói dối, chẳng thể làm khó Việt hơn nên đành chấp nhận tạm thời bỏ qua. Ông đề cập đến vấn đề khác:
- Vậy cậu giải thích cho tôi chuyện Thanh Sơn chuyện gần như mọi thế lực của hắn sang cho cậu?
Vấn đề này ông Phương chỉ cần điều tra một chút thì sẽ dễ dàng biết được. Việt vốn đoán được trước ông ấy sẽ hỏi cái này nên trả lại theo kế hoạch đã lên từ trước:
- Dạ cái này thì có gì đâu ạ, trước khi tham gia vào vụ Bạch Hổ, Thanh Sơn đã có cảm giác mình có thể sẽ gặp bất trắc, hắn ta lại không muốn mọi thành quả mình tạo dựng lên lại sụp đổ nên đã chuyển nhượng sang hết cho cháu trước đó vài ngày. Nhưng mà hắn ta chỉ nhượng phần kinh tế còn thế lực hắc đạo hắn ta vẫn làm chủ, bởi hắn ta biết nhưng tên thuộc hạ của hắn ta đâu nghe theo lệnh cháu.
- Anh Tuấn, em không hề phản bội anh. Cái này là lần anh bải em đến gặp người bang Bạch Hổ để lấy ngày hẹn giao dịch hàng, không hiểu vì sao mà bọn Hắc Báo cũng biết nên cũng đến đó. Em với chúng chỉ gặp nhau tình cờ thôi.
Tuấn hỏi lại:
- Mày tưởng chỉ nói đôi ba câu thế thì có thể làm anh tin mày được sao?
- Em nói thật đấy, đúng là bọn chúng muốn lấy lợi để dụ dỗ em phản bội anh nhưng em lập tức từ chối. Em theo anh lăn lội bao nhiêu năm rồi, sự trung thành của em thế nào anh hiểu rất rõ cơ mà. Hơn nữa, có thể kẻ báo tin cho anh cố tình chia rẽ nội bộ của chúng ta.
- Hừ, thời gian gần đây mày làm việc thất bại rất nhiều lần, hơn nữa đều thất bại trong tay bọn Hắc Báo, cái gì cũng có nguyên nhân của nó, đừng trách anh nghi ngờ mày.
Việt bỗng nói chen vào:
- Anh Tuấn, em thấy Thiên nói rất có lý, đôi khi Thiên trùng hợp gặp bọn Hắc Báo rồi bị kẻ thù nhìn thấy, chúng nhân cơ hội đó để gây chia rẻ nội bộ phe ta, điều ấy cũng dễ hiểu thôi ạ.
Thiên gật gù liên tục, đồng thời nhìn “Lâm” với ánh mắt cảm kích. Hắn đâu biết Việt đang tìm cách đục nước béo cò cơ chứ, cũng may cho hắn là Việt chưa có chứng cứ gì bất lợi cho hắn cả. Thế nhưng Tuấn lại lôi thêm ra một túi nilong, trong đó có chứa một con dao dính máu, sau đó hắn hỏi:
- Thế mày giải thích thế nào về con dao này. Anh biết con dao này chỉ mày mới có, trên đó còn có khắc biệt danh của mày.
Thấy cái này thì Thiên run rẩy toàn thân, sắc mặt vô cùng hoảng sợ, lại nghe Tuấn nói tiếp:
- Nếu anh đưa con dao này cho bọn cớm thì mày cũng biết hậu quả thế nào rồi đấy. Mày mau khai thật đi, vì cớ gì mày lại giết thằng Vinh hả?
Việt nhíu mày, nghĩ bụng: “Chả lẽ tên Thiên đã giết Vinh thật hay sao? Và vì cớ gì hắn giết Vinh chứ?” Việt nhìn sang Thiên xem hắn sẽ nói gì. Tuấn đã có con dao, Thiên biết mình không thể giấu diếm chuyện này, đành phải kể ra sự tình:
Hoá ra Thiên đã ra tay với Vinh thật, nguyên nhân cũng chỉ vì con gà tức nhau tiếng gáy mà thôi. Tối qua khi ra khỏi cổng công ty, Việt và Thiên gặp Vinh, sau khi Việt bỏ đi thì Thiên có nói chuyện với Vinh vài câu. Sau đó Vinh lợi dụng vụ giao dịch thất bại đã nói nhiều lời châm chọc Thiên khiến Thiên phát khùng lên. Vốn sẵn trong bụng Thiên đang rất tức giận bởi phi vụ, giờ những lời của Vinh chả khác gì đổ thêm dầu vào lữa, cộng thêm giữa hai người có mâu thuẫn từ trước nên Thiên giận quá mất khôn, mất lý trí đã rút dao của mình ra đâm Vinh. Vốn so về võ công hay sức mạnh, Vinh không có cửa so với Thiên, vả lại quá bất ngờ, nhát dao đó đâm xuyên tim của Vinh làm hắn chết tại chỗ.
Giết xong mới tỉnh ra, Thiên sợ đến hồn vía lên mây. Hắn không sợ vì giết người mà sợ vì đã giết Vinh. Vinh là nhân vật cấp cao trong tổ chức, chắc chắn hắn sẽ phải lãnh hậu quả thảm khốc nếu như để Tuấn biết. Hành động này của Thiên chính là tự đào mộ chôn mình, hắn lập tức nghĩ cách xử lý.
Hắn nghĩ ra được cách đem giấu xác của Vinh, xem như không liên quan đến mình. Hắn thấy trên đường không dính máu của Vinh vương ra nên ngay sau khi giấu xác thì hắn lập tức bỏ đi. Hắn cho rằng chỗ mình giấu xác rất kỹ, sẽ không ai nghi ngờ mình, ngờ đâu trong khi hắn đang xử lý cái xác thì có một đôi mắt rực đầy lửa giận theo dõi hắn. Tuy đang rất hận Thiên nhưng hắn ta không ra trả thù ngay lúc đấy mà đợi đến khi Thiên biến mất, hắn ta mới tiến ra chỗ giấu xác của Vinh, miệng lẩm bẩm:
- Mày giết em họ tao, tao sẽ khiến cho mày trả một cái giá thê thảm hơn nó nhiều.
Trên tay gã bỗng dưng xuất hiện con dao mà Thiên đã sát hại Vinh. Thì ra sau khi Thiên giết Vinh, trong lòng hoảng loạn nên trong lúc giấu xác, Thiên đã quên cất con dao, gã kia âm thầm lấy con dao. Thiên xử lý cái xác xong, quay lại tìm thì không thấy, tuy hắn rất lo lắng nhưng biết không thể ở nơi này quá lâu, để người khác phát hiện là tiêu đời nên gã chạy đi ngay, Thiên đâu ngờ chút chủ quan đó đã khiến hắn phải trả giá đắt vào sáng hôm sau.
Vào lúc này, mọi chuyện đã bị lộ, đầu óc Thiên xoay chuyển liên hồi hòng tìm cách qua được nạn này; mặc dầu hắn vẫn không hiểu vì sao con dao đó lại có thể lọt vào tay của Tuấn. Bỗng nghe “Lâm” lên tiếng:
- Anh Tuấn, anh có thể cho biết ai đã đưa những cái này cho anh được không? Biết đâu kẻ này thật sự có ý đồ lợi dụng chuyện này chia rẽ nội bộ trong bang.
Tuấn trầm ngâm giây lát rồi nói:
- Chính là người bí ẩn đã giúp chúng ta đánh bại bọn Thanh Sơn lần trước. Hắn giúp chúng ta nhiều lần, chả có lý do gì để gây chia rẽ.
Tuấn trừng mắt nhìn Thiên, quát:
- Thiên, hậu quả của những việc mày đã làm như thế nào mày hiểu quá rõ rồi, bây giờ mày tự xử hay để tao đích thân ra tay?
Thiên sợ đến tái xanh mặt mày, hắn vội vàng nói:
- Anh Thiên, em thật sự trung thành với anh, em chỉ lỡ gây hoạ trong lúc mất lý trí, xin anh tha cho em một lần.
Tuấn kiên quyết lắc đầu:
- Bang quy rất nghiêm khắc, nếu anh không chấp hành xử phạt mày thì sao có thể ra lệnh cho người khác. Được rồi, nghĩ mày có công lao, anh cho mày một ngày để lựa chọn, giờ thì biến đi. Sẽ có người luôn giám sát mày, đừng ngu ngốc nghĩ cách bỏ trốn.
Thiên hiểu chuyện này không thể cứu vãn được nữa nên chỉ còn cách bỏ đi dưới sự theo dõi của những kẻ khác. Còn Việt ở lại cố “cầu tình” cho Thiên:
- Anh Tuấn, chả lẽ không thể vì công lao của anh ta mà tha được sao ạ?
- Không thể nào, bang quy đã đặt ra, khi hắn tham gia thì phải biết chấp hành, đã gây hoạ thì phải trả giá.
- Vậy em có thể biết Thiên sẽ bị trừng phạt thế nào không ạ?
- Đánh tàn phế rồi đuổi khỏi bang. Thôi, đừng nhắc chuyện này nữa, chú ra ngoài đi, anh muốn ở yên một mình.
- Dạ.
Việt chả dại ở lại lâu hơn, lập tức đi ngay.
Với Tuấn, dù gì giữa hắn và Thiên cũng có tình sinh tử mười mấy năm, giờ đích thân ra tay với đàn em, hắn không khỏi đau lòng; nhưng bang quy có bang quy, hắn không thể nể tình mà tha cho Thiên, nếu không chính hắn cũng không yên được.
Sau khi biết hậu quả chờ đợi, Việt vốn có thù oán với Thiên và Vinh, Việt cũng chẳng thương tiếc gì cho bọn chúng. Bọn chúng tự tư tự lợi mà hãm hại lẫn nhau, chả liên quan gì đến anh cả. Việt sực nhớ ra là cần phải báo chuyện này cho bên cảnh sát nên gọi điện thoại cho một người:
- Alo, chú Phương ạ, giờ chú có rảnh không ạ? Cháu có mấy việc quan trọng cần gặp chú.
Ông Phương đáp:
- Vậy à, trùng hợp tôi cũng đang có vài điều muốn hỏi cậu đây, cậu đến chỗ hẹn cũ trước đợi tôi.
- Dạ vâng ạ.
“Chú Phương muốn gặp mình chắc vì chuyện của Thanh Sơn thôi.” Việt dĩ nhiên hiểu việc này không tránh được, trước sau gì cũng sẽ phải nói rõ với chủ Phương, vậy bây giờ nói luôn để sau này bớt rắc rối. Việt đến chỗ hẹn thì thấy chú Phương đã ngồi đợi sẵn ở đó. Việt lên tiếng trước:
- Cháu chào chú ạ, không biết chú gọi cháu đến có việc gì không ạ?
Ông Phương đáp:
- Có thì có rồi, nhưng cậu cứ nói vấn đề của cậu trước đi, nghe giọng cậu qua điện thoại, xem chừng nó rất quan trọng.
“Cũng tốt, vậy sẽ phân tán tư tưởng của chú ấy khỏi chuyện của Thanh Sơn.” Nghĩ vậy, Việt bèn kể lại:
- Dạ vâng. Sáng nay cháu đến công ty của Tuấn thì nghe được tin tên Vinh đã chết, hung thủ không ngờ lại chính là Thiên.
Ông Phương sửng sốt, lập tức hỏi lại ngay:
- Cái gì? Cậu nói thật đấy chứ?
- Dạ dĩ nhiên là thật ạ, chính bản thân cháu nghe Thiên thừa nhận việc đó trước mặt Tuấn mà, không hề giả đâu ạ.
- Thế sao tên Thiên lại giết Vinh?
- Dạ vì tên Vinh nói khích Thiên đúng lúc tên Thiên đang căng thẳng vì nhiệm vụ thất bại. Tên Thiên giận quá mất khôn, lỡ tay sát hại luôn tên Vinh. Cháu thấy thế cũng tốt, cháu đang tìm cách chia rẽ bọn chúng, giờ tên Thiên làm ra vụ như vậy, cháu đỡ mất công tính kế.
Ông Phương trầm ngâm, không rõ là ông ủng hộ hay không thích suy nghĩ này của Việt. Một hồi sau, ông mới nói:
- Cậu có chứng cứ gây án của tên Thiên không, hắn giết người, cảnh sát phải bắt hắn lại.
Việt biết điều chú Phương nói hoàn toàn đúng nên thở dài:
- Chứng cứ thì có nhưng cháu lại không giữ chúng mà chúng lại đang nằm trong tay tên Tuấn. Cháu cũng muốn tống tên Thiên vào tù để dễ xử lý công việc hơn, đáng tiếc cháu không thể lấy những chứng cứ đó từ tên Tuấn được.
Ông biết Việt đang nói thực nên cũng không tỏ ra bất mãn. Nhưng nghĩ đến chứng cứ ông lại cảm thấy bực bội, ông nói với Việt bằng giọng tức giận:
- Nhắc đến chứng cứ, tôi cũng có vài điều muốn hỏi cậu đấy. Quốc Việt, cậu cũng liều thật đấy, dám dở quẻ sau lưng tôi.
“Ái chà, bắt đầu vào vấn đề chính rồi đây.” Việt tỏ vẻ ngơ ngác không hiểu ý của ông Phương:
- Ơ, cháu có làm gì đâu ạ.
Ông Phương trừng mắt lên nhìn Việt:
- Còn cãi lại không à, chứng cứ phạm tội của Sơn, cậu đưa quá ít, số còn lại đâu, cậu nhanh đưa hết cho tôi, cậu đừng hòng qua mặt tôi.
Việt đáp lại bằng giọng run run:
- Cháu nói thật với chú rồi mà, cháu chỉ lấy được từng đó thôi. Chú cũng biết Thanh Sơn là ai mà, một tên cáo già như hắn, tất nhiên là giấu rất kỹ mọi thứ liên quan đến tội của hắn. Cháu khó khăn lắm mới lấy được từng đó đấy ạ, số còn lại vẫn chưa kịp lấy, nếu không phải vì bọn Bạch Hổ ra tay quá sớm thì cháu có thể lấy được nhiều hơn rồi.
Ông Phương quan sát kỹ thái độ và biểu hiện bên ngoài của Việt, thấy vẫn không có gì khác lạ thì biết Việt là cao thủ nói dối, nhưng ông cũng không có gì chứng minh Việt đang nói dối, chẳng thể làm khó Việt hơn nên đành chấp nhận tạm thời bỏ qua. Ông đề cập đến vấn đề khác:
- Vậy cậu giải thích cho tôi chuyện Thanh Sơn chuyện gần như mọi thế lực của hắn sang cho cậu?
Vấn đề này ông Phương chỉ cần điều tra một chút thì sẽ dễ dàng biết được. Việt vốn đoán được trước ông ấy sẽ hỏi cái này nên trả lại theo kế hoạch đã lên từ trước:
- Dạ cái này thì có gì đâu ạ, trước khi tham gia vào vụ Bạch Hổ, Thanh Sơn đã có cảm giác mình có thể sẽ gặp bất trắc, hắn ta lại không muốn mọi thành quả mình tạo dựng lên lại sụp đổ nên đã chuyển nhượng sang hết cho cháu trước đó vài ngày. Nhưng mà hắn ta chỉ nhượng phần kinh tế còn thế lực hắc đạo hắn ta vẫn làm chủ, bởi hắn ta biết nhưng tên thuộc hạ của hắn ta đâu nghe theo lệnh cháu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook