Chương 53

[Dịch giả: Khoi]

[Hiệu đính: Trăng kia ngự ở trên trời]

 

Tôi lại kiểm tra các thông tin mà Hoa diên vĩ của Laplace đưa ra.

“Nâng cấp, hả?”

Có nhiều thuật ngữ phức tạp như cấp độ hoặc sự gia tăng, nhưng nói một cách đơn giản, thì đây chính là nó.

Đạt đến cấp độ mà ‘Bản gốc’ đã đạt được thông qua Biến hình.

Tôi đã vượt qua điều đó.

Gần đây, tôi chỉ sao chép Anh hùng, nhưng thực tế, có hơn hàng chục đối tượng mà tôi có thể Biến hình.

Ví dụ, có Buck, tên trộm mà tôi đã sao chép để xâm nhập Lễ khai mạc.

Tất nhiên, còn nhiều người khác nữa.

Nghệ sĩ.

Lính đánh thuê.

Người đánh bạc.

Thương gia.

Đấu sĩ.

Võ sĩ.

Nhà thơ.

Hiệp sĩ đã nghỉ hưu, v.v.

Trước đây, tôi đã đi lang thang khắp lục địa, gặp gỡ nhiều cá nhân khác nhau và xây dựng tình bạn.

Thật không may, kể từ khi đến Rosenstark, tôi hiếm khi sử dụng khả năng của họ.

'Tất cả đều quá tầm thường.'

Có ích gì khi có kỹ năng móc túi và bẻ khóa của một tên trộm hạng ba hay các kỹ thuật ẩn núp?

Nhưng sự thay đổi gần đây đã biến những khả năng mà trước đây tôi không thấy hữu ích thành thứ gì đó có giá trị.

'Có vẻ như mình thậm chí có thể vượt qua cả những bản gốc.'

Từ hành vi trộm cắp của Buck đến trò đánh bạc khéo léo.

Từ chiến thuật chiến đấu của lính đánh thuê và đấu sĩ đến kỹ thuật vẽ tranh của các nghệ sĩ.

Tất cả đều dễ dàng vượt qua trình độ của những người đồng cấp ban đầu.

'Bây giờ, mình cũng có thể trở thành một tên trộm nổi tiếng.'

Những khả năng trước đây được coi là vô dụng giờ đã trở nên có giá trị.

Những khả năng tôi có thể sao chép từ bọn trẻ cũng trở nên mạnh mẽ hơn.

Nhiều khả năng khác cũng đã xuất hiện.

Hơn nữa, chúng có thể được phát triển thêm thông qua quá trình đào tạo, vì vậy rất đáng để mong đợi.

Tôi đã xóa các thông tin đã đọc trong khi suy nghĩ về cách sử dụng các khả năng mới.

Có một chút tiếc nuối.

‘Sẽ thật tuyệt nếu những kĩ năng thuộc Thánh quang cứu thế được mở khóa thêm.’

Trong Cuộc tấn công Buổi triển lãm, nếu tôi có thể sử dụng Bạo tạc tinh vân, tình hình sẽ khác biệt đáng kể.

Tôi có thể khuất phục Desmond và cấp dưới của hắn ta mà không gây ra thương vong.

‘Hầu hết các điểm yếu trong kiếm thuật đều có thể được giải quyết thông qua tốc độ.’

Được bao bọc trong ánh sáng rực rỡ, tôi nhớ lại vẻ ngoài của ‘Bản gốc’, ngài ấy di chuyển như một tia sáng khi Bạo tạc tinh vân được kích hoạt.

Tuy ở trạng thái tình thường ngài ấy đã rất mạnh, nhưng khi Bạo tạc tinh vân được kích hoạt, ngài ấy thực sự giống như một ‘vị thần chiến tranh’.

Tất nhiên, Hào quang, cho phép điều chỉnh tự do hình dạng và thuộc tính của thanh kiếm và có thể khuếch đại sức mạnh của nó, cũng là một kỹ thuật tuyệt vời.

Nhưng đó chỉ là thức thứ nhất.

Khi bạn đạt đến cuối với thức thứ 6, Thánh quang cứu thế sẽ khuếch đại sức mạnh chiến đấu của người niệm chú theo cấp số nhân.

Chỉ cần mở được thức thứ 2 là tôi có thể dễ dàng xử lý những con quỷ cấp trung.

‘Chắc chắn rồi, việc dạy bọn trẻ chính là con đường tắt để đạt được điều này.’

Hiện tại, việc giúp các học viên nâng cao sức mạnh cũng như kinh nghiệm chiến đấu mới là phương pháp thực tế nhất.

Tôi nhớ lại buổi đào tạo thực hành được lên lịch vào khoảng cuối học kỳ.

Có một buổi học trải nghiệm cấp cao kết hợp giữa các trận chiến giữa các cá nhân và chế ngự quỷ dữ.

Có vẻ như nên chuyển sang tuần sau.

Không chỉ vì Bạo tạc tinh vân.

Không có gì đảm bảo rằng một cuộc tấn công tương tự sẽ không xảy ra nữa và bọn trẻ cần được thực hành nhiều hơn trong các trận chiến giữa các cá nhân.

Tôi xé nát giáo trình trên bàn.

Có vẻ như tôi nghe thấy tiếng hét của Pia từ xa, nhưng không còn lựa chọn nào khác.

* * *

Bác sĩ trực, Minerva, cười toe toét với những đứa trẻ đang nhìn cô.

“Xong rồi! Ngày mai nó sẽ lành hẳn. Tuy nhiên, hãy cẩn thận khi bôi thuốc mỡ theo đơn. Bởi vì nó có thể gây ra thảm họa.”

“Em không thực sự quan tâm về việc em có sẹo hay không. Dù sao thì em cũng đã có rất nhiều vết sẹo trên cơ thể rồi.”

“Đúng vậy. Luke tuyệt thật nhỉ.”

“Không có gì ạ.”

Luke đáp trả lời của bác sĩ một cách cứng rắn, quay người và rời khỏi bệnh xá.

Evergreen và Ban đi theo cậu ta, lo lắng nhìn cậu bé quấn băng khắp nơi.

Nếu đúng ra thì phải tới nửa đêm, quá trình điều trị của Luke mới kết thúc, nhưng cậu ta lựa chọn trốn khỏi bệnh xá.

Hành lang im lặng. Luke, đang hướng về ký túc xá, đột nhiên lẩm bẩm,

“Ồ, nếu mình quay lại bệnh xá, mình chắc chắn sẽ bị hành hạ.”

Vụ tấn công Buổi triển lãm đã làm Rosenstark nóng lên chỉ sau nửa ngày.

Đã nhiều năm trôi qua kể từ khi một vụ tấn công xảy ra gần đó.

Một số học sinh có mặt tại hiện trường đang hào hứng trò chuyện và lan truyền những câu chuyện bị bóp méo, và chẳng mấy chốc, mọi người đều nghe về nó.

– Vụ việc Buổi triển lãm này là về cái gì vậy?

└ Đây là một cuộc đấu giá, nhưng ai mà ngờ lại có một vụ tấn công chứ… Được tận mắt chứng kiến ​​Hào quang do Anh hùng sử dụng là niềm tự hào của cuộc đời tôi.

└ Bạn có thực sự nhìn thấy không?

└ Ừ.

└ Thế nào?

└ Thật kỳ lạ, không giống như một kỹ thuật kiếm thuật. Cảm giác như đang xem một hiện tượng thiên nhiên hiếm gặp như nhật thực hay nguyệt thực vậy.

– Nhưng tại sao mọi người lại bình tĩnh thế? Học viện không phải đang gặp nguy hiểm sao?

└ Quên chuyện đó đi. Họ nói rằng Anh hùng đã hạ gục 100 người chỉ bằng một nhát kiếm. Có đúng không?

└ Chỉ tính những gì tôi thấy trực tiếp, thì có 3.000 người. Nghiêm túc đấy.

└ Ted Redymer! Ted Redymer! Ted Redymer! Ted Redymer! Ted Redymer! Ted Redymer! Ted Redymer! Ted Redymer!

└ Ugh… Tôi sẽ hỏi những người đã đến triển lãm một cách đàng hoàng và quay lại đây để giải đáp thắc mắc của mọi người.

Nhất là khi câu chuyện được đăng lên Đầu nối, những lời đồn bắt đầu lan truyền một cách đáng sợ.

Những học viên thậm chí còn đi lang thang trước bệnh viện.

Phải đến khi người quản lí bệnh xá đuổi họ đi thì không gian nơi đây mới trở nên yên ắng hơn đôi chút.

Chính vì vậy nên nếu Luke quay lại ký túc xá, cậu ta sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý.

Nghĩ rằng những người bạn không thân thiết sẽ bám lấy mình, Luke vô tình cau mày.

“Hay là mình quay lại bệnh xá nhỉ.”

Tuy nhiên, phản ứng của Evergreen lại khá khác.

“Ừm, có lẽ đúng là vậy. Bọn trẻ chắc hẳn rất lo lắng.”

“Lo lắng về điều gì cơ? Chỉ là tò mò rẻ tiền thôi.”

“Ahaha… Đừng quá căng thẳng.”

Evergreen tỏ vẻ ngượng ngùng đáp lại giọng điệu hung hăng đó.

Luke, dường như muốn nói thêm, ngậm miệng lại và bước tới trước lần nữa.

“Đi nhanh thôi. Tôi mệt rồi.”

Sau một lúc, họ nhận ra rằng một đôi chân đang đi cùng nhau đã dừng lại.

Evergreen quay lại, và Ban, người đang đi theo phía sau, đã rẽ sang một bên.

“Ban? Cậu đang làm gì ở đó vậy?”

“Ồ, hai người cứ đi trước đi? Tôi muốn đi dạo một chút.”

“Hả? Đi dạo bây giờ à? Giờ đang là giờ giới nghiêm đấy.”

“Tôi sẽ đi xung quanh trong ký túc xá thôi. Đừng lo, cứ đi trước đi.”

Luke, với vẻ mặt bối rối, nắm lấy cổ tay Evergreen và kéo cô theo.

"Vào trong thôi."

"À, được rồi! Ban, nhớ giữ an toàn nhé!"

Trước khi quay lại, đôi mắt đen của Luke nán lại trên khuôn mặt Ban một lúc.

Khi Ban tránh giao tiếp bằng mắt, Luke cũng nhanh chóng tránh ánh mắt của cậu.

"…."

Cứ như vậy, họ tách ra.

Ban, cuối cùng cũng nhấc cái đuôi đang rũ xuống của mình lên, thở dài.

May mắn thay, không có ai xung quanh.

Cậu áp trán nóng bừng của mình vào tường, như thể đang tự thương hại mình.

Luke bị thương.

Không phải là vết thương nghiêm trọng, nhưng da của Luke đã bị rách, và toàn thân đầy vết bầm tím.

Hình ảnh Luke chiến đấu với kẻ thù với gương mặt đầy máu vẫn đang hiện rõ một cách sống động trong trí nhớ của Ban.

Evergreen cũng vậy.

Mặc dù cô ấy không biểu lộ ra, nhưng rõ ràng là cô ấy bị thương khắp người.

Khi cô ấy nghĩ rằng không có ai nhìn thấy, cô ấy không thẳng người và không ngẩng vai lên.

Có lẽ cô ấy đã kéo dây cung quá nhiều lần.

Ban đã thấy cô ấy uống nhiều loại thuốc giảm đau và chống viêm trong bệnh xá trước đó.

Ban cảm thấy đau nhói và khó chịu ở ngực.

'Những kẻ tấn công.'

Đúng vậy.

Chúng tàn bạo đến kinh ngạc, không ngần ngại giết người.

Đương nhiên, điều đó thật đáng sợ và bất an.

Một người xuất thân từ quý tộc như cậu chưa bao giờ gặp phải những cá nhân như vậy.

'… Nhưng chúng không mạnh đến vậy.'

Ngay cả kẻ tấn công đầu tiên vung rìu cũng như vậy.

Mặc dù các cuộc tấn công có nhiều điểm kỳ lạ, nhưng với cậu, chỉ là những chuyển động có thể đoán trước được.

Với Luke bên cạnh, họ có thể dễ dàng chế ngự chúng.

Nếu cậu vung kiếm đúng cách, thì mọi chuyện sẽ diễn ra như vậy.

Tất nhiên, Ban không đứng đó một cách ngu ngốc mà không có bất kỳ nhận thức nào.

Ban cứ chạy cho đến khi cạn kiệt mana.

Ban cứ chạy cho đến khi vị máu tràn ngập trong miệng, và thậm chí không còn một chút mana nào.

Mỗi lần như thế, cậu đều tung Evergreen lên để tạo góc bắn cho cô ấy và cũng như dẫn đầu trong việc giúp dân thường di tản.

Tuy nhiên, những sự thật này không làm giảm bớt sự tự trách của cậu bé dù chỉ một chút.

Bịch!

Ban rời khỏi hành lang và bắt đầu đi bộ.

Sau đó, cậu bắt đầu chạy.

Mắt cậu dán chặt xuống sàn.

Không có cảm giác về phương hướng.

"Hộc, hộc."

Tiếng thở hổn hển, ban đầu, Ban chạy vì muốn giải tỏa tâm trí lộn xộn của mình dù chỉ một chút, tuy nhiên cậu đã chạy liên tục trong một thời gian dài.

Đến một lúc nào đó, Ban cảm thấy những hạt cát sột soạt dưới chân mình.

Cậu luôn luyện tập bằng cách chạy.

Giống như một thói quen đã xuất hiện mà cậu không hề nhận ra khi đang chạy vô định.

‘…?’

Nhưng có điều gì đó kỳ lạ.

Bây giờ đã gần sáng rồi.

Mọi người nên tập trung vào việc nghỉ ngơi hơn là luyện tập.

‘Hơn nữa, đang là giờ giới nghiêm….’

Tuy nhiên, cậu cảm thấy một tiếng động.

Vì vậy, Ban ngẩng đầu lên.

Dưới ánh trăng nhợt nhạt,

Một ngọn lửa sáng đang nở rộ.

“… Leciel?”

Ban, quên đi nỗi đau đớn vừa mới tràn ngập tâm trí mình, dõi theo thanh kiếm của Leciel bằng mắt.

Mái tóc đỏ thẫm của cô bé tạo thành những lọn sóng nhẹ nhàng trong không khí lạnh lẽo, và không gian rộng lớn dường như chỉ có sự hiện diện của cô.

Vù-!

Một âm thanh sắc nhọn và kéo dài cắt qua không khí gần tai cậu.

Thanh kiếm thanh thoát lạnh lẽo của cô chém qua không khí, không để lại tiếng động nào khi nhanh chóng cắt qua không gian.

Ban, đang theo dõi quỹ đạo của những đường kiếm, dần mở miệng.

Đó là loại kiếm thuật gì vậy?

Kiếm ngắn?

Kiếm dài?

Đại kiếm?

Kiếm của Leciel, bất kể tính từ nào được sử dụng, đều có cảm giác mơ hồ, khiến việc phân loại trở nên khó khăn.

Đó là một thanh kiếm của Hiyashin.

'Người dùng nó có thể triển khai hàng chục kỹ thuật kiếm thuật, nhưng đối thủ của họ chỉ có thể nhìn thấy một.'

Đó là một thanh kiếm yêu thích nổi tiếng của cựu Thánh kiếm, Thiên Kiếm.

Một thanh kiếm có thể biến đổi hình dạng theo ý muốn của chủ sở hữu, thể hiện hàng chục kỹ thuật kiếm thuật một cách mượt mà bằng cách thay đổi diện mạo trong chớp mắt.

Kết quả là, không khí xung quanh Ban bị cắt thành từng mảnh.

… Tài năng.

Đó cũng là một trong những thứ có thể khiến người ta tập trung vào nó đến quên cả thời gian.

Theo nghĩa đó, Ban có thể tập trung vào Leciel nhiều hơn bất kỳ ai khác.

Cậu thậm chí không nhận ra miệng mình đang khô khốc.

Thanh kiếm vung trước mặt cậu dường như đang kéo cậu vào với một lực từ mạnh mẽ.

Ánh mắt cậu nhìn chằm chằm vào những đường kiếm của Leciel.

Thanh kiếm phức tạp và những đường kiếm thanh thoát.

Mana chảy như một chất lỏng.

Những chuyển động nhẹ nhàng và duyên dáng.

Và, trước khi cậu biết điều đó, đôi mắt đỏ thẫm nhìn về phía cậu.

"Ah."

Ban vô tình phát ra một âm thanh... và rồi, thanh kiếm dừng lại.

Cậu cảm thấy tiếc khi không được tiếp tục chiêm ngưỡng thứ kiếm pháp ảo diệu đó, nhưng đồng thời Ban cũng cảm thấy bối rối khi không biết giải thích với Leciel như thế nào về việc cậu đã nhìn lén cô từ nãy cho tới giờ.

"…..."

Tất nhiên, Leciel, khi bất ngờ bị ai đó theo dõi.

Đôi mắt cô nheo lại.

Một vóc dáng to lớn và khuôn mặt ngây thơ.

Mái tóc màu hạt dẻ nhạt.

'Ban Dietrich.'

Cậu là một trong số ít người mà cô chào hỏi.

Không quá tò mò về hoàn cảnh của cô.

Không áp đặt.

Một chàng trai không khiến cô cảm thấy khó chịu.

‘Cậu đến đây để luyện tập à?’

Leciel, chuẩn bị vung kiếm lần nữa, nhớ lại vụ tấn công ở hội chợ sáng hôm đó.

Bảng tin ẩn danh của Đầu nối đã bùng cháy với những cuộc thảo luận suốt buổi chiều.

‘Cậu ổn chứ?’

Có tin đồn về một học sinh bị thương nghiêm trọng.

Tất nhiên, chúng có thể đã bị phóng đại, nhưng Leciel, không biết sự thật, quay lại đối mặt với Ban.

Leciel liếc nhìn Ban.

Trong một khoảnh khắc, cô đã cân nhắc không hỏi bất cứ điều gì, nhưng ký ức về vụ tấn công lại hiện về trong tâm trí cô.

Bảng tin của Đầu nối đã bùng cháy với những cuộc thảo luận suốt buổi chiều.

Mắt Leciel quét cơ thể Ban từ trên xuống dưới, cô đang muốn xem xem Ban có bị thương hay không.

Và có vẻ như Ban không dính một chấn thương nào quá đáng kể cả, nhưng đấy chỉ là bên ngoài.

“Cậu có…?”

Nhưng đôi môi của cô, như thể đang do dự không biết phải nói gì, hầu như không cử động.

Leciel lại quay đi.

“Hup.”

Ban không thể không cười trước tình huống này.

Ban không giỏi bắt chuyện với người khác.

Tuy nhiên, cô gái được mọi người tôn sùng có vẻ còn tệ hơn cậu ở khoản đó.

Đáp lại tiếng cười của Ban, Leciel liếc nhìn cậu.

Ban nói, "Tôi ổn."

"Ai hỏi cậu sao?"

Leciel, quan sát cậu bé hơi ngượng ngùng, nhíu mày.

"May mắn là cậu không bị thương nặng. Họ nói rằng ba nghìn người đã tấn công cậu."

"Hả? Ai lại lan truyền chuyện vô lý như vậy?"

"..."

Leciel im lặng.

Leciel chỉ quan tâm đến việc Ban bị thương hay không và sau khi nghe tin Ban ổn, cô ấy không còn hứng thú với cuộc tấn công nữa, Leciel lại tiếp tục luyện tập.

*Rắc!*

Khi những ngón tay thon dài của cô lại quấn quanh chuôi kiếm, Ban cảm thấy hơi thất vọng.

'Mình không nên làm phiền cô ấy.'

Cậu lặng lẽ quay đi.

Phải mất thêm vài giây nữa cậu mới nhận ra rằng mình không nghe thấy tiếng thanh kiếm vung sau lưng mình.

‘Hử?’

Quay lại, cậu nhìn thẳng vào mắt Leciel.

“Cậu cảm thấy bực bội à?”

Ban dừng lại trước những lời cô nói mà cậu không hiểu nổi.

“Hử?”

“Biểu cảm đó của cậu.”

Ban không biết mình đang biểu lộ biểu cảm gì, nhưng điều đó không quan trọng.

Leciel giải thích.

“Cậu có cảm thấy ngực mình thắt lại, không thể chịu đựng được bản thân mình, và đầu cậu sắp nổ tung không?”

Ban ngạc nhiên.

Leciel nói nhiều hơn những gì cậu nghĩ.

Nhưng điều khiến cậu ngạc nhiên hơn là nội dung những gì cô nói.

“Làm sao cậu… biết điều đó?”

Những cảm xúc đã làm cậu bối rối kể từ hội chợ—thất bại, tự ghét mình, bất lực—làm sao một người rạng rỡ như cô có thể hiểu được những cảm xúc như vậy?

Leciel không trả lời ngay lập tức.

Cô cụp mắt xuống một lúc rồi khẽ lẩm bẩm.

“Có lẽ tôi hiểu rõ hơn bất kỳ ai khác.”

*Bùm!*

Thanh kiếm lại vung lên mà không báo trước.

Leciel, người đã trút giận bằng cách chém vào không khí, tiếp tục nói.

"Nếu cậu muốn ở lại đây, thì cứ ở lại đi. Lúc này thì về ký túc xá để nghỉ ngơi cũng không làm cậu cảm thấy khá hơn đâu."

Ban gật đầu.

Những chuyển động nhịp nhàng của mái tóc đen tung bay phấp phơi của cô khi cô luyện kiếm đủ để làm cậu tỉnh táo.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương