Chapter 75

[Dịch giả: Khoi]

[Hiệu đính: Trăng kia ngự ở trên trời]

 

Ngày hôm sau.

Buổi chiều, cơn mưa nặng hạt trút xuống ào ào.

Những tia sét chớp nhoáng và tiếng sấm vang rền thu hút sự chú ý của mọi người qua đường.

Những hạt mưa lớn và nặng, cùng với gió mạnh cuốn qua.

Đường phố biến thành những vùng trũng đầy nước, khiến việc di chuyển bằng ngựa trở nên khó khăn.

“Uaaaah!”

“Hryaa!”

“Nhận lấy này!”

Tiếng la hét vang lên ầm ĩ tại Lonkers.

Đó là khu đất trống phía sau trụ sở lực lượng tự vệ.

“Hans, tôi có một việc nhờ anh.”

“Vâng?”

“Tập hợp các thành viên lực lượng tự vệ. Không nhất thiết phải là những người trong đội. Bất cứ ai muốn bảo vệ ngôi làng đều được chào đón.”

“… Tôi hiểu ý định của ngài, nhưng tôi không chắc liệu có ai sẽ tham gia.”

“Chỉ cần truyền đạt thông điệp; tôi sẽ rất biết ơn.”

“Không, tôi mới là người phải cảm ơn. Cảm ơn ngài, Kasim.”

Kết quả là, khoảng năm mươi người đã tập hợp lại.

Có các thành viên của lực lượng tự vệ, cũng như những cư dân bình thường.

Mỗi khi có thời gian, tôi dạy họ những kiến thức cơ bản về trận hình phòng thủ.

Nhờ có Noubelmag đi sửa chữa các vũ khí phòng thủ, tôi cũng nhờ Nyhill, người đã rảnh rỗi, giúp cải thiện kỹ năng kiếm thuật của họ.

“Thật may mắn khi cơ thể mình không cần ngủ.”

Đó là những ngày bận rộn mà không có một khoảnh khắc rảnh rỗi.

May mắn thay, có lẽ vì Hans đã đề cập trước về kỹ năng của chúng tôi, cư dân đã ngoan ngoãn tuân theo các chỉ dẫn.

Thật hài hước khi nhìn thấy một nhóm đàn ông to lớn chăm chú theo dõi màn biểu diễn kiếm thuật của một cô gái nhỏ bé, nhưng không ai dám cười.

‘Ở mức này, các biện pháp an toàn tối thiểu đã được đảm bảo.’

Sự tồn tại của quân tiếp viện về cơ bản là bí mật.

Nói cách khác, cư dân không biết rằng tình hình đã được cải thiện.

Tất nhiên, có một số người đã từ bỏ, nhưng số lượng lớn hơn đang nỗ lực vì sự phòng thủ của ngôi làng.

Biểu cảm của họ thể hiện niềm tin vững chắc rằng nỗ lực hiện tại sẽ gia tăng cơ hội sống sót trong thảm kịch sắp tới.

Tôi tận dụng triệt để sự tuyệt vọng của họ.

“Nghỉ ngơi thôi.”

Ngay khi từ đó được thốt ra, tất cả mọi người đều đổ sụp xuống đất.

Mặc dù bùn lầy, nhưng không ai bận tâm về điều đó.

Tôi liếc nhìn họ rồi quay đi.

‘Hy vọng rằng việc huấn luyện sẽ tiếp tục trong tương lai.’

Chỉ vì mối nguy hiểm biến mất không có nghĩa là mọi thứ sẽ được giải quyết.

Cuộc sống của họ vẫn tiếp tục trong nơi khắc nghiệt này.

Nguy hiểm vẫn tồn tại khắp nơi.

Có khả năng những tàn dư của ác quỷ có thể tấn công.

Bọn cướp có thể xâm nhập vào một ngôi làng đã suy yếu.

Không, không có gì đảm bảo rằng những tình huống như vậy sẽ không xảy ra ngay từ đầu.

Đó là một thời đại như thế.

Đó là lý do tại sao ‘tự cung tự cấp’ không phải là một lựa chọn mà là một điều tất yếu.

“Dù vài Anh hùng có nỗ lực, cũng vô ích nếu dân thường không thể tự đứng vững.”

Tôi dẫn Nyhill, người đang chịu mưa cùng tôi, bước vào tòa nhà của lực lượng tự vệ.

Khu vực nghỉ ngơi trên tầng một.

Những ly bia rỗng đã chất đầy tại cửa sổ, nơi dường như quá chật chội cho ba người ngồi.

Noubelmag, người đã nhìn ra ngoài cửa sổ từ xa, quay ánh mắt về phía chúng tôi.

Có vẻ như ông ta đang lười biếng nghỉ ngơi, nhưng tôi biết rằng từ sáng sớm ông đã cùng Nyhill đi kiểm tra tình trạng của các cổ vật nước và ghi chép lại.

“…Mưa to thật đấy. Đội trưởng, chuyện này có gợi lại cho anhký ức về những ngày xưa không?”

“Ngày xưa sao?”

Hai má của ông ấy có vẻ ửng đỏ, có lẽ là do uống rượu.

“Khi tòa tháp cấp 8 xuất hiện. Kẻ quản lý tòa tháp chết tiệt đó đã gọi một trận mưa axit, và nó đã trút xuống như thế này.”

Như thể nhớ lại những ký ức cũ, đôi mắt của Noubelmag, vốn đang lang thang trong không khí, chuyển hướng về phía Nyhill.

“Khu rừng rậm rạp, mảnh đất, các loài động vật, thậm chí cả áo giáp… Mưa axit đã tan chảy mọi thứ trút xuống suốt hơn một giờ. Cô có thể tưởng tượng nổi không?”

“Không, tôi không thể.”

Với câu trả lời ngắn gọn của Nyhill, Noubelmag cười khẩy như thể đó là điều vô lý.

“…Ngồi xuống đi. Thật không thoải mái khi mọi người cứ đứng lom khom như vậy.”

“Tôi không thể ngồi cho đến khi được ra lệnh.”

“Nyhill, cô có thể ngồi.”

“Rõ.”

Nyhill cẩn thận ngồi xuống bên cạnh tôi.

Noubelmag nhìn cô ấy và tôi với vẻ không hài lòng.

“Lệnh chết tiệt đó. Nhờ có lệnh của anh mà ta phải dắt cô gái này đến tận nhà vệ sinh.”

“Còn tốt hơn là nhàn rỗi.”

“Vậy sao?”

“Trông ông có vẻ tươi tỉnh hơn nhiều. Tôi cứ tưởng ông rất thích Nyhill chứ.”

Dường như sắp nói gì đó, ông lão mở miệng, ngập ngừng rồi lại ngậm lại.

“Tôi đã nói với ông từ trước rồi. Cô ấy là một đứa trẻ khó mà ghét được.”

“Đội trưởng đã thay đổi nhiều thật. Nói những lời vô nghĩa như thế trước mặt cô bé nữa.”

Nyhill, cảm thấy có chút khó xử khi trở thành chủ đề của cuộc trò chuyện, khẽ nhún ngón chân.

Một lúc sau, chúng tôi im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ, ngắm nhìn cơn mưa xối xả.

Dù thời tiết tồi tệ, một số lượng cư dân đáng kể vẫn đang tất bật di chuyển quanh làng.

Những người dân trong làng đang tuân theo chỉ dẫn, bận rộn chế tạo các vật phẩm như đá và mũi tên, còn lực lượng tự vệ, cũng đã đứng dậy, cống hiến hết mình cho việc huấn luyện.

Từ con đường xa xa, những người phụ nữ trong làng tiến đến với những giỏ được che kín bằng vải chống nước, chứa đầy thảo mộc tươi và nước uống cho các chiến binh. Nyhill, người đang lặng lẽ quan sát nét mặt của họ, bất ngờ lên tiếng.

“Tôi có một thắc mắc.”

“Cứ hỏi đi.”

“Ngay cả khi họ có luyện tập trong vài ngày và chuẩn bị phòng thủ, cơ hội sống sót cũng không thay đổi nhiều. Họ phải nhận thức được điều đó, vậy tại sao họ lại tuyệt vọng đến vậy?”

...Có lý do cả.

Tuy nhiên, khi tôi còn đang suy nghĩ để trả lời, thì một câu trả lời bất ngờ lại đến từ nguồn khác.

“Điều đó rõ ràng mà.”

“...?”

“Đó là vì huyết thống.”

Cả Nyhill và tôi cùng lúc quay sang nhìn Noubelmag.

Ông ấy uống một ngụm bia, ánh mắt trầm tư nhìn ra ngoài, hướng về những người dân làng.

“Những người có thể chạy trốn đã rời đi khi tình hình trở nên tồi tệ. Họ là những người không thể chạy trốn.”

“...Không thể chạy trốn sao?”

“Những người có thành viên gia đình quá trẻ hoặc quá già, khiến việc vượt qua vùng hoang dã nguy hiểm để tị nạn trở nên khó khăn.”

Noubelmag lặp lại.

“Vì thế họ chịu đựng cơn mưa điên rồ này vì huyết thống. Ngươi có thể hiểu được điều đó không?”

“Tôi thực sự không hiểu.”

“...Cũng phải.”

...Huyết thống.

Noubelmag, người đang lẩm bẩm từ đó một cách im lặng, đột nhiên đứng dậy.

“...Ta nên trở lại mỏ. Công việc đang ngày càng trở nên chồng chất.”

Những giọt mưa đang dần nhẹ hạt.

Có vẻ như nó sẽ ngừng trước buổi tối.

Ta quay trở lại giữa những người dân làng, nơi mà họ đang luyện tập hăng say với Nyhill.

Giữa những tiếng thở hổn hển, thi thoảng lại xen lẫn những tiếng reo hò hào hứng.

.

.

.

...Không ai trong chúng ta ngờ rằng hàng rào của Lonkers sẽ sụp đổ vào ngày hôm sau.

 

* * *

Trong xưởng của mỏ, Nyhill đang làm việc với một chiếc búa trước lò rèn nóng rực.

Đó là công việc mới của cô.

Nhiệt độ cao và ngọn lửa bao quanh cô, khuôn mặt cô đỏ bừng, mồ hôi chảy ròng ròng.

Lý do khiến cô bắt đầu cầm búa là do ý thích bất chợt của Noubelmag.

Ông ấy nhận ra rằng cô luôn nhìn chăm chú khi ông ấy làm việc, mỗi khi giao cho cô các nhiệm vụ đơn giản.

Đó là sự tò mò về một lĩnh vực mà cô chưa từng trải qua trong cuộc đời mình.

‘…’

Ông ấy nhớ lại quá khứ của Nyhill mà ông ấy nghe được trong buổi nhậu với các chiến binh.

Đặc vụ thuộc Ma Ảnh.

Cô chắc hẳn đã thực hiện những “nhiệm vụ tuyệt đối cần thiết” mỗi ngày.

‘Cô bé có lẽ chưa từng trải qua bất kỳ thứ gì như vậy.’

Vì vậy, ông ấy trao cho cô chiếc búa, giải thích sơ qua những điều cơ bản, và sắp xếp một bàn làm việc.

Đó là một sự ngẫu hứng, một sự giải trí.

Chát!

Là một người mới bắt đầu, tài năng của Nyhill không tệ chút nào.

Đôi tay cô bé rất chính xác và hơn hết là cô bé có sức mạnh.

Sau khi nắm bắt được những điều cơ bản, cô thường xuyên vung búa, cắt và uốn cong kim loại.

Dĩ nhiên, kết quả công việc của cô không quá ấn tượng, nhưng Nyhill có vẻ rất thích quá trình này.

Những tia lửa đôi khi lóe lên từ đôi mắt như đá đen của cô.

‘Thật là kỳ diệu.’

…Tạo ra thứ gì đó.

Đối với cô, người luôn đứng ở vị trí phá hoại, giết chóc, và gây ra sự hỗn loạn, đây là một trải nghiệm mới mẻ.

Chát!

Tiếng kim loại va chạm vang đều.

Lắng nghe âm thanh của búa và đe, tâm trí cô trở nên bình lặng.

Gần đây, đầu cô luôn rối bời với những suy nghĩ khác nhau, nhưng bây giờ mọi thứ cảm thấy yên tĩnh.

“…”

Noubelmag im lặng quan sát cô.

Đã ba ngày kể từ khi ông ấy làm việc cùng Nyhill, hướng dẫn và giúp đỡ cô khi cô tiếp tục công việc gõ búa không thành thạo trước bàn làm việc.

Khi quan sát cô làm việc, một kỷ niệm cũ chợt trở lại.

‘…Daig.’

Cái búa đồ chơi mà ông ấy đã trao cho con trai mình kể từ khi cậu bé biết đi.

Daig dường như rất thích nó, nghĩ rằng đó là một trò chơi với cha mình.

Khi cậu bé lần đầu tiên đứng trước bàn làm việc, cậu đã lấp lánh với sự phấn khích trước quặng sáng bóng trên đe.

Hình ảnh đó vẫn còn rõ ràng trong ký ức của ông ấy.

‘Từ khi nào nụ cười đó đã biến mất?’

Ông ấy nghĩ rằng dạy dỗ cậu bé một cách nghiêm khắc hơn, kỳ vọng nhiều hơn, là điều tốt hơn.

Trong thế giới điên loạn này, một kẻ lai giống cần có kỹ năng để nổi bật.

Ông ấy hy vọng Daig sẽ trở thành một thợ rèn tài ba, tận hưởng niềm vui của việc tạo ra những tác phẩm đẹp đẽ, và một ngày nào đó sẽ vượt qua chính mình, trở thành một thợ rèn nổi tiếng.

Nhưng…

“Cha ơi.”

Đứa con trai mà ông ấy gặp lại ở Lonkers sau một thời gian dài đã không thể nhận ra, héo úa đến khép mình lại.

Noubelmag ngay lập tức hiểu lý do.

Đó là hậu quả của việc điều khiển một linh hồn mạnh hơn khả năng của một người.

Hậu quả đã gặm nhấm sự sống của con trai ông ấy.

“Tại sao…”

Không thể quay lại được nữa.

“Vì sao...?”

“Vì sao con lại dám mạo hiểm triệu hồi một nguyên tố tinh linh không thể kiểm soát nổi?”

Daig đã thách thức là một ‘Tinh Linh Nguyên Thủy’, thứ mà với trình độ của cậu, không bao giờ có thể kiểm soát được.

Tinh Linh Nguyên Thủy là những thực thể được hình thành khi các linh hồn hiện hữu chạm đến cuối đời hoặc tan biến do tác động từ bên ngoài.

Khác với các linh hồn thông thường có ý thức, Tinh Linh Nguyên Thủy là một sức mạnh khổng lồ, không thể giao tiếp cho đến khi được đánh thức.

Có thể coi nó như một thiên tai tự nhiên.

Đặc biệt, Tinh Linh Nguyên Thủy trong mỏ này là một thực thể vô cùng mạnh mẽ, ngay cả đến Noubelmag cũng khó có thể kiểm soát.

“Vì sao...”

Cậu lại dấn thân vào thử thách liều lĩnh như vậy?

Noubelmag muốn hỏi lý do, nhưng miệng ông bỗng khựng lại.

“Ngươi biết rõ lý do mà, Noubelmag.” Ông tự trách mình.

“...Ta xin lỗi. Ta xin lỗi, con trai của ta.”

Nắm tay nặng nề đấm vào ngực ông.

Nó không nên đau, nhưng lại đau.

...Đến mức thỉnh thoảng vẫn còn cảm giác nhức nhối.

Noubelmag ngẩng đầu lên.

Búa của Nyhill đã dừng lại.

Cô nhìn vào tác phẩm đã hoàn thành trên đe với vẻ mặt bối rối.

“Thế nào?”

...Thế nào ư?

Đối với Noubelmag, nó trông thật thô sơ.

Nếu ông đã thấy một tác phẩm như vậy trong thời gian hoạt động, ông sẽ lập tức ném nó trở lại lò, cùng với người đã tạo ra nó.

Ông suy nghĩ một lúc trước khi mở miệng.

“Không tệ... Ngươi làm khá tốt.”

“Hehe, may quá.”

Nyhill gật đầu với vẻ mặt tự hào kỳ lạ.

Bước tiếp theo là đúc.

Cô tiến tới lò, nhưng chần chừ.

Lý do là vì cô đã thấy gì đó trên bàn làm việc của Noubelmag.

“Noubelmag, tôi có thể hỏi một câu được không?”

“Chuyện gì?”

“Cái đó là gì?”

Noubelmag chạm vào quặng trên bàn làm việc và trả lời,

“Đây là... linh thạch, một viên linh thạch.”

Sau khi xem xét biểu cảm của ông một lúc, Nyhill bất ngờ hỏi một câu sắc bén.

“Có phải con trai của ông để lại không?”

“...Đúng vậy.”

Đó là câu trả lời chính xác.

Đây là một viên linh thạch mà con trai của ông đã bắt đầu làm, và Noubelmag đã hoàn thành nó.

Để tạo ra một pháp khí linh hồn, cần phải tạo ra một linh thạch bằng cách dẫn dắt linh hồn vào quặng thích hợp.

Sau đó, người ta chế tạo vũ khí, và hợp nhất linh thạch vào đó để thấm nhuần sức mạnh.

Như vậy, một vũ khí linh hồn có 'bản ngã' được sinh ra—một pháp khí mạnh mẽ có thể sánh ngang với những thứ từ Thời Kỳ Khởi Nguyên.

Thực tế, Noubelmag đã hoàn tất mọi chuẩn bị cho sản xuất cuối cùng.

Đó đã là tình hình trong suốt sáu tháng qua.

Tinh Linh Nguyên Thủy từng náo loạn đã bình tĩnh lại, và với việc tạo ra một vũ khí thích hợp để truyền linh thạch, mọi thứ sẽ được hoàn thành.

Tuy nhiên, Noubelmag vẫn chưa hoàn tất công việc.

Không, ông cố ý để nó chưa hoàn thành, lặp lại quá trình hoàn thành vũ khí, phá vỡ nó, và nấu chảy nó, như thể đang tìm kiếm một sai lầm nào đó, hết lần này đến lần khác.

Kỹ năng của ông không cho phép có sai lầm, nhưng ông đã lặp lại quá trình đó hàng chục lần.

“Tôi có thể hỏi một câu nữa không?”

“Được, cứ hỏi.”

“Cậu ấy là người như thế nào?”

Ông đối diện với Nyhill, người đang nhìn ông với biểu cảm ngây thơ.

“Daig là...”

Câu hỏi này khiến ông đau đớn khi trả lời.

Con trai của ông, Daig, là người như thế nào?

Ông không thể nói chắc.

Nhìn lại, ông chỉ nhớ rằng mình đối mặt với cậu như một tác phẩm nghệ thuật.

Giống như việc làm một tác phẩm, ông đập và nấu chảy cậu theo hình dạng mà mình mong muốn, đổ vào khuôn đã định, tinh luyện và đánh bóng cậu.

Nếu không vừa ý, ông không thương tiếc mà giáng xuống công lý và búa.

Noubelmag nhìn lại Nyhill.

Cô nhìn ông như thể một cỗ máy đang hỏi câu hỏi.

“Nó giống ngươi.”

“....Sao ạ?”

Noubelmag đặt linh thạch trở lại trong ngực mình.

Thay vào đó, ông lấy ra một cái tẩu thuốc.

“Hãy dừng lại đây và xuống làng thôi. Đã đến lúc kiểm tra pháp khí rồi.”

“Hiểu rồi.”

Đó là yêu cầu từ Đội trưởng.

‘Chiều nay, ta sẽ hoàn tất công việc mà Đội trưởng đã giao phó.’

Khi Noubelmag lên kế hoạch này và thu thập công cụ, vật liệu cùng Nyhill, một tiếng chuông đột ngột vang lên.

Dang-! Dang-!

Nyhill đột ngột dừng lại.

Noubelmag nhìn cô với vẻ bối rối.

“Có chuyện gì vậy?”

Vì đã quen với những âm thanh ồn ào của lò rèn trong thời gian dài, Noubelmag không thể nghe tốt như các bán huyết nhân.

Tuy nhiên, ông sớm nhận ra danh tính của âm thanh đang tràn ngập trong không gian làm việc bận rộn.

Đó là tiếng chuông báo động khẩn cấp.

“Hãy ở lại đây.”

Noubelmag, theo sau Nyhill, lao ra ngoài mỏ để kiểm tra tình hình.

Ông nhìn theo bóng dáng Nyhill đang dần xa, ngực ông cảm thấy nặng nề, đầy lo lắng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương