Chương 65

[Dịch giả: Khoi]

[Hiệu đính: Trăng kia ngự ở trên trời]

 

Trước khi đến buổi tư vấn.

Luke đã nghe Ban và Evergreen giải thích sơ qua về ‘Huyễn Ảnh’.

“Cậu có thể thấy những gì cậu muốn dưới dạng ảo cảnh sao?”

Theo lẽ tất nhiên, hàng loạt câu hỏi nảy ra trong đầu Luke.

Mình sẽ thấy gì?

… Mình thực sự khao khát điều gì?

“Các cậu đã thấy gì?”

“Tôi ư? Tôi đã thấy thảo nguyên Solintail… Nó trông giống hệt như vậy.”

“Tôi đã thấy quê hương của mình. Tất nhiên là nó không giống hoàn toàn, nhưng… Nghĩ lại thì, khi Cuculli vào đấy thì không gian đã biến đổi thành Đại Hàn Tuyết. Cậu ấy nói rằng cậu ấy đã ăn rất nhiều đồ ăn ngon ở đó.”

“Thật đáng kinh ngạc khi cô ấy đã ăn đến thế mà còn vẫn muốn ăn tiếp.”

… Quê hương.

Mình không biết nữa.

Luke, một đứa trẻ mồ côi, đã được ‘Vua đánh thuê Ravias’ đón về từ khi còn nhỏ.

Một cuộc sống sinh ra và lớn lên như một lính đánh thuê.

Đối với một người chưa từng ở một nơi nào quá vài tháng, khái niệm về quê hương dường như không tồn tại.

‘……’

Cậu bé mường tượng sơ qua.

Có lẽ nó sẽ cho thấy cậu bé được bao quanh bởi một đống tiền vàng hoặc có thể là cảnh kế thừa thành công vị trí của Vua đánh thuê.

Cả hai đều là tương lai quá đủ cho một lính đánh thuê.

…Nó sẽ như thế.

“Giáo sư, có vẻ như có một số hiểu lầm.”

“…Ta không chắc về sự hiểu lầm, nhưng chắc chắn là bất ngờ.”

“Em không mong muốn điều gì đó như thế này. Thật đấy.”

Trái ngược với mong đợi, buổi tư vấn không diễn ra suôn sẻ ngay từ đầu.

Luke che giấu biểu cảm của mình bằng vẻ mặt thờ ơ và liếc nhìn xung quanh.

Nhờ những nỗ lực tuyệt vọng của mình, cậu ta có thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh, nhưng cậu bé vẫn không thể kìm chế cảm xúc của mình.

Cuối cùng, Luke quyết định nhắm chặt mắt lại.

‘Chết tiệt, tại sao mình lại có những tưởng tượng như thế này….’

Nơi mà Huyễn Ảnh tiết lộ cho họ là Khải Hoàn Môn ở Jido Kyrus.

Chính xác hơn, đó là Khải Hoàn Môn dành riêng cho những chiến công của các chiến binh và Đoàn Kỵ Sĩ Bình Minh với những bức họa đầy nghệ thuật.

Ban đầu, toàn bộ con đường tiến vào của lực lượng trừng phạt được trang trí bằng những tác phẩm nghệ thuật ghi lại chiến công của các kỵ sĩ và Đoàn Kỵ Sĩ Bình Minh, với mục đích khơi gợi hy vọng và lòng dũng cảm trong lòng dân chúng.

Vì thế, khi không có lễ nghi nào diễn ra, Khải Hoàn Môn cũng được sử dụng như một điểm thu hút du khách.

Luke, mỗi khi có việc ở Jido, đã từng ghé qua vài lần và khá quen thuộc với nơi này.

Một môi trường rộng rãi và dễ chịu, những bức tượng và tranh vẽ sống động ghi lại chiến công của các dũng sĩ và anh hùng, đám đông nhộn nhịp, những hướng dẫn viên giới thiệu và giải thích về các tác phẩm nghệ thuật—mọi thứ đều khắc sâu trong trí nhớ của cậu.

Vấn đề là…

Vấn đề là giờ đây nhân vật chính của Khải Hoàn Môn đã thay đổi.

Không ai khác chính là ‘Luke Selsood.’

“Ah.”

Luke không còn cách nào khác phải nhìn quanh.

Cậu bé đứng thẳng với biểu cảm như thể muốn chết vì xấu hổ.

Trớ trêu thay, nơi cậu dừng lại lại ngay trước bức tượng của mình, dũng cảm lao về phía một bầy quái vật.

“…Tsk.”

Anh hùng không chịu nổi và nhăn mặt lại.

Nhìn thấy vậy, Luke giờ chỉ muốn chết.

Tệ hơn nữa, không chỉ Luke thay đổi.

Khi nhìn kỹ hơn, khuôn mặt của các thành viên Hội Bình minh trong tác phẩm nghệ thuật cũng đã bị hoán đổi với những người khác.

Ngay cả những lính đánh thuê đã chết từ lâu cũng xuất hiện, và rồi…

“Ah!”

Phát hiện ra một cô gái quen thuộc đang chạy ngay cạnh ‘Anh hùng Luke’, cậu vội vàng quay người lại để che cô khỏi tầm nhìn.

May mắn thay, có vẻ như Anh hùng không để ý.

Thoát khỏi sự ô nhục trong gang tấc, Luke thở hổn hển.

‘…Không, có bình thường không khi chỉ những ảo cảnh đáng xấu hổ như vậy xuất hiện?’

Chẳng phải Evergreen đã nhìn thấy một thảo nguyên, và Ban đã nhìn thấy quê hương của cậu ấy sao?

Tại sao đến lượt mình, Huyễn Ảnh lại thể hiện một khung cảnh như thể đang trong giấc mơ của một đứa trẻ bảy tuổi thế?

Luke, người luôn tự cho mình là trưởng thành hơn những người bạn cùng lứa, cảm thấy tình huống này thật bất công và đáng xấu hổ.

Cậu không muốn dành thêm một giây nào nữa ở nơi kinh khủng này.

“…Giáo sư. Thầy đã nói rằng em có thể dừng tư vấn nếu em không muốn tiếp tục đúng không ạ?”

“Đúng thế, chúng ta sẽ dừng buổi tư vấn nếu em không muốn.”

“Vậy thì làm ơn, em yêu cầu dừng buổi tư vấn này lại ạ.”

“Hmm…”

Đôi mắt của Anh hùng nheo lại.

"Vậy nếu thầy tắt Huyễn Ảnh đi thì chúng ta có thể tiếp tục buổi tư vấn được chứ?"

"Tất nhiên rồi ạ!"

Và thế là hết.

Với một tiếng tách, như thể một ngón tay bị búng, Luke đã trở lại căn phòng bình thường.

Chỉ khi đó, Luke mới có thể xóa bỏ sự xấu hổ khỏi khuôn mặt mình.

"..."

May mắn thay, Anh hùng không trêu chọc cậu thêm nữa hoặc đề cập đến nội dung của ảo cảnh.

Chỉ với một cái nhìn hiểu biết trong mắt, anh đã nói thêm vài từ.

"Huyễn Ảnh là phát minh của phù thủy vĩ đại Zero Requiem."

"Vâng... Em đã được nghe về nó."

"Có thể tính cách của ngài ấy hơi quái dị, nhưng tạo tác này thì lại rất tuyệt vời. Nó chủ yếu thể hiện những ham muốn hời hợt, nhưng đôi khi nó đi sâu vào tiềm thức, tiết lộ ý định thực sự của một người."

"... Ý định thực sự hay sao ạ?"

"Vì vậy, thay vì chỉ xấu hổ, hãy cân nhắc kỹ lý do tại sao em nhìn thấy một ảo cảnh như vậy. Có lẽ em nên nghĩ về nó nhiều hơn."

"Em sẽ cố ạ."

…Tuy nói vậy nhưng có lẽ Luke chỉ muốn quên đi ký ức này ngay lập tức.

Luke vội vã rời khỏi phòng tư vấn tạm thời và bước nhanh.

Không, cậu ấy đang cố gắng di chuyển nhanh nhất có thể.

*Squelch.*

—————

Có lẽ trợ lý giáo sư đã rời đi, thế nên tầng một của phòng nghiên cứu tối đen như mực, không có đèn.

Cậu bé đứng im trong bóng tối một lúc.

Tại sao, cậu không biết.

Có lẽ là do sự bối rối còn sót lại từ ảo cảnh đáng xấu hổ trong Huyễn Ảnh.

“Niềm tin? Lòng tốt? Danh dự? Đánh cược mạng sống của mình vì những điều không chắc chắn đó là điều mà những kẻ thua cuộc làm.”

“Con là lính đánh thuê. Con đã là lính đánh thuê từ khi sinh ra, và con nên chết như một lính đánh thuê. Đó là cách con đền đáp ân huệ của người đã cưu mang con.”

Một giọng nói đã đồng hành cùng cậu trong suốt cuộc đời cậu vang lên bên tai cậu như một ảo giác thính giác.

“…”

*Squelch, squelch.*

Tiếng bước chân nhanh dần rồi biến mất.

“…..”

.

.

.

Hiểu biết về Luke Selsood sâu sắc hơn.

Mức độ hiểu biết: 6/100 -> 10/100

Bình luận bổ sung từ Luke Selsood:

– Kẻ mơ mộng

* * *

Quay lại phòng nghiên cứu.

“Phù….”

Với điều này, tất cả các buổi tư vấn đã kết thúc.

Sau khi Luke vội vã ra ngoài, tôi bắt đầu sắp xếp hồ sơ tư vấn.

Đầu tiên là Leciel.

Từ khóa dành cho em ấy bao gồm áp lực, gánh nặng và trách nhiệm.

Tôi biết rõ rằng hầu hết các thành viên của những gia đình danh giá chắc chắn sẽ quen thuộc với những từ như vậy.

Rốt cuộc, con người là sinh vật kỳ vọng quá nhiều vào thế hệ tiếp theo.

Hiyashin chắc chắn là gia tộc danh giá hàng đầu trong đế chế.

Tôi tự nhiên mong đợi Leciel, người kế vị duy nhất, sẽ phải gánh chịu gánh nặng tương tự.

Tuy nhiên, chỉ khi em ấy nhập viện gần đây, tôi mới nhận ra mức độ của nó.

'Mình không ngờ nó lại nghiêm trọng đến thế.'

Em ấy là một đứa trẻ xuất chúng.

Không còn nghi ngờ gì nữa, em ấy sẽ là người đặc biệt nhất trong số những người bạn đồng trang lứa trên khắp lục địa.

Đó là lý do tại sao tôi không bao giờ ngờ rằng em ấy sẽ phải chịu áp lực dữ dội như vậy.

"Hmm…."

Tôi nhớ lại cảnh Leciel xuất hiện trong bệnh xá.

Da nhợt nhạt và đôi tay run rẩy.

Má hóp lại.

Ngay sau buổi huấn luyện hầm ngục đầy căng thẳng.

Ngay sau đó, việc đi thẳng đến bãi tập để luyện tập thêm hai ngày không phải là một suy nghĩ bình thường.

Sự siêng năng đáng khen ngợi, nhưng cường độ như vậy dễ dàng biến thành chất độc.

"Mình có thể cần thảo luận điều này với Tộc trưởng Hiyashin."

Nếu có vấn đề gì trong quá trình nuôi dạy em ấy, thì cần phải giải quyết.

Tôi đã từng nghĩ rằng Kiếm Thánh đời trước sẽ không thân thiện với 'Anh hùng', người đã đánh bại bà ấy và tước danh hiệu Kiếm Thánh của bà ấy, vì vậy tôi đã không nghĩ đến việc liên lạc với bà ấy cho đến bây giờ, nhưng bây giờ tôi cảm thấy cần phải liên lạc với bà ấy.

"... Tuy nhiên, mình vẫn may mắn vì những ảo cảnh thể hiện trong Huyễn Ảnh là phù hợp."

Leciel dường như đã nới lỏng cảnh giác với tôi ở một mức độ nào đó và có vẻ đã chấp nhận lời khuyên.

Mức độ hiểu biết tăng lên và bình luận về tiến trình được thêm vào đã chứng minh điều này.

Gió ấm phần nào đẩy lùi độ ẩm của củi, nhưng vẫn không thể đốt được.

Tình trạng của cô ấy có vẻ đã cải thiện so với trước đây, mặc dù những bình luận cho rằng việc dùng thuốc vẫn còn đó.

Tôi nghĩ đến người tiếp theo.

Luke.

Lần đầu tiên nhìn thấy ảnh cảnh của cậu bé, thành thật mà nói, tôi hơi bối rối.

Nhưng ngay khi hiểu được ý nghĩa của nó, tôi cảm thấy nhẹ nhõm.

"Mình đã rất lo lắng."

Luke là người kế nhiệm của Vua đánh thuê, Ravias.

Ravias, Vua đánh thuê, là một 'lính đánh thuê xấu' điển hình.

Một cá nhân hành động dựa trên lợi ích, không có đạo đức và luân lý.

Mặc dù hiện tại ông ta duy trì một phẩm giá nhất định của một vị vua, trong thời gian ảnh hưởng của ông ta còn yếu, tôi biết những hành động đáng ngờ mà ông ta đã làm để tích lũy quyền lực cho đoàn lính đánh thuê của mình.

Thậm chí còn có những câu chuyện cười về lý do tại sao Ravias đứng về phía con người thay vì quỷ dữ - bởi vì bất kể đoàn lính đánh thuê của ông có kiếm được bao nhiêu vàng, thì họ cũng sẽ không có xã hội loài người để tận hưởng nếu bọn quỷ dữ thống trị thế giới con người.

Với một nhân vật cứng rắn như Ravias là người cố vấn của Luke, tôi không khỏi lo lắng liệu Luke có trở nên bình thường không.

‘… Nhưng mình không bao giờ nghĩ rằng em ấy sẽ thích cuộc sống của một lính đánh thuê đến vậy.’

Từ khóa của Luke là sự ngưỡng mộ và khao khát.

Việc hiểu rõ hơn về tính cách của Luke đã mang lại một chút nhẹ nhõm.

Điều đáng ngạc nhiên là em ấy dường như ấp ủ một mong muốn thầm lặng về lòng tin, danh dự và công lý—những phẩm chất mà lính đánh thuê thường coi thường.

‘Tuy nhiên có vẻ như em ấy không nhận ra điều đó.’

Đó là một tin tốt.

Nhiệm vụ của tôi là bồi dưỡng những khuynh hướng như vậy và hướng Luke trở thành một ‘anh hùng’ khao khát những lý tưởng đó thay vì chỉ là một ‘lính đánh thuê’.

Đối với Leciel, tôi sẽ tạo không gian.

Đối với Luke, tôi sẽ tạo niềm tin.

Với những suy nghĩ này, tôi đóng hồ sơ tư vấn và chuyển sự chú ý của mình sang ‘phần thưởng’.

Tìm kiếm người quản lý cửa hàng đã nghỉ hưu.

Thông báo xuất hiện khi tôi hoàn thành việc tư vấn cho những đứa trẻ khác là 'Tìm kiếm người giữ cửa hàng.'

Bây giờ nó đã đổi thành 'Tìm kiếm người giữ cửa hàng đã nghỉ hưu.'

... Đã nghỉ hưu.

Có vẻ như đó là một thay đổi nhỏ.

Tuy nhiên, tính từ đó đã giúp tôi nhận ra danh tính của 'Người giữ cửa hàng' khó nắm bắt đã lẩn tránh tôi trong một thời gian dài.

'... Noubelmag'

Tôi gõ bàn, nhớ lại người lùn mà tôi đã nhìn thấy một vài lần trong những ngày đầu khám phá.

'... Kể cả không có bức tượng sói, mình vẫn phải tìm ông ta.'

Người giữ cửa hàng.

Tôi đã có một ý tưởng sơ bộ về những gì tôi có thể đạt được khi tìm thấy ông ta.

'Thật kỳ lạ. Tất cả những món đồ đó đã đi đâu?'

'Bản gốc' thích khám phá các lõi ma thuật.

Tuy nhiên, trong những năm gần đây, ngài ấy không thể bắt đầu các cuộc thám hiểm do chiến tranh ngày càng leo thang.

Cho đến lúc đó, ngài ấy đã khai quật được nhiều tạo tác từ Kỷ nguyên thứ nhất được chôn trong các thế giới ma thuật. Tuy nhiên ngài ấy đã giấu nó đi.

'Ngài ấy nói rằng ngài ấy cất giấu chúng vì ngài ấy không có nhu cầu sử dụng ngay lập tức.'

Nhưng sau khi ngài ấy qua đời, tôi đã tìm kiếm tất cả các nơi cất giấu, nhưng tôi không thể tìm thấy những tạo tác đó.

Khả năng Noubelmag biết chúng đang ở đâu là rất cao hoặc cũng có khả ông chính ông ta đang sở hữu chúng.

Nếu ông ta được giao nhiệm vụ bảo quản những món đồ đó, thì điều đó có lý.

Các tạo tác của Kỷ nguyên thứ nhất không phải là thứ mà bất kỳ thợ thủ công nào cũng có thể xử lý được.

'Nếu mình có thể lấy lại những tạo tác đó, chúng sẽ là những vũ khí rất hữu ích cho bọn trẻ trong tương lai.'

“Tượng sói và tạo tác. Có hai lý do để tìm Noubelmag.”

Tôi hướng mắt về phía các tài liệu trên bàn.

Đêm qua, thủ lĩnh của Ma Ảnh, đã truyền đạt thông tin thông qua Nyhill.

‘…Nó chứa thông tin về vị trí được cho là nơi ẩn náu của Noubelmag, nơi ông ta đang che giấu hành tung của mình.’

Nó gần hơn tôi nghĩ, có lẽ đủ gần để có thể đi vòng quanh để tiếp viện một vài lần trong giờ học.

‘Vấn đề không phải là khoảng cách, mà là…’

Tôi nhìn vào phần ghi chú được viết ở cuối báo cáo.

[Ba ngày trước, có một báo cáo cho biết một tòa tháp đã được đóng vào một thành phố gần đó]

Có vẻ như tôi cần một ‘người bạn đồng hành’ đáng tin cậy.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương