Thế Giới Này Cần Một Người Hùng
-
Chapter 51
Chương 51
[Dịch giả: Khoi]
[Hiệu đính: Forliags]
Luke trừng mắt nhìn kẻ thù sau lưng với vẻ mặt nghiêm nghị.
‘… Mình có nên dùng nó không?’
Không thể nào.
Chỉ cần có bạn học bên cạnh, thì không thể nào.
Luke không còn lựa chọn nào khác ngoài chiến đấu.
“Hehehe, buồn cười quá. Ta đến vì hắn mãi không xuất hiện, và ta thấy một điều nực cười.”
“Chết tiệt, cái gì thế này? Ta đang thấy gì thế này? Thằng ngốc đó bị một đứa trẻ đá vào tinh hoàn à?”
Hai kẻ tấn công tiến đến với vẻ mặt hung dữ.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn và râu rậm.
Môi méo mó run rẩy vì tức giận.
“Thằng nhóc khốn nạn này. Tinh hoàn của mày cũng sẽ như thế, hãy đợi đấy thằng nhãi.”
Luke rút một thanh kiếm ngắn từ xác chết ra.
“Bạn mày bị như thế cũng chỉ vì nói khoác đấy. Ta nghĩ các ngươi nên cùng nhau xuống mồ thì hơn.”
“Haha, các ngươi cơ đấy. Trước tiên hãy rút cái lưỡi của thằng nhãi này ra.”
…Luke khiêu khích chế giễu họ, nhưng tình hình thực sự không ổn.
Tình hình sẽ khác nếu phe Luke có lợi thế về quân số.
Thật khó để đối phó với cả hai cùng lúc chỉ bằng một thanh kiếm ngắn.
Hơn nữa, địa điểm hiện tại là một con hẻm hẹp với nhiều chướng ngại vật.
Đây là một điều kiện đầy thách thức ngay cả với Evergreen, một cung thủ, để hành động hiệu quả.
Evergreen không thể làm gì ngay lúc này vì góc tấn công không thuận lợi.
'Những tên đó chắc hẳn đã thấy đồng đội mình thất bại, thế nên chúng sẽ không lơ là cảnh giác.'
Nghĩ đến điểm đó, Luke đột nhiên lắc đầu với vẻ mặt kiên quyết.
Vậy kế hoạch là gì?
Tình hình đã diễn ra rồi.
Phàn nàn cũng chẳng thay đổi được gì.
Một cuộc đời làm lính đánh thuê từ nhỏ.
Đó là lúc Luke định lao vào kẻ thù.
“Ha, cậu làm được mà, đúng không?”
“Tôi không biết! Chúng ta phải thử!”
Ban và Evergreen đang thì thầm ở phía sau.
Trong khoảnh khắc, sự chú ý của Luke và kẻ tấn công tập trung vào nơi đó.
Uuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuuu!
… Và như để đáp lại, một lượng lớn năng lượng ma thuật trào ra từ cơ thể Ban.
Sinh ra là con trai cả của một kiếm sĩ bậc thầy, cậu đã được giáo dục nhiều thứ từ khi còn rất nhỏ và dành hết tâm huyết cho việc rèn luyện mana.
Vì chấn thương, cậu không thể vung kiếm, nhưng nếu chỉ so về lượng Mana thuần túy thì lượng mana mà Ban sở hữu còn nhiều hơn cả Luke và Evergreen cộng lại.
Mana hùng vĩ rung chuyển dữ dội và bao trùm phần thân trên chắc khỏe của Ban.
“Ugh, tôi sẽ cố gắng hết sức!”
Evergreen cũng thể hiện sự quyết tâm của mình.
Không hiểu sao, những kẻ đó lại tấn công với ý định xấu xa.
“Chết tiệt, bắt chúng đi!”
“Giết chúng!”
Và rồi…
Evergreen, tay cầm cung, nhảy lên không trung.
Cơ thể mảnh khảnh của cô bay lên khoảng 2 đến 3 mét rồi hạ xuống.
Một cú nhảy dường như vô nghĩa tại chỗ.
Đúng lúc đó, lòng bàn tay của Ban chạm chính xác vào điểm hạ cánh của cô.
“Ah.”
Khoảnh khắc chân của Evergreen chạm vào tay Ban.
Mọi người ở đó đều hiểu ý định của họ.
Bàn tay của Ban nâng cơ thể nhỏ nhắn của cô gái lên.
“Tiến lên, Evergreen! Bay nào!”
“Hueeaaaaa!!”
Evergreen bay ra như một viên đạn từ một chiếc ná.
Mái tóc vàng tung bay dữ dội.
Trong chớp mắt, cô đáp xuống một cây cột cao và chắc chắn được dựng lên để đỡ nhiều tán cây khác nhau.
‘Điên rồ thật….’
Luke nhìn chằm chằm vào cú nhảy vô lý đó một cách vô hồn.
Trên chỗ đứng chật hẹp đó.
Evergreen, người khéo léo giữ thăng bằng, tự tin giương cung lên.
Ở chỗ này, cô có thể bắn ở mọi góc độ.
"Đây là nơi tốt để bắn tên."
Vô lý.
Nhưng đó là một chiến lược phù hợp.
"Tôi sẽ đóng vai một tấm khiên thịt hay gì đó."
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, Ban lặng lẽ tiến đến gần Luke và đứng cạnh cậu ta, Luke lặng lẽ quan sát vẻ mặt quyết tâm của Ban.
"Được thôi, cứ làm đi," Luke cười khúc khích.
Luke, người vừa khúc khích cười một lúc trước, nhanh chóng nhặt chiếc rìu cầm tay từ dưới đất lên.
Kẻ thù như đóng băng sau hàng loạt những hành động của họ.
"Được rồi, không cần phải vội. Chúng ta sẽ tiễn chúng đi gặp đồng đội của mình," Luke nói.
Nếu Anh hùng chứng kiến điều này, hẳn ngài ấy sẽ khen ngợi họ vì tinh thần làm việc nhóm.
* * *
Nhà đấu giá, nơi hỗn loạn đã lắng xuống, im lặng.
Tiếng rên rỉ đau đớn của Desmond vang lên ngắt quãng.
Chỉ có hai lý do khiến hắn ta rơi vào tình trạng ngàn cân treo sợi tóc.
Đầu tiên, bộ giáp yêu quý của hắn ta.
Ngay trước vụ nổ, Desmond quấn chặt mình trong bộ giáp để giảm thiểu thiệt hại.
Là một tạo tác cao cấp, bộ giáp có độ cứng tuyệt vời đã hấp thụ một lượng lớn áp lực do quả bom tạo ra.
Thứ hai, một lần giải trừ sớm.
Ngay cả đối với một Anh hùng có Hoa Diên Vĩ của Laplace có khả năng kiểm tra tất cả các công thức ma thuật hiện có, thì việc căn thời gian giải trừ để chỉ có Desmond là người chịu thiệt hại cũng là một thách thức.
Nhờ vậy, một số quả bom đã được vô hiệu hóa trước khi phát nổ.
Hắn ta đã sống sót.
Nhưng hắn ta không hề bình an vô sự.
Một quả bom vẫn là một quả bom.
Dù được bảo vệ bằng các tạo tác và sức mạnh ma thuật, sức mạnh hủy diệt vẫn quá lớn đối với cơ thể con người.
Tuy nhiên…
Tuy nhiên!
Cái gì thế?
Đằng sau tầm nhìn nhấp nháy mờ nhạt, có một bóng người đang tiến đến gần hắn ta.
Desmond, giờ chỉ còn là một mảnh giẻ rách, nhìn chằm chằm vào Anh hùng như thể hắn ta đang chứng kiến một con quái vật.
Hắn ta không thể hiểu nổi.
Điều này thật không thể tin được.
"Cái gì, làm sao…?"
—————
Nhưng sau khi khói bụi tan đi, khi Desmond xác nhận khuôn mặt của người đàn ông đã tháo mặt nạ, hắn ta hiểu ra tình huống vô lý này.
Một giọng nói run rẩy vang lên, "Ted… Redymer."
Im lặng tiếp theo.
"Ted Redymer!!!"
Tại sao Anh hùng lại ở đây?
Desmond, người đã bị giam cầm trong một thời gian dài, không biết rằng Anh hùng đã trở thành giáo sư tại Rosenstark.
Kể cả nếu hắn ta biết, hắn ta cũng không thể tưởng tượng được rằng Anh hùng sẽ ở đây hôm nay.
Anh hùng trả lời, giọng có vẻ hơi mệt mỏi, "Ngươi nhận ra ta à."
"Không đời nào ta không nhận ra!"
Desmond trả lời, cảm thấy một cảm giác nhục nhã lạ lùng.
Không đời nào hắn ta không nhận ra Anh hùng.
Người đã tỏa sáng rực rỡ trong suốt thời gian ở học viện.
Người khiến Desmond nhận ra rằng tài năng của chính mình chẳng là gì cả.
"Ngươi còn nhớ ta không?"
Ted hỏi.
"Ở một mức độ nào đó," Desmond trả lời.
"Haha, hahaha."
Ranh giới giữa thực tế và quá khứ trở nên mờ nhạt.
Sự xuất hiện của Anh hùng dường như đưa Desmond trở lại khoảng một thập kỷ.
Desmond ngưỡng mộ Anh hùng, ghen tị với Anh hùng và đôi khi cảm thấy đố kị, giống như bất kỳ người bạn cùng lớp nào khác.
Sự khác biệt quan trọng nằm ở cách cảm xúc phức tạp của Desmond thể hiện thành một ham muốn méo mó.
Desmond muốn thưởng thức quá trình tha hóa như một loại rượu ngon.
“Đúng vậy, ngươi có thể tự hỏi tại sao một người bạn cùng lớp với ngươi lại kết thúc như thế này. Lý do ta sa vào sự tha hóa…”
“Ta không muốn biết về điều đó.”
“Cái gì cơ?”
Anh hùng, hay đúng hơn là ‘Song trùng’, giơ một ngọn giáo bị vỡ một phần.
“Khoan đã!”
Theo quan điểm của Anh hùng, hay ‘Song trùng’, Desmond có vẻ là một sự tồn tại đáng thương.
Hắn ta được sinh ra là một con người, được ban phước với đủ tài năng để được nhận vào Rosenstark, với tiềm năng tận hưởng nhiều thứ.
Hắn ta bắt đầu cuộc sống này bằng cách nắm giữ thứ mà hắn ta đã từng hy sinh cả cuộc đời mình, thậm chí hắn còn sẵn sàng hi sinh cả lòng tự trọng của mình để đạt được mục đích và cuối cùng hắn ta đã bước vào con đường của sự tha hóa.
Chà, có lẽ hắn ta hơi bất hạnh.
Hắn ta nhận thức rõ ràng, thông qua cuộc sống của người đàn ông mà hắn ngưỡng mộ, rằng không có sự bình đẳng giữa bất hạnh và sai trái.
“Ngươi định giết ta à?”
Desmond run rẩy hỏi.
Hắn ta đã sống cả cuộc đời mình theo đúng logic của sự sống còn của kẻ mạnh nhất.
Đối mặt với một đối thủ mạnh áp đảo, hắn ta thậm chí không thể nghĩ đến việc chống cự.
Nhìn thấy tình trạng đáng thương của hắn ta, Anh hùng lắc đầu.
"Không."
Anh hùng sẽ không giết hắn ta.
Cuộc tấn công này có nhiều góc khuất theo nhiều cách khác nhau.
Anh hùng định cử Desmond đến cung điện hoàng gia để khám phá những điều mà hắn đang che giấu.
Từ đó, các chuyên gia tra tấn của Euphemia sẽ tiếp quản.
"Cái gì... ho!"
Anh hùng đánh vào gáy Desmond bằng ngọn giáo của mình, khiến hắn ta bất tỉnh, rồi bắt đầu cắt từng cơ ở tứ chi của hắn ta.
Tuy nhiên, Anh hùng, người đã tự tin cắt đứt các gân cơ của Desmond, đã bị bất ngờ.
'... Một vết sẹo sao?'
Hắn đã có một vết hằn trên tĩnh mạch bị cắt đứt.
Tuy nhiên, Desmond vẫn di chuyển mạnh mẽ.
Nói cách khác, ai đó đã nối lại các tĩnh mạch đã bị cắt cho hắn.
"..."
Câu hỏi bị trì hoãn trong giây lát.
Anh hùng đá Desmond đang khập khiễng và rời khỏi phòng chờ giờ đã đổ nát.
Nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Anh hùng.
Không ai ở đây không biết danh tính của Anh hùng.
"Giam giữ tù nhân lại."
"Vâng, thưa ngài!"
"Kẻ thù có thể sẽ sớm cử người đến giải cứu hắn ta, vì vậy hãy đợi ở nơi có nguy cơ sụp đổ thấp."
Anh hùng nói trong khi đặt Desmond bất tỉnh xuống.
Không ai dám đến gần Anh hùng.
Họ chỉ đứng nhìn, mỗi người đều có cảm giác vừa kính sợ vừa tò mò.
"..."
Anh hùng liếc nhìn họ trước khi quay đi.
Anh hùng đã cứu những người mà anh có thể nhìn thấy và chạm tới.
Vậy là đủ rồi.
Đó không phải là hành động được thúc đẩy bởi bất kỳ kỳ vọng cụ thể nào.
Bây giờ đã đến lúc đi gặp học sinh của mình.
Khi anh sắp nhảy qua lỗ hổng trên trần nhà, ai đó nhẹ nhàng kéo gấu áo anh.
"Xin lỗi, Anh hùng!"
Rachel đứng đó.
Mọi người vô cùng xúc động trước lòng dũng cảm của chàng thương gia trẻ tuổi.
Tuy nhiên, cô ấy, đỏ mặt, lịch sự chắp tay và cúi đầu thật sâu ở eo.
"Cảm ơn rất nhiều!"
Sau đó, cô ấy trả lời với một nụ cười rạng rỡ tươi sáng.
"Một ngày nào đó, tôi chắc chắn sẽ đền đáp ân huệ này!"
Với một vòng eo thật sâu và nụ cười ngây thơ đó, Anh hùng nhìn cô mà không nói gì và nhanh chóng rời đi.
"Hehe…."
Rachel vô cùng hài lòng.
Nụ cười nhẹ trên môi Anh hùng, vẽ thành một đường cong nhẹ, làm bừng sáng cả ngày của cô.
Rachel đi theo Anh hùng, đứng dưới lỗ hổng trên trần nhà.
Như thể cuộc khủng hoảng gần đây là một giấc mơ vậy, ánh nắng rực rỡ của một ngày xuân đang tràn vào sảnh chờ.
* * *
May mắn thay, thiệt hại bên ngoài nhà đấu giá không đáng kể.
Phản ứng nhanh chóng của một số học viên ở bên ngoài địa điểm đã đóng vai trò quan trọng.
Họ đã sơ tán dân thường một cách hiệu quả, hợp tác chặt chẽ với lực lượng an ninh và các học viên khác, và bao vây thành công những kẻ tấn công.
Kết quả là, những kẻ tấn công đã không thể trốn thoát, và sự kháng cự dữ dội đã lên đến đỉnh điểm khi Anh hùng trấn áp được sự hỗn loạn trong nhà đấu giá.
Bầu trời tràn ngập một dải ánh sáng tròn – đỏ, xanh, trắng và vàng, một quang phổ sống động không thể diễn tả được – khi nó nghiền nát cơ thể của những kẻ mang trong mình tội lỗi.
Mọi người đều đông cứng khi Anh hùng bước vào.
“Giáo sư! Trời ơi! Thật đáng sợ!”
“Giáo sư, em nhẹ nhõm khi biết rằng ngài không bị thương.”
“… Cảm ơn ngài vì đã làm việc chăm chỉ.”
Chỉ có ba đứa trẻ chạy về phía anh.
Anh hùng lặng lẽ quan sát cảnh hỗn loạn rồi nói, “Chúng ta quay lại thôi.”
Lời nói của anh khiến mọi người nhận ra rằng tình hình đã kết thúc.
Anh hùng gọi xe ngựa đưa họ trở lại học viện và rời khỏi hiện trường nhộn nhịp để xử lý hậu quả.
Đúng lúc đó, một cô gái có nhiều tàn nhang nổi bật, giật mình, kêu lên,
“Ôi không, túi mua sắm của mình! Nếu ai đó lấy mất thì sao!”
Với tiếng cười khe khẽ, những cậu bé đã quay lại với nhiều túi mua sắm nhìn cô chạy về phía đường phố như một chú nai con giật mình.
Chẳng mấy chốc, họ không thể nhịn được cười.
Những sự kiện hỗn loạn diễn ra bên ngoài học viện dường như sắp kết thúc.
* * *
Trước khi học viện kịp gửi xe ngựa đến, họ đã trèo lên một chiếc xe ngựa khác.
Những vị khách VIP biết ơn lòng tốt của Anh hùng đã háo hức hỗ trợ họ và cung cấp một chiếc xe ngựa.
Chọn chiếc xe rộng rãi và thoải mái nhất, Anh hùng đưa bọn trẻ lên xe.
“Umm.”
Ngồi cạnh nhau, bọn trẻ tụ tập lại như thể chúng đã hứa với nhau.
Chúng tựa đầu vào cửa sổ hoặc vai nhau, chìm vào giấc ngủ sâu.
Một làn gió nhẹ buổi tối thổi qua mái tóc khác màu của chúng.
“…”
Anh hùng tiếp tục quan sát bọn trẻ.
Đôi mắt mệt mỏi, thù địch trước kia giờ đây thoáng hiện cảm giác nhẹ nhõm, và cuối cùng, sự căng thẳng đã tan biến.
“Ah.”
Thở dài, anh tựa đầu vào ghế.
Mặc dù cơ thể anh không cần ngủ, nhưng sự mệt mỏi vẫn hiện rõ trên cả thể chất và tinh thần.
Anh nhớ lại phòng khách thiếu ánh sáng, những người anh không thể bảo vệ mặc dù họ ở trong tầm mắt và tầm với.
Sau đó, hình ảnh những đứa trẻ chạy về phía anh hiện về trong tâm trí anh.
Nếu tình hình tệ hơn một chút thì sao?
Bỗng nhiên đôi mắt anh sáng lên.
Có vẻ như anh hiểu tại sao ‘Anh hùng’, mặc dù có những kỹ năng tuyệt vời, luôn tập trung vào việc rèn luyện để có thể trở nên mạnh mẽ hơn.
Đột nhiên một cảm giác mềm mại xuất hiện trên đầu gối anh.
Đó là một con búp bê sói.
Evergreen đã thức dậy, vui vẻ đưa nó cho anh, nhắc đến việc cô đã quên tặng nó trước đó, Evergreen biết rằng anh thích sói.
Anh hùng không thể cưỡng lại và cười khúc khích trước món quà bất ngờ.
Evergreen, vui mừng vì sự kiện hiếm hoi này, mở to mắt và bật cười.
Làm người hướng dẫn có vẻ khá khó khăn, đặc biệt là khi phải đối mặt với một món quà không thể từ chối.
Anh hùng thích thú với kết cấu sang trọng thêm vài lần nữa trước khi đặt con búp bê vào nếp gấp của chiếc áo choàng.
▼
Hiểu biết về Ban Dietrich sâu sắc hơn.
Mức độ hiểu biết: 21/100 -> 22/100
Hiểu biết về Evergreen Solintail sâu sắc hơn.
Mức độ hiểu biết: 13/100 -> 14/100
Hiểu biết về Luke Selsood sâu sắc hơn.
Mức độ hiểu biết: 5/100 -> 6/100
▲
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook