Chương 69

[Dịch giả: Khoi]

[Hiệu đính: Trăng kia ngự ở trên trời]

 

[TL/N: Chương 69 hehe]

Nằm ở rìa tây cùng của lục địa, ngôi làng Lonkers chỉ có hơn một ngàn dân cư, nhưng nó lại là ngôi làng nổi tiếng nhất khu vực. Ngay cả trẻ con cũng biết đến Lonkers.

Những câu chuyện thường được kể trong các ngôi nhà ấm cúng của các thành phố lân cận.

“Này! Nếu con không nghe lời, ta sẽ gửi con đến Lonkers đấy.”

“…Sao anh lại nói những điều như vậy với một đứa trẻ chứ!”

Những tin đồn u ám lan truyền về mỏ bị bỏ hoang: dân số giảm dần, bọn tội phạm ẩn nấp, nghèo đói và tuyệt vọng.

Đối với đa số mọi người, Lonkers không phải là nơi họ muốn ở gần.

‘Hừm… Dù nó là quê hương quen thuộc của mình.’

Hans, một người bản địa của Lonkers, thò đầu ra khỏi chỗ ẩn nấp trong một hố sâu, quan sát xung quanh.

Sắc mặt anh ta tái nhợt, như thể cảm nhận được tai họa sắp ập đến.

Mặt trăng mỏng như lưỡi liềm, mây dày đặc, và bóng tối buông xuống như màn sương.

Không khí bức bối, dính nhớp, như báo hiệu điều gì đó chẳng lành sắp xảy ra.

Chưa đầy một giờ kể từ khi Hans bắt đầu cuộc trinh sát.

Clang-!

Krrrr-!

Một bầy chó hoang lao tới với đôi mắt đỏ rực.

Tại bọn chúng, anh ta đã mất con lừa mà mình cưỡi.

Dù vậy, Hans vẫn nghĩ rằng quá sớm để từ bỏ và quyết định tiến xa hơn chút nữa.

Rồi tầm nhìn của anh ta mờ dần.

Dù có giơ cao ngọn đuốc, ánh sáng cũng không thể chiếu xa quá một khoảng nhất định.

Tất cả đều là do ảnh hưởng của ma khí.

‘Ma khí ăn mòn mạnh hơn mình tưởng. Tiến xa hơn nữa mà không có sự chuẩn bị kỹ lưỡng thì e rằng không thể. Quay về tay không thật đáng thất vọng.’

Việc phải quay về mà không thu được gì khiến Hans thở dài khi anh ta úp mặt vào balo.

Nó thật sự khiến anh ta buồn khi phải làm người dân làng thất vọng.

“Hừm… Cậu định quay về thật à?”

Ngay bên cạnh, một tiếng thì thầm sợ hãi vang lên.

Đó là người bạn đồng hành của anh, Diontri.

“Có vẻ đó là lựa chọn duy nhất.”

“Thế mà lúc trước tôi đã bảo ở lại làng cho yên lành rồi, tại sao cậu lại quyết định đi trinh sát để gây ra chuyện này?”

Những lời nói yếu đuối của bạn mình khiến Hans cảm thấy bực bội.

Một tiếng thì thầm đầy tức giận vang lên.

“Vậy cậu muốn cứ ngồi yên ở làng khi người ta lần lượt không trở về sao? Cậu muốn làm kẻ hèn nhát à?”

Đã hơn ba ngày kể từ khi họ gửi lời cầu cứu đến các thành phố và làng mạc lân cận.

Đủ thời gian đã trôi qua.

Nhưng không có tin tức gì.

Đó là lý do vì sao Hans, người được biết đến là có chút khả năng dùng kiếm trong làng, quyết định mạo hiểm ra ngoài cùng với bạn mình, Diontri.

Diontri cũng tranh cãi với sự oan ức.

“…C-cậu nghĩ chúng ta có thể làm gì? Nhìn xem, cuối cùng thì chúng ta cũng gặp nguy hiểm. Đáng lẽ ở lại làng thì nhờ vào tay nghề của thợ thủ công, ít nhất chúng ta có thể cứu lấy mạng mình.”

“Cậu im mồm đi. Dù có được cứu hay không, kết quả cũng không khác nhau. Chết sớm hay chết muộn thì có khác gì?”

“Nếu chúng ta cầm cự, quân đội có thể sẽ đến và tiêu diệt chúng, phải không?”

Hans thở dài nặng nề.

“…Suy nghĩ ngây thơ quá. Cậu nghĩ họ từ trung tâm sẽ quan tâm đến chúng ta sao? Bầu không khí trong làng đã đủ kỳ lạ rồi, và nếu chúng ta không làm gì…”

Lời nói của Hans bỗng nghẹn lại.

Anh ta đưa tay che miệng Diontri.

Grrrrr-!

Không xa lắm, một âm thanh khác biệt với tiếng kêu của động vật vang lên, lan tỏa nỗi kinh hoàng.

Tiếng động đáng sợ lặp lại, xuyên thấu tai họ, khiến ngay cả Hans cũng không khỏi rùng mình.

“C-cái gì đó?”

“Im lặng.”

Biểu cảm của Hans trở nên nghiêm trọng, khiến Diontri tái mặt.

Chẳng bao lâu, họ cảm nhận được một sự hiện diện rất kỳ lạ.

Ssswip.

Trong khoảnh khắc, họ hiểu ra.

Đó không phải là âm thanh của một sinh vật có cấu trúc bình thường đang di chuyển.

Cảm giác như thể bùn đang trườn bò với một chút sự sống.

…Vấn đề là âm thanh đó đang tiến gần hơn.

Cả hai trao nhau ánh mắt.

Hans nói trước.

“…Là quỷ.”

“Q-quỷ? Có phải giống với mấy con quái vật giống chó lúc nãy không?”

Diontri hỏi, dù trong lòng đã biết câu trả lời.

“……”

Hans im lặng, rồi thở dài.

“Có lẽ là thứ gì đó kinh khủng hơn nhiều.”

Squelch.

Bàn tay của Hans, trơn trượt vì mồ hôi, siết chặt lấy chuôi kiếm.

'...Ta phải làm thôi.'

Kế hoạch vừa được Hans hình thành là như sau:

Anh ta chỉ có thể cường hóa thanh kiếm bằng ma lực trong khoảng thời gian ngắn, tầm 2 đến 3 giây.

Việc giết chết quái vật bằng một đòn duy nhất không phải là hy vọng của anh ta.

Mục tiêu của anh ta là chém đứt chân của nó, làm suy yếu khả năng di chuyển, và sau đó chạy trốn với toàn bộ sức lực.

Sau khi đã định hình xong kế hoạch, Hans đá mạnh vào mông của Diontri.

"Cậu, chỉ cần không làm gì và chạy thẳng. Nếu tớ chết... Tớ giao phó Jennefer cho cậu."

"Ồ, được thôi. Nếu tớ chết..."

"Cậu sẽ không chết, nên im đi."

"Ờ, được."

"Vậy thì...."

Đi thôi!

"Aaaah!"

Hans hét lên khi anh ta nhảy ra khỏi hố.

Cùng lúc đó, một luồng sáng mờ nhạt phát ra từ mũi thanh trường kiếm của anh ta.

Đó là một ánh sáng yếu ớt, không đủ sức để xua tan bóng tối bao quanh.

Khi Hans quay đầu về hướng mà anh ta cảm nhận được sự hiện diện, anh ta thốt lên,

"Ah..."

Sự tập trung của anh ta dao động, và ma lực của anh ta tản mát.

Một cách vô thức, anh ta lùi lại, nhìn chằm chằm vào 'thứ gì đó' trước mặt.

'Chân của nó đâu?'

Diontri, người đang chạy ra sau lưng anh ta, cứng đờ tại chỗ.

'...Đây có phải là mơ không?'

Con quỷ có hình dạng kỳ quái đến nỗi nó trông như một thực thể không thực, như thể những phần khó chịu nhất của ác mộng của nhiều người được ghép lại từng chút một.

Vì được sinh ra ở vùng phía tây, họ không thường xuyên gặp phải quỷ.

Việc trực tiếp đối mặt với một con quỷ bị biến dạng bởi ma khí dày đặc của cọc hành quyết làm cho họ cảm thấy bất an và khó lòng thích ứng.

"Ôi không..."

Hans nhìn chằm chằm vào sinh vật đó, thứ đang phát ra những thứ trông như chân hoặc xúc tu, với một biểu cảm cứng ngắc.

Slurp-!

Các xúc tu của con quỷ vẫn tiếp tục tấn công.

Hans cần phải tránh nó...

"Cúi xuống!"

Hans không kịp phản ứng với giọng nói bất ngờ vang lên từ phía sau.

Tuy nhiên, điều đó không quan trọng.

Đầu của anh ta, dù không theo ý muốn, vẫn ngoan ngoãn cúi xuống.

Xúc tu của quỷ vừa kịp lướt qua sau đầu của anh ta.

'Hả?'

Hans mở to mắt nhìn cổ của chính mình.

Có thứ gì đó quấn quanh.

'Đây là... một sợi chỉ sao?'

Một sợi chỉ mỏng kéo cổ của anh ta xuống, giúp anh ta tránh được xúc tu.

Thịch thịch thịch thịch!

Bất ngờ, âm thanh của móng ngựa vang lên dữ dội trong tai anh ta.

Một bóng người cưỡi ngựa lao thẳng về phía con quỷ.

Vô số sợi chỉ đang tuôn ra từ tay cô ta.

Vút-!

Những sợi chỉ, được truyền ma lực, trở nên cực kỳ sắc bén và bền bỉ.

Chúng rít lên trong không khí, chém đứt những xúc tu đang lao tới như những chiếc roi.

Những sợi chỉ, phát ra ánh sáng xanh, để lại những vệt sáng rực rỡ trong bóng tối.

Và...

"Thiêu hủy nó."

Một giọng nói khác vang lên, lần này với tông giọng trầm.

Hans nhìn người đàn ông cưỡi trên con ngựa lớn bất thường.

Dù không thể nhìn thấy gì do chiếc mũ trùm đầu sâu, một khí thế áp đảo đè nặng lên Hans, khiến anh ta không thể thở nổi.

"N-ngài là ai..."

Khi Hans lắp bắp, người đàn ông vươn tay ra và túm lấy phần sau cổ áo của Hans.

Giống như một chú mèo con bị túm gáy, Hans, người vốn lớn hơn các bạn cùng tuổi, bỗng thấy mình ngồi trên lưng ngựa một cách vụng về.

Đó thực sự là một trải nghiệm lạ lẫm đối với anh ta.

"Không-không! Đợi một chút!"

Tuy nhiên, người đàn ông bí ẩn không để ý và thúc ngựa tiến lên.

Điều đó xảy ra vào lúc anh ta đi ngang qua cô gái đang đối phó với lũ quỷ.

"Lũ quỷ đang tràn tới. Hãy đến ngôi làng trước."

"Hiểu rồi."

"...Hãy giúp người còn lại trong hố nhé."

Vút-!

Cô gái cứu Diontri, người đang run rẩy với đầu cắm sâu xuống đất.

Anh ta vẫn còn run bần bật, thậm chí không nghĩ đến việc che giấu chiếc quần ướt sũng của mình.

Cô gái nhăn mặt lại, chỉ lặng lẽ đưa ra chiếc áo khoác ngoài.

Người đàn ông an ủi họ:

"Giờ các ngươi an toàn rồi. Đừng lo lắng."

"C-cảm ơn ngài."

Người duy nhất bình tĩnh trong số họ, Hans, nhìn vào bóng lưng rộng lớn của người đàn ông với biểu cảm hoang mang.

'A-anh ta là ai?'

…Anh ta không đủ can đảm để hỏi, nên chỉ biết nắm chặt lấy yên ngựa trong im lặng.

Lộp cộp! Lộp cộp!

Con ngựa to lớn như quái thú đưa hai người cưỡi đi nhanh chóng.

'…Đó là ngôi làng.'

Quê hương, giờ đây càng thêm thân thương khi nhìn từ xa, dần hiện ra trước mắt họ.

Đó là khoảnh khắc khi Anh hùng và Nyhill bước vào Lonkers một cách nhẹ nhàng.

* * *

Những người mà chúng tôi cứu quả thực là cư dân của Lonkers.

Họ thậm chí còn tự nhận mình là thành viên của dân quân địa phương.

Nhờ vậy, chúng tôi có thể qua cổng mà không cần kiểm tra.

Hans loay hoay với tấm thẻ giả nằm trong túi áo, nhìn về phía tôi.

Tôi cảm thấy tiếc cho Nyhill, người đã chuẩn bị mọi thứ.

"Hans, cảm ơn vì đã dẫn đường."

"Haha, không có gì. Đây là trung tâm của Lonkers. Có lẽ nó hơi nhỏ, mong ngài không chê?"

Dù muốn phủ nhận để giữ lễ, nhưng đây không phải là nơi tôi muốn ở lại lâu.

Dù trời đã về khuya, nhưng xung quanh quá tối và yên ắng, với những tòa nhà loang lổ bởi hơi ẩm và bụi bặm.

Những người đi ngang thỉnh thoảng có ánh mắt u tối, vừa tò mò vừa thù địch, nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Một con phố chết.

Nơi duy nhất còn nhộn nhịp là một cửa tiệm đối diện đường.

Tiếng ngựa và mùi rượu hấp dẫn từ đó bay lên.

Tôi quay lại nhìn về hướng mà chúng tôi vừa đi qua, chiếc xe ngựa.

‘Những tạo tác mà bọn họ nhắc đến ở trạm kiểm soát…’

Giữa những thứ mòn mỏi và thô sơ, chúng nổi bật hẳn.

Tôi nhìn vào cấu trúc tinh xảo của những tạo tác Sumerian được đặt một cách có phần ngượng ngạo trên xe ngựa.

Có một vẻ đẹp không hợp với nơi thô sơ này.

Hans thận trọng nói thêm:

"Ngài đến đây để tìm thợ chế tác những thứ đó phải không?"

Tôi gật đầu.

"Cậu có biết hắn không? Tôi nghe nói hắn đã ở đây tại Lonkers khá lâu."

"Ờ… tôi biết, nhưng chỉ trò chuyện vài lần thôi. Thực ra, rất ít người địa phương thân thiết với hắn. Ngay cả tôi, cũng chỉ bắt đầu nói chuyện vì những cổ vật Sumerian."

"Vậy là ông ta tránh tiếp xúc với người khác hệt như mình đoán…?"

Hans mở to mắt.

"Ngài biết hắn sao?"

"Ừ, đại khái là vậy. Vậy tôi nên đến đâu để gặp hắn?"

"À, chuyện đó hơi khó…"

Hans chỉ tay về phía đối diện của làng.

Tôi nheo mắt lại.

'…Mỏ bỏ hoang?'

Đó là mỏ bỏ hoang, nguyên nhân khiến Lonkers suy tàn.

Dưới ánh trăng mờ ảo, con đường mờ nhạt dẫn lên một ngọn đồi dốc vừa phải, với thiết bị khai thác di chuyển qua lại.

"…Hắn dành thời gian ở trong mỏ bỏ hoang?"

"Đúng vậy. Ngoại trừ khi xuống làng để mua nhu yếu phẩm, hắn ở trong mỏ."

"Tại sao?"

"Ờ… tôi không biết chi tiết, nhưng hắn mua đất ngay khi đến đây và định cư."

Tôi nhìn lại hướng mỏ.

Dĩ nhiên, Người lùn và Tinh linh không phải là những giống loài ưa thích việc giao tiếp với con người.

Dù họ có ghét tiếp xúc với người khác, tại sao lại chọn sống ở một nơi tồi tàn như vậy?

Mỏ này đã bị bỏ hoang từ lâu, có lẽ giờ cũng chẳng còn khai thác được gì nữa.

Nghĩ về điều này, tôi định bước chân về phía mỏ.

"Được rồi, vậy thì."

"Ồ, đợi chút!"

Hans vội vàng ngẩng đầu lên.

"Ngài không cần phải đi xa như vậy. Đến giờ hắn xuống rồi."

"Gì cơ?"

…Âm thanh lạ lùng ấy vang lên ngay lúc đó.

Vù vù!

Cạch.

"…?"

Vù vù!

Cạch.

…?!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương