Chương 71

[Dịch giả: Khoi]

[Hiệu đính: Trăng kia ngự ở trên trời]

 

Trong khi đó, tại Rosenstark.

“Còn 30 phút nữa là hết giờ làm bài thi.”

Xẹt xẹt, xẹt xẹt -!

Trước lời nhắc nhở nhẹ nhàng của Pia, âm thanh bút viết càng trở nên gấp gáp hơn.

Hôm nay là ngày diễn ra kỳ thi viết "Cực hạn" mà Pia là giám thị.

“Tôi mong rằng các em sẽ đạt được điểm cao, vì đề thi chủ yếu dựa trên nội dung bài giảng đã học. Nếu không học hành nghiêm túc, các em sẽ không thể đạt điểm cao đâu.”

Anh hùng rời đi mà không đưa ra một lý do cụ thể nào, không ai trong lớp ‘Cực hạn’ biết Anh hùng rời đi với mục tiêu tìm kiếm nghệ nhân huyền thoại, ‘Noubelmag’.

“Tôi tin rằng các em sẽ làm tốt.”

Pia thở dài một cách sâu thẳm.

Tài nguyên để ra đề rất phong phú, nên việc soạn đề khá nhanh chóng.

Tuy nhiên, việc điều chỉnh mức độ khó là một thách thức.

‘Khó vừa phải thôi.’

Cô muốn làm đề dễ hơn một chút để giảm bớt gánh nặng cho bọn trẻ, nhưng không thể làm khác được.

Vậy nên, hai câu hỏi đã được đưa ra.

Một câu yêu cầu vẽ cấu trúc xương của sinh vật và tô màu đỏ cho những điểm yếu.

Câu còn lại yêu cầu mô tả chiến lược chính xác, dựa trên ví dụ về sinh vật, chiến trường và thành viên trong nhóm.

“Bây giờ, kỳ thi đã kết thúc, các em sẽ phải chuẩn bị cho các tiết học bổ sung sau bài kiểm tra này….”

Khi Pia nhớ lại lịch trình cho các tiết học bổ sung, nụ cười dần biến mất trên khuôn mặt cô.

Hai tiết học bổ sung trong thời gian Anh hùng vắng mặt.

Tiết học đầu tiên sẽ do Giáo sư Labin Hawk giảng dạy, và tiết thứ hai sẽ do Hiệu trưởng Yussi Glendor phụ trách.

Hiệu trưởng Yussi chưa nói gì, nhưng Giáo sư Labin đã gửi bản kế hoạch khóa học và yêu cầu tài liệu cần thiết sau khi gửi nó.

…Vấn đề là nội dung của bản kế hoạch đó.

‘Đây có phải là một cuộc chiến không vậy.’

Từ khi kiểm tra nội dung, những tiếng thở dài ngày càng nhiều.

‘Tại sao giáo sư lại giao các tiết học bổ sung cho Giáo sư Labin như thế này.’

Học viên có thể không biết, nhưng trong đội ngũ nhân viên, ai cũng biết rằng Giáo sư Labin giữ thái độ thù địch với Anh hùng.

Ông không có vẻ gì là muốn che giấu điều đó.

Thậm chí, ông còn công khai chỉ trích Anh hùng trong các cuộc họp có mặt các giáo sư.

‘…Tại sao ông ấy lại ghét học trò cũ của mình đến vậy? Nếu là mình, có học trò là một Anh hùng sẽ là niềm tự hào suốt đời.’

Không, ngay cả khi không xét đến việc là học trò cũ, thật khó hiểu khi ai đó có thể ghét Anh hùng đến vậy.

Pia lắc đầu, bày tỏ những suy nghĩ phức tạp của mình.

“Mọi người, còn 10 phút nữa là hết giờ thi. Xin hãy kiểm tra và sắp xếp bài làm của mình, sau khi tôi nói hết giờ thì các em sẽ ngừng bút và đặt bài xuống bàn nhé.”

Nhưng có gì đó không ổn.

Đã đến lúc học viên nên bắt đầu hoàn thành và nộp bài, nhưng sao bọn trẻ vẫn còn ngồi kêu than tại chỗ?

Đó là khoảnh khắc khi một thiên tài, người chưa bao giờ bỏ lỡ điểm tuyệt đối trong các kỳ thi viết suốt thời sinh viên, bắt đầu nghi ngờ tình huống này.

“…Hức.”

Tiếng nấc nghẹn ngào phát ra từ hàng ghế đầu.

Pia nhìn đầy nghi hoặc về phía phát ra âm thanh đó.

Evergreen Solintail.

Cô gái luôn vui vẻ, thân thiện và chăm chỉ, nổi tiếng với việc chào hỏi và học tập chăm chỉ.

Chỉ vài ngày trước, cô bé còn đến phòng thí nghiệm để hỏi nhiều câu hỏi khác nhau, thể hiện sự nhiệt tình và là một học viên rất được yêu mến.

‘Nhưng tại sao em ấy lại khóc?’

Nước mắt chực trào trong đôi mắt màu ngọc lục bảo của Evergreen.

Cô bé nhanh chóng lau mắt, nhưng những giọt nước mắt vẫn lăn xuống trang bài thi.

Cố gắng không tạo ra âm thanh, cô bé nhét nắm tay vào miệng để nén những tiếng nức nở, tạo nên một hình ảnh rất đáng thương.

Pia thận trọng tiến lại gần và thì thầm,

“Này Solintail, có chuyện gì với em vậy vậy? Có phải em bị đau ở đâu không?”

Evergreen im lặng nhìn trợ lý lo lắng trong một lúc, rồi đáp lại với biểu cảm như một đứa trẻ lạc đường,

“Nó… nó khó quá.”

“Oh.”

Pia ngẩng đầu nhìn quanh lớp học với cảm giác bất an.

Những điều mà nàng không nhìn thấy trước đó giờ đã trở nên rõ ràng.

Leciel, ngồi với vẻ mặt vô hồn.

Cô đang nhìn chăm chăm vào bài thi của mình với một nụ cười nửa miệng, nhưng rất dữ dằn.

Xoạt-

Các học viên cùng bàn với Cuculli như đơ người lại.

“Oh.”

…Và như thế, kỳ thi viết đầu tiên do Pia là người ra đề cũng như giám thị đã kết thúc với điểm trung bình là 23.

Pia chuẩn bị cho lời kết cuối cùng.

* * *

Đêm khuya.

Tôi rời khỏi quán trọ một mình.

Trong vài ngày qua, tôi đã chạy không ngừng từ Rosenstark đến Lonkers.

Tôi thì không sao, nhưng Nyhill, là con người, chắc hẳn đã rất mệt mỏi.

Vì chúng tôi không đi thẳng đến trung tâm của khu vực và thay vào đó khám phá xung quanh, nên tôi muốn cô ấy nghỉ ngơi một chút.

Đã có một lần cô ấy cố gắng đi theo tôi bất chấp sự lo lắng và tôi phải buộc cô ấy ở lại trong phòng…

Dù sao thì, bây giờ tôi đang một mình.

‘Nhân tiện, có thể sẽ mất nhiều thời gian hơn dự định cho đến khi trở lại.’

Tuy nhiên, tôi không lo lắng về Rosenstark.

Có một trợ lý tài năng và đáng tin cậy, Pia sẽ làm tốt vai trò của tôi khi tôi vắng mặt.

Có một thuộc hạ mà tôi có thể tin tưởng và dựa vào là một phúc lành thực sự.

“Đi thôi.”

Với tâm thế đó, tôi cưỡi lên lưng 'Ted' và thúc ngựa tiến về phía trước.

Những đôi chân cơ bắp mạnh mẽ của ngựa dậm mạnh xuống đất, và khung cảnh của Lonkers dần trở nên mờ nhạt phía sau.

Chắc rằng tôi sẽ đến được tòa tháp trước khi trời sáng, nơi mà nó có thể hiện rõ.

'Diệt Trừ Tòa Tháp Ác Quỷ'.

Đó sẽ là nhiệm vụ tôi thực hiện cho đến khi cảm thấy nhàm chán.

Việc thu hồi lại các vùng lãnh thổ bị cướp mất từ tay nhân loại cũng là một trong những nhiệm vụ được giao cho tôi.

Nhưng tôi không ngờ rằng mình sẽ phải thực hiện nó sớm đến vậy.

…Vì thế, cần phải tiến hành nghiên cứu kỹ lưỡng trước.

Kẻ quản lý tòa tháp thuộc về chủng tộc nào.

Lực lượng ác quỷ đã trở nên mạnh mẽ đến đâu.

Mức độ xâm thực của ma khí trong khu vực xung quanh, và vân vân.

Hình thức diệt trừ sẽ thay đổi đáng kể dựa trên những yếu tố này.

Kieeeek!

Tiến về phía trước, chém gục từng con quái vật.

Những sinh vật hiếm khi xuất hiện dần trở nên thường xuyên hơn, và khi tòa tháp bắt đầu hiện rõ trong tầm mắt.

Tôi dừng lại trên đỉnh một ngọn đồi cô đơn.

“……”

Và nhìn chằm chằm vào cấu trúc quái dị vươn cao ở phía xa.

Nó trông như thể một người khổng lồ đã lật ngược một tòa tháp sắt khổng lồ.

Những thứ giống như tĩnh mạch bao quanh bề mặt dài giống như dây leo.

Creak-

Heehee-!

'Trận Pháp Bảo Hộ' mà tôi đã gắn vào lưng Ted khi rời làng đang co lại nhanh chóng.

…Thật bất ngờ, khu vực này đã hoàn toàn bị ma khí hóa.

Ma khí ở nơi đây dày đặc.

Tòa tháp Vô Danh – Cấp 5

Có thể cảm nhận được ma khí của Malekia.

“Tòa tháp của Malekia….”

Malekia, Nữ Hoàng Thống Khổ.

Một trong những chỉ huy mạnh nhất của tộc quỷ, ngoại trừ Quỷ Vương.

Kẻ quản lý tòa tháp này dường như là một trong những thuộc hạ của bà ta.

Chỉ đến lúc này tôi mới nhận ra lý do tại sao ma khí lại lan nhanh một cách bất thường.

'Một kẻ hiểm ác đã đến.'

Ma khí thường phát triển mạnh từ những cảm xúc tiêu cực của con người.

Do đó, thuộc hạ của Malekia, bao gồm cả Nữ Hoàng Thống Khổ, không giết chết con người ngay lập tức.

Chúng tận hưởng mọi loại tra tấn.

Nếu bị chúng bắt giữ, bạn sẽ trải qua những hình phạt ác quỷ sáng tạo vượt xa sự tưởng tượng.

Trong khi các bộ tộc khác cũng trích xuất cảm xúc từ con người theo cách tương tự, thuộc hạ của Malekia vượt trội về chất lượng và sự sáng tạo.

Bên cạnh việc gây sụp đổ tâm trí con người bằng ác mộng, chúng là một trong những cá thể có năng suất sản xuất ma khí cao nhất.

'Mình cần phải nhanh chóng hành động.'

Thuộc hạ của Nữ Hoàng Thống Khổ.

Tôi đã không cân nhắc đến chúng vì chúng chủ yếu hoạt động ở các khu vực biên giới phía đông.

Tôi đánh giá số lượng sinh vật nhìn thấy chỉ là những chấm nhỏ.

May mắn thay, một lực lượng lớn vẫn chưa tập hợp, nhưng…

'…Quân đội của chúng có thể tập hợp trong nháy mắt.'

Nếu một ngôi làng gần đó sụp đổ, vô số tù binh con người sẽ rơi vào tay chúng.

Sản lượng ma khí sẽ tăng lên đến mức khó kiểm soát.

Đó là điều tôi phải ngăn chặn.

'Vấn đề nằm ở kẻ quản lý….'

Tôi nhìn lên đỉnh tháp nơi tập trung nhiều ma khí nhất.

Nếu ai đó trở thành kẻ quản lý của cái tòa tháp này, chúng sẽ ít nhất là một ác quỷ cấp trung.

Nếu thêm nhiều ma khí rơi vào tay chúng, tình hình sẽ trở nên nguy hiểm.

Dĩ nhiên, tôi đã có được chìa khóa của Valber và đạt được sự thăng tiến sức mạnh đáng kể, nên ngay cả khi phải đối đầu trực diện, tôi cũng không dễ dàng bại trận.

Tuy nhiên, với rủi ro lớn như vậy, cần phải chiến đấu một cách khôn ngoan hơn thay vì đối đầu trực tiếp.

Tôi phác thảo một kế hoạch sơ bộ trong đầu.

'Cần phải chuẩn bị kỹ lưỡng.'

Đầu tiên, tôi dự định liên lạc với Euphemia.

…Tình hình nghiêm trọng hơn tôi đã nghĩ.

Đó là lúc tôi định nói thêm một lần nữa.

Eeuhhh.

Euaaaah!

Một âm thanh rên rỉ kỳ lạ vang lên trong gió đến tai tôi.

Tôi nhìn về phía đoàn người kỳ quặc đang tiến lại từ hướng ngược lại.

Thunk!

Thunk!

Hơn chục con người bị nhốt trong một cấu trúc hẹp giống như chuồng gia súc, bị kéo về phía vị trí của tòa tháp bởi những sinh vật kỳ lạ.

Từng người một đều mang biểu cảm tuyệt vọng.

Họ trông giống như cư dân của ngôi làng gần đó.

'…Thời điểm thật hoàn hảo.'

Những con người bị bắt giữ trở thành công cụ sản xuất ma khí.

Giải thoát họ sẽ là bước đầu tiên trong việc diệt trừ tòa tháp.

Tôi vô tình lấy ra Hắc Vọng nhưng rồi ngần ngại.

'Nếu có ai đó nhận ra nó và câu chuyện lan truyền, điều đó có thể gây rắc rối.'

Thay vào đó, tôi lấy ra chiếc chìa khóa vàng.

Cạch-

Khi tôi quay nó trong không trung, một lỗ đen xuất hiện trước mặt tôi, xoáy cuộn thành tồn tại.

Không gian mở, bạn có muốn kết nối với 'Valber' không?

Dựa trên thử nghiệm mà tôi đã thực hiện đêm qua, những vũ khí được lưu trữ ở đây rất mạnh mẽ.

Mạnh đủ để đối phó với những sinh vật đáng ghét này.

* * *

Quay trở lại một chút về thời gian.

Đêm hôm trước, tại quán trọ Lonkers.

Tôi có thời gian để kiểm tra các vũ khí được cất giữ trong Chìa Khóa của Valber.

Một chiếc chìa khóa vàng bên trong một hộp gỗ.

Tôi đã quen thuộc với cách sử dụng nó.

Cạch—

Tôi xoay chiếc chìa khóa một vòng tròn về phía bên phải và nửa vòng về phía bên trái sau khi nhấc nó lên.

Cạch—

Âm thanh kim loại nhẹ vang lên, như thể có những lỗ khóa vô hình trong không gian trống rỗng.

Tssssssssss—

Sau đó, những sợi chỉ vàng trượt nhanh chóng theo mọi hướng.

Các hoa văn hình học bao phủ toàn bộ căn phòng nhanh chóng được hấp thụ vào một điểm duy nhất kèm theo những rung động dữ dội.

Sau đó, một hố đen xuất hiện trước mặt tôi.

Liên kết không gian phụ với ‘Valber’?

Tôi nhắm mắt trái lại và đưa tay vào.

Đó là cách kết nối với không gian phụ hoàn tất.

'Thật kỳ lạ.'

Cơ thể tôi vẫn ở trong căn phòng của quán trọ.

Tôi cảm nhận được độ cứng của ghế, mùi hương của chăn đệm, sự ấm áp phát ra từ nến, tất cả đều rõ ràng.

Trong tầm nhìn của tôi, một không gian vô hạn hùng vĩ hiện ra.

Một thanh kiếm được trang trí với ngọn lửa đỏ rực rỡ.

Một ngọn giáo bao phủ trong hắc khí.

Một Trường thương phát ra những rung động kỳ lạ.

Một chiếc khiên với răng và miệng được vẽ trên đó.

Và thậm chí là một cây cung với con mắt chớp nháy ở giữa dây cung.

Không chỉ có vũ khí; những tạo tác như nhẫn và dây chuyền cũng hiện diện.

Nếu có một điểm chung giữa những tạo tác này, đó là cảm giác sức mạnh khổng lồ khiến cho bất cứ người nào nhìn thấy cũng sẽ có mong muốn sở hữu nó.

Đây đều là những vật phẩm chất lượng cao, không có gì ngạc nhiên nếu chúng được đưa vào kho báu của đế quốc.

'Hơn nữa, tất cả đều là những món từ Thời Đại Khởi Nguyên.'

Với những thông tin liên tục xuất hiện trong đầu, tôi có thể nắm bắt được những khả năng phi thường của những tạo tác này.

Một ngọn giáo, Umbra, có thể đâm xuyên qua bóng và gây thương tổn cho bản thể chính.

Một con dao găm, Imperfector, làm cho mục tiêu dễ bị tổn thương bởi phép thuật hơn.

Một chiếc khiên, Laphina, không chỉ có sức kháng phép mạnh mẽ mà còn cướp đi sức mạnh của đối thủ mà nó chạm vào.

Đôi giày, Ventus, có thể hấp thụ và lưu trữ không khí, cho phép khả năng tạm thời đi bộ trên không.

‘Có lẽ mình nên bỏ đi chiếc găng tay mà mình đã mua ở buổi đấu giá.’

Mười bảy tạo tác sẽ là sự hỗ trợ đắc lực trong việc đối mặt với quỷ dữ ngay lập tức.

Những thứ này có thể được sử dụng làm vũ khí chính bởi các học viên của tôi trong tương lai.

Trong số đó, tôi hướng ánh mắt về món đáng chú ý nhất.

'Tại sao lại không có thông tin nào về vật phẩm này?'

Một chiếc nhẫn trắng tinh khiết nằm ở trung tâm của màn hình trưng bày.

Nó ở một cấp độ cao hơn so với các tạo tác khác.

Ngoại trừ màu sắc của nó, nó không có bất kỳ đặc điểm nổi bật nào.

Bất chợt, cuộc trò chuyện từ trước đó hiện lên trong đầu.

“Tôi đã sửa chữa 17 trong số 18 tạo tác bên trong chìa khóa. Nhưng có một món, tôi thậm chí không thể chạm vào.”

Có vẻ như đó là tạo tác mà Noubelmag đã nhắc đến.

Nếu ông ta không thể chạm vào, chắc chắn tôi không thể xác định được bản chất thật sự của nó với khả năng hiện tại của mình.

Hơn nữa, không có bình luận nào.

Tôi quyết định từ bỏ và lấy ra vài món trong số những tạo tác mà tôi cho là có thể sử dụng ngay lập tức.

Tôi đánh giá chúng là thực tiễn cho việc sử dụng ngay lập tức.

Khi tôi quyết định mang chúng ra, chúng dần dần biến thành những hạt ánh sáng và biến mất.

Cùng lúc đó, một âm thanh nặng nề vang lên trong tai tôi—âm thanh cọ xát giữa sàn gỗ của quán trọ và những tạo tác.

Ngắt kết nối từ ‘Valber’.

Tôi ngay lập tức gom lại các tạo tác và tiến về phía khu vực trống phía sau quán trọ.

‘Trước hết, mình cần làm quen với chúng.’

Ai chứng kiến cảnh này có lẽ sẽ thấy buồn cười.

Cố gắng làm quen với nhiều loại vũ khí chỉ trong một đêm không chỉ là điều không thể mà còn là điều vô ích.

Có một câu nói như thế này: không nên sợ người luyện một cú đá hàng ngàn lần, mà hãy sợ người luyện một cú đá mười ngàn lần.

Tuy nhiên, trong thế giới này, có những người đã luyện một ngàn cú đá hàng ngàn lần.

Ted Redymer—một trong nhiều danh hiệu gắn liền với ngài ấy là ‘Bậc Thầy Vũ Khí.’

Mặc dù vũ khí chính của ngài ấy là Hắc Vọng, tuy nhiên ngài ấy cũng đã luyện tập rất nhiều loại vũ khí, nhanh chóng làm chủ chúng nhờ tài năng phi thường.

Ngài ấy hiện thực hóa điều mà tôi luôn nhấn mạnh với các học viên của mình:

“Các em nên hiểu rõ phong cách chiến đấu của đồng đội.”

Do đó, tôi tự tin sử dụng các vũ khí lạ, tin tưởng rằng tinh hoa bên trong tôi, Ted, sẽ dẫn dắt tôi.

Vút— tôi rút Trường thương, Hor.

Bản chất của ‘Anh hùng’ trong tôi sẽ tự dẫn dắt, nên

Vù—

Trường thương, Hor.

Đó là một tạo tác phát ra những rung động mạnh mẽ, làm tan vỡ bất cứ thứ gì nó chạm vào.

Một cây trường thương lạ lẫm, nhẹ nhàng xoay tròn trong tay tôi, phát ra một tiếng vù khi tôi cầm chắc nó.

Khi tôi điều chỉnh cổ tay, một cảm giác thống nhất giữa trục của trường thương và trung tâm cơ thể tôi xuất hiện.

Đó là hiện tượng xảy ra khi trọng lượng và cân bằng của vũ khí được làm chủ một cách hoàn hảo.

Trong tâm trí tôi, các góc độ và lực cần thiết để chém hoặc đâm tự động được tính toán chính xác.

‘Trong số 17 tạo tác, có nhiều loại tương tự như vũ khí của bọn trẻ. Có lẽ nên luyện tập các kỹ thuật của chúng,’ tôi thầm nghĩ.

Một ngày của thiên tài đôi khi có thể vượt qua nhiều năm của một người bình thường.

Tinh hoa của một anh hùng thật sự cộng hưởng với những lời này.

Tôi nắm chặt cây trường thương lần nữa.

Đêm ngắn ngủi, và vẫn còn nhiều vũ khí cần được luyện tập.

Vô số mảnh sắt chất đống trên lò sưởi mềm mại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương