Chương 48

[Dịch giả: Khoi]

[Hiệu đính: Forliags]


 

Tiếng gầm rú điếc tai vang lên.

———————————————- !!

Không khí tràn ngập khói bụi bốc lên.

Khi những rung động lắng xuống, những người cúi đầu thận trọng ngẩng đầu lên.

Khi trần nhà vỡ tan, đèn mất đi ánh sáng, khiến xung quanh chìm vào bóng tối hoàn toàn.

Nguồn sáng duy nhất là ánh sáng mặt trời yếu ớt lọt qua lỗ hổng trên trần nhà.

“Cái gì, cái quái gì thế!?”

“Cái gì rơi vậy?”

“Người tổ chức đâu rồi? Họ đâu rồi?”

Nhưng ngay cả điều đó cũng không kéo dài được lâu.

Khi trần nhà bắt đầu kêu cót két một cách nguy hiểm, mọi người lại nhăn mặt, thò đầu xuống dưới ghế.

Gỗ, thanh thép và đá rung chuyển như thể chúng sắp rơi xuống bất cứ lúc nào.

“Ra ngoài thôi! Chúng ta phải ra khỏi đây!”

“Quá muộn rồi! Chui xuống dưới ghế!”

“Cứu, cứu chúng tôi! Làm ơn!”

Vài giây trôi qua tưởng như đã nhiều phút trôi qua.

Các mảnh vỡ bắt đầu rơi xuống.

“Không, không!”

Rachel nhắm chặt mắt lại.

‘Làm ơn, làm ơn, làm ơn…! Mình đã cố gắng để có thể sống sót đến tận bây giờ cơ mà! Mình không thể chết như thế này được!’

Tuy nhiên, cô biết.

Cơ hội sống sót trong tình huống này rất mong manh.

Nếu những thứ đó rơi vào đầu cô…

Không cần phải nói, đó sẽ là cái chết ngay lập tức.

Trong chớp mắt, cơ thể cô sẽ bị đè chết.

Một chiếc ghế mềm như thế này sẽ không thể bảo vệ cô.

“Ah, agh…”

Vì đã nhét đầu dưới ghế nên tầm nhìn của cô tối đen như mực.

Không thể nhìn thấy gì cả.

Chỉ có tiếng gầm rú đáng ngại vẫn tiếp tục.

Rachel run rẩy chờ đợi cái chết.

Bụp bụp!

Bang bang bang!!

Bùm!!!

…Đúng lúc đó, những âm thanh kỳ lạ vang lên liên tiếp.

Cảm thấy bụi bặm cọ vào má, Rachel đột nhiên mở mắt ra.

Đằng sau lớp bụi cay xè, có thể nhìn thấy lưng của một ai đó.

"Kasim?"

Ở đó, tại nơi đó.

Thanh kiếm khổng lồ mà cô cho là một nỗ lực bắt chước thảm hại, được vung với tốc độ không thể thấy được.

Bùm!!

Không khí nén nổ tung, tạo ra một âm thanh như sấm sét.

Một luồng sáng trắng liên tục phát ra từ thanh kiếm, xé nhỏ những mảnh vỡ rơi xuống từ trần nhà.

'Hắn ta đang sử dụng thanh kiếm nặng trịch đấy sao?'

Đó là khoảnh khắc mà khả năng phi thường của hắn ta được bộc lộ.

Kiếm năng liên tục bắn ra, tạo ra một rào cản bảo vệ như thể một chiếc ô tạo ra từ ánh sáng đang che chở cho họ.

Trong khi những người khác bị tê liệt vì sợ hãi và không thể chứng kiến ​​cảnh tượng đó, Rachel không thể rời mắt khỏi lưng anh.

Vù vù!

Một biểu tượng bị lộ ra sau lưng người đàn ông.

… Màu sắc đó.

Xác nhận màu sắc u ám đó, Rachel cắn môi.

Tại triển lãm gần Rosenstark.

Một người đàn ông không xác định.

Mái tóc mà bạc và một thanh kiếm lớn.

Như để củng cố sự chắc chắn của cô,

Thanh kiếm, vốn đang di chuyển không ngừng nghỉ, đã hoàn thành nhiệm vụ của mình và dừng lại.

Những lớp vải bao bọc thanh kiếm lớn đã bị kiếm năng xé thành từng mảnh từ lâu.

'Ah…'

Những gì đập vào mắt Rachel là thanh thần kiếm với vẻ ngoài đen kịt mà bất kì một thương gia buôn bán vật liệu nào, hoặc bất kỳ người sống sót nào trong thời đại hỗn loạn này, đều sẽ nhận ra nó.

Khi ánh mắt họ chạm nhau qua chiếc mặt nạ và ánh mắt, Rachel lẩm bẩm với vẻ mặt choáng váng.

"…Ngài là Anh hùng sao?"

* * *

'Không ổn rồi.'

Mặc dù anh đã nghiền nát thành công những mảnh vỡ rơi xuống, ngăn chặn thương vong ngay lập tức, nhưng điều đó không có nghĩa là cuộc khủng hoảng ở nơi này đã kết thúc.

Nhà đấu giá từng thanh lịch và có văn hóa đã mất đi trật tự trong nháy mắt.

Mọi người xô đẩy nhau, hướng về lối ra như thể bị một trận lũ cuốn trôi.

Những mảnh vỡ của trần nhà không vững chắc đã cướp đi sự bình tĩnh và lý trí của họ.

Ngay cả những người lính canh nghiêm trang được cho là luôn bình tĩnh cũng trở nên hỗn loạn, đi theo chủ nhân của họ với sự không chắc chắn.

"Vào đi, chúng ta hãy ra khỏi đây trước khi nó sụp đổ!"

Một cảnh hỗn loạn.

Đó là điều Desmond mong muốn, nhưng không phải là điều mà Anh hùng tìm kiếm.

"Đi theo hướng này!"

Trong tình trạng hỗn loạn như vậy, việc bảo vệ mọi người khỏi những mảnh vỡ rơi xuống trở nên khó khăn.

Những kẻ xấu không xác định đã xuất hiện, vì vậy việc tập hợp lại với nhau có vẻ là quyết định đúng đắn.

Tuy nhiên, giọng nói của Anh hùng không đến được với những người đang sợ hãi.

"Chạy đi!"

May mắn thay, khoảng một nửa số người trong nhà đấu giá nhận ra rằng khu vực xung quanh Anh hùng an toàn và ở lại.

Tuy nhiên, hầu hết những người tham gia ở phía bên kia, bao gồm cả những người quan trọng ở trung tâm, đã chạy ra ngoài.

Đúng lúc đó, Desmond, đang đứng trên sân khấu, nhìn Anh hùng.

"Cái quái gì thế này?"

Desmond không nhận ra Anh hùng.

Trong không gian mờ tối bên trong, sân khấu và góc hắn ta đứng ở rất xa, và chiếc mặt nạ càng làm tăng thêm sự ngụy trang.

Tuy nhiên, hắn ta vẫn quan sát kỹ cảnh Anh hùng xử lý các mảnh vỡ rơi xuống bằng kiếm năng của mình.

"Chẳng trách không có thương vong nào, khi hàng loạt những mảnh vỡ rơi xuống."

Phải có người nào đó có thể phá hủy những mảnh vỡ rơi xuống từ trần nhà.

"Này, các ngươi."

Desmond ra hiệu cho những cấp dưới bị khuất phục của mình ở phía sau.

Kể cả đối phương có mạnh đến thế nào đi chăng nữa thì hắn ta tin rằng hắn cũng sẽ bị hạ gục bởi 9 tên cấp dưới của mình.

"Có vẻ như chúng ta có một kẻ gây rối."

Mặc dù Desmond có thể dễ dàng tạo ra kiếm năng, nhưng không cần phải đích thân đối mặt với nguy hiểm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương