Chương 61

[Dịch giả: Khoi]

[Hiệu đính: Trăng kia ngự ở trên trời]

 

Trái ngược hoàn toàn với hầm ngục u ám và căng thẳng, nơi tụ họp có bầu không khí rất thoải mái.

Nơi này được trang trí bằng ánh sáng phù hợp, chiếu sáng mọi ngóc ngách, cùng với không khí trong lành và dễ chịu.

Đây là không gian nơi sự căng thẳng tích tụ trong trận chiến có thể nhẹ nhàng tan biến.

Lạch cạch…

Bọn trẻ tụ tập gần nhau quanh đống lửa trại ấm áp, nhìn Anh hùng đang đứng trước mặt.

“Các em đã làm việc chăm chỉ. Các em hẳn đã học và nhận ra rất nhiều điều trong quá trình đào tạo thực tế này. Xin đừng quên và áp dụng những gì đã học được vào buổi học tiếp theo.”

Anh hùng nói xong và ra hiệu cho Pia.

Mắt bọn trẻ mở to khi nhìn thấy chiếc xe đẩy mà Pia mang đến.

Phóng-!

Cuculli đáp xuống một cách duyên dáng, cặp sừng của cô lắc lư từ bên này sang bên kia.

“Heuk, heuk. Thịt! Là thịt!”

“Ồ, còn có rượu nữa!”

Cơn đói bị lãng quên giờ đã xuất hiện.

Lúc này là buổi trưa.

Họ đã chiến đấu với cái bụng đói gần sáu giờ kể từ lúc rạng sáng.

Bụng họ gần như dính chặt vào xương sống.

Anh hùng túm lấy đuôi Cuculli, kéo cô ra và kết thúc bài phát biểu của mình.

"Thầy sẽ cho các em hai giờ. Hãy nghỉ ngơi và chia sẻ suy nghĩ và đánh giá về buổi thực hành của các em với nhau."

"Ồ!"

"Nhanh lên, nhanh lên!"

Vì vậy, một bữa tiệc bất ngờ đã diễn ra.

"Được rồi, chúng ta hãy ăn thôi!"

Bọn trẻ tụ tập xung quanh một cách tự nhiên, không cần phải chọn nhóm cụ thể.

Nhóm thu hút sự chú ý nhiều nhất, không có gì ngạc nhiên, là nhóm chiến thắng.

"Đây có phải là một cuộc nổi loạn vui vẻ không?"

"Ồ, thành thật mà nói, chúng tôi không thực sự mong đợi các người chiến thắng."

"Không, các người đã làm thế nào? Chúng tôi nghĩ rằng các người sẽ thua vì nhóm của các người chưa bao giờ chạm trán với nhóm của chúng tôi."

Khi họ nhận thấy nhóm kia tương đối yếu hơn, họ càng chú ý đến họ hơn.

Gerald, ở giữa, mang vẻ mặt vô cùng tự hào khi cậu bé chân thành trả lời từng người.

Vai cậu gần như chạm đến tai trong chiến thắng.

"Hmm, đúng rồi…", Gerald trầm ngâm.

Cậu ta đã nhận được những cái nhìn đáng thương kể từ khi nhận được sự giáo dục tàn bạo từ Anh hùng trong lớp học đầu tiên.

Thậm chí một số người xấu tính đã công khai cười nhạo Gerald trước mặt cậu.

"Hahaha! Đồ ngốc, cậu đúng là đồ ngốc!"

Giờ thì, những ngày tháng bị xúc phạm và khinh thường đã qua.

Cuậ ta tràn đầy cảm xúc và vỗ nhẹ vào lưng người chịu trách nhiệm cho chiến thắng này.

Bùm, bùm!

Mái tóc đen của cô gái đung đưa theo nhịp điệu.

Nhóm 5 là nhóm đầu tiên đặt Ma Thạch Hầm Ngục vào trung tâm của phòng mô phỏng.

Điều này là nhờ sự đột phá nhanh chóng của họ trong các giai đoạn đầu đầy rẫy bẫy.

"Này, làm tốt lắm. Cậu cứ như là một con chó săn ý nhỉ. Cảm giác giống như vậy!"

"Ừ… cảm ơn."

Nyhill gật đầu khi cô ấy nghịch miếng thịt trong tay.

Gerald nhìn khuôn mặt thờ ơ của cô ấy với một biểu cảm kỳ lạ.

Dưới mái tóc đen mượt, làn da trắng mịn của cô ấy, nhuốm màu đỏ vì hơi ấm của đống lửa trại, hiện ra.

Khi ánh mắt họ chạm nhau, cô ấy vô tình tránh ánh mắt của cậu ta.

Gerald đột nhiên nhận ra điều gì đó.

'Nghĩ lại thì, đây là lần đầu tiên mình nói chuyện với cô ấy.'

Tất nhiên, cậu ta biết đến sự tồn tại của cô ấy.

Tuy nhiên, giữa những tính cách cực đoan với những điều kỳ quặc quá mức, Nyhill, không có đặc điểm riêng biệt, chỉ mơ hồ.

Một người bạn trầm tính, có xuất thân là thường dân.

Nếu buộc phải chỉ ra một đặc điểm, đó sẽ là vẻ mặt điềm tĩnh không lay chuyển của cô ấy.

Dù sao thì, cô ấy cũng toát lên cảm giác không nổi bật trong bất cứ điều gì.

“Hôm nay thì hơi khác một chút.”

Lúc đó là ở vùng bẫy ban đầu.

Khi các thành viên trong nhóm dần rơi vào bẫy, Nyhill đã dẫn đầu.

Kể từ đó, đã có một loạt các cảnh ấn tượng.

‘Làm sao cậu ấy có thể dễ dàng phát hiện ra những cái bẫy như thế nhri?’

Cô ấy dường như theo bản năng nắm bắt được nơi đặt bẫy.

Bản năng nhất thời và phản ứng nhanh nhẹn của cô ấy cũng ở mức phi thường.

Nhờ có cô ấy, họ có thể nhanh chóng di chuyển qua vùng bẫy.

Ngay cả khi đối mặt với những vệ thú, cô ấy vẫn đáng tin cậy che chắn điểm mù của hộ và hỗ trợ chiến đấu.

Đối với những người khác, cô ấy có vẻ như không đóng góp gì nhiều, nhưng Gerald, người đứng đầu, cậu biết những đóng góp của cô ấy to lớn đến nhường nào.

Gerald cảm thấy muốn nói thêm một từ nữa.

“Nhân tiện, hôm nay cậu làm việc chăm chỉ lắm.”

“Làm việc chăm chỉ à?”

Nyhill đặt miếng thịt đang ăn xuống.

Gerald gật đầu một cách vô thức.

“Ừ, khác thường lệ.”

“Khác thường lệ à…?”

“Cậu có điều ước nào muốn ước từ giáo sư không?”

“Điều ước sao?”

Đôi mắt Nyhill, phản chiếu lời nói của Gerald như một con vẹt, khẽ rung lên.

Đôi đồng tử đen của cô hướng về phía Anh hùng ở phía bên kia trước khi trở lại vị trí ban đầu.

‘Có chuyện gì vậy?’

Giống như khuôn mặt của một đứa trẻ bị bắt gặp đang làm điều gì đó tinh nghịch.

Gerald cười khúc khích, cảm thấy ấn tượng kỳ lạ.

Chẳng mấy chốc, Nyhill nhận ra sai lầm của mình và cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của Gerald, cô hỏi,

“Còn cậu thì sao? Cậu muốn gì ở giáo sư?”

“Tôi á? Tôi đã lên kế hoạch hết rồi.”

Theo ý định của Nyhill, sự hoài nghi biến mất khỏi đôi mắt Gerald, thay vào đó là sự phấn khích dâng trào.

"Một chữ ký. Tôi sẽ xin một chữ ký."

"Một chữ ký? Ý cậu là, giống như ký vào thứ gì đó?"

"Ừ."

"Tại sao lại phải ký?"

"Thật là một câu hỏi ngớ ngẩn."

Ngọn giáo của chính cậu.

Chữ viết của Anh hùng sẽ được khắc trên vật gia truyền được truyền qua nhiều thế hệ trong dòng họ Bryce.

'Gửi đến học trò yêu quý của tôi, Gerald.'

"Một thứ gì đó như thế!"

"Mình không nghĩ Anh hùng sẽ làm vậy."….. Nyhill lẩm bẩm khi cô tiếp tục ăn thịt.

Nhưng khi nghe những lời của Gerald, khái niệm về một 'điều ước' trở nên không thể tránh khỏi.

Đâu ai đánh thuế ước mơ cơ chứ.

Nyhill suy nghĩ sâu sắc.

Trong khi đó, những đứa trẻ khác cũng đang tận hưởng một khoảng nghỉ ngọt ngào.

"Này Luke! Cậu nhìn thấy tôi rồi đúng chứ!"

"Tôi không nhìn thấy."

"Cậu đã suýt bắt được tôi rồi!"

"Tôi không có ý định bắt cậu đâu, thật đấy."

Luke đang tránh Evergreen tràn đầy năng lượng, người đang nhảy cẫng lên vì bực bội và đổi chỗ.

"Này, Ban. Lúc đó tôi thấy cậu."

"Làm sao cậu làm được thế? Né tránh mọi thứ một cách trơn tru thế."

Trong số những đứa trẻ, Ban cũng đang cười tươi.

"... Nhưng tại sao cậu lại ở đây?"

"Tôi đã bị đuổi ra ngoài vì ăn nó trước khi nó kịp chín!"

"Ờ, có lý đấy."

"Urgh! Cậu đang tiếp tay cho việc bắt nạt đấy!"

Ngay cả Cuculli, người thèm muốn thịt của Anh hùng, cũng có mặt ở đó.

"..."

Leciel, với vẻ mặt lạnh lùng, không chạm vào miếng thịt đang nấu và chỉ nhìn chằm chằm vào khoảng không khi nó đang xèo xèo.

Dù sao thì, buổi huấn luyện thực tế đã để lại ấn tượng cho mọi người.

“Pia, cô làm tốt lắm.”

Pia là người đã thức nhiều đêm để chuẩn bị cho buổi huấn luyện thực hành hầm ngục này.

Cô ngồi co ro như một chú mèo buồn ngủ, hấp thụ hơi ấm từ đống lửa trại, mỉm cười yếu ớt khi nâng cốc.

“Cảm ơn, Giáo sư.”

Với điều đó, buổi huấn luyện thực hành hầm ngục, tràn ngập tiếng trò chuyện và phiêu lưu, đã kết thúc.

* * *

Thói quen của Nyhill như sau:

Cô sẽ liên lạc với những người cung cấp thông tin, xác minh thông tin mới cập nhật và xem xét dữ liệu do con rối thu thập được.

Nhiệm vụ giám sát và quan sát được chia cho các nhân viên—Senetta giám sát các nhân viên, Sergei chăm sóc người hầu và bọn trẻ, và những con rối rải rác trong ngôi làng gần đó thu thập thông tin bên ngoài.

Sau khi chọn bất kỳ sự cố đáng chú ý nào để báo cáo với Anh hùng, cô dành thời gian còn lại để quan sát và bảo vệ bọn trẻ.

Trong vài ngày qua, hầu hết bọn trẻ đều dành thời gian ở bãi tập.

Có lẽ là vì chúng trực tiếp cảm nhận được sức mạnh của đối thủ và những thiếu sót của chính mình trong buổi huấn luyện thực tế này.

Cường độ luyện tập đã tăng lên đáng kể so với trước.

Vì vậy, thời gian Nyhill ở sân tập cũng tự nhiên kéo dài hơn.

“…”

Như thường lệ, Nyhill tìm được chỗ của mình ở một góc.

Không ai tỏ ra hứng thú với cô.

Dưới mái tóc dày, đôi mắt đen lấp lánh của cô di chuyển khắp nơi.

‘… Mọi người đều đang tập luyện chăm chỉ.’

Sân tập nhộn nhịp với nhiều hoạt động.

Khắp sân tập, các học viên đổ mồ hôi rũ rượi và đang cố gắng hết sức để tập luyện.

Mặc dù chúng thở hổn hển như sắp ngã gục, nhưng mắt chúng không hề mất đi sức sống.

“Euhaha, đỡ lấy ngọn giáo của tôi đi!”

“Gerald, cậu chậm hơn rồi! Cậu chỉ có thể làm đến thế thôi sao? Cậu muốn bị giáo huấn như trong buổi định hướng nữa sao!?”

“Tất nhiên là không, tại cậu mà tôi lại nhớ lại những ký ức đau đớn…”

Mặc dù Gerald đã đạt giải nhất trong khóa huấn luyện thực hành này, nhưng cách đối xử của cậu ta với Nyhill dường như không thay đổi.

Nyhill chớp mắt một lúc.

‘Thật thú vị. Họ có thấy việc tập luyện thú vị đến thế sao?’

Một nụ cười rạng rỡ hiện rõ trên môi họ khi họ vung vũ khí mạnh mẽ hơn, như thể đang cạnh tranh với nhau.

Niềm vui, đam mê, cảm giác thành tựu.

Đột nhiên, những Ma Ảnh của quá trình huấn luyện khắc nghiệt mà cô đã trải qua để trở thành ứng viên thuộc Ma Ảnh hiện lên trong tâm trí Nyhill.

Quá trình huấn luyện dài và khắc nghiệt diễn ra trong một tòa nhà bỏ hoang vô danh.

Đó là thời điểm mà ngay cả một nụ cười cũng khó có thể tìm thấy.

Cô tự hỏi những ứng viên Ma Ảnh mà cô sống cùng vào thời điểm đó sẽ như thế nào nếu họ vẫn còn sống.

Nếu cô sống cùng họ, liệu cô có học được cách mỉm cười như vậy không?

‘…’

Có lẽ là không. Đôi mắt của Nyhill, đã quét khuôn mặt cô phản chiếu trong bóng tối, quay trở lại hiện tại.

Những đứa trẻ đã sống cuộc sống hoàn toàn khác với họ.

Và những đứa trẻ sẽ sống cuộc sống hoàn toàn khác.

Đối với một người bình thường, đây có thể là một khoảnh khắc hơi khó xử, nhưng Nyhill không để tâm nhiều đến điều đó.

Đôi mắt cô, với một chút đỏ thẫm, chuyển từ quá khứ sang phía trước.

Đôi bàn tay đã nắm chặt lấy cái bụng đang sôi ùng ục của cô.

Trong một tay, một túi bánh mì; ở bên kia, bàn tay của một đứa trẻ làng đang nắm lấy tay mẹ mình.

Cô, nhớ lại cảnh đó, đã quen với sự bất hòa này.

Sự ghen tỵ từng rất mãnh liệt đã biến mất không một dấu vết.

… Chắc chắn, nó phải như thế.

“Đội 5, nếu bất kỳ ai trong số 8 thành viên có điều ước, hãy đến phòng nghiên cứu của tôi.”

“Ồ! Một điều ước!”

Đó là vài ngày trước, vào cuối giờ học.

Hầu hết các bạn cùng lớp trong đội của cô ấy dường như đã đến thăm Anh hùng.

Cũng có một vài bài đăng trên trình kết nối.

– Hoho, tôi nghĩ ra một điều ước để hỏi Anh hùng. Tôi sẽ quay lại.

└ Bạn đang cầu nguyện điều ước gì!?

└ Có điều gì đó như thế!

└ Làm ơn chặn người này….

– Tôi không bao giờ nghĩ rằng ngài ấy sẽ ban cho một điều ước như vậy.

└ Bạn đã cầu nguyện điều ước gì!

└ Đó là một bí mật!

└ Thở dài….

…một điều gì đó mà họ mong muốn.

Nyhill suy ngẫm về cụm từ đó một lúc.

Đối với ‘Ma Ảnh’, phần thưởng là một khái niệm xa lạ.

Thực hiện các nhiệm vụ được giao là một phần tự nhiên trong sự tồn tại của họ.

Những tình huống như thế này, khi phần thưởng được trao cho thành tích xuất sắc, có vẻ rất xa lạ.

‘Vì Anh hùng đã yêu cầu điều tôi mong muốn…’

Tất nhiên, vì danh tính thực sự của cô không phải là học viên, nên điều đó sẽ không xảy ra.

Nhưng trí tưởng tượng được cho là vượt ra ngoài thực tế.

Nyhill suy nghĩ một lúc về điều cô mong muốn từ Anh hùng.

‘Ngay cả mình…’

Ngay lập tức, Nyhill lắc đầu dữ dội.

Giọng nói lạnh lùng của một Ma Ảnh vang vọng bên tai cô.

“Ừm, đối với Số 3, luôn hành động một cách chậm chạp. Cảm xúc, ham muốn, ký ức… là một Ma Ảnh đừng để những cảm xúc đó tồn tại.”

“Hãy chôn chặt những cảm xúc đó vào trong lòng. Đừng để những thứ cảm xúc rẻ mạt đấy tồn tại bên trong một Ma Ảnh.”

Cô ấy đã được huấn luyện để vứt bỏ cảm xúc từ nhỏ.

Nyhill tập trung cứng nhắc vào nhiệm vụ ban đầu của mình.

.

.

Đêm đó, một bài đăng ẩn danh xuất hiện trên trình kết nối.

– Nếu bạn có thể ước một điều ước với Anh hùng, bạn sẽ ước điều gì?

Trong vô số bài đăng về nhiều chủ đề khác nhau trên bảng tin ẩn danh, một bài đăng duy nhất được viết với lòng dũng cảm của cả cuộc đời đã xuất hiện.

Thật không may, do có quá nhiều bài đăng tương tự, bài đăng đó đã biến mất không dấu vết, bị chôn vùi và lãng quên.

[TL/N: Chà, cô ấy không nên phải đón nhận điều này….cô ấy cũng chỉ là một đứa trẻ.]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương