Chương 46

[Dịch giả: Khoi]

[Hiệu đính: Forliags]

 

Không phải chỉ là lời nói suông.

Luke rút đúng một phần ba số vàng từ chiếc túi mà Anh hùng đã đưa cho cậu, và đưa phần còn lại cho Evergreen.

"Cái này dành cho các cậu."

"Ờ, cậu sẽ sống kiểu gì chỉ với số tiền ít ỏi đấy chứ?"

"Được rồi, tôi đi đây."

Mặc dù Evergreen nhìn Luke với vẻ mặt bối rối, cậu đã nhanh chóng quay đi.

Một giọng nói hơi khó chịu vang lên.

"Tôi sẽ uống ở một quán rượu gần đây, nên hãy đến sau khi cậu tham quan xong nhé."

"Không, không! Đợi một lát..."

Evergreen đột ngột im lặng vì sự việc bất ngờ này.

'Có chuyện gì à!'

Mặc dù họ là một nhóm nhưng lại đi chơi riêng.

Tất nhiên, sẽ không có vấn đề gì lớn.

Sẽ không, nhưng...

'...'

Đôi mắt cô, hơi nheo lại, nhìn chằm chằm vào bóng dáng đang khuất dần của Luke.

Đôi chân dài của cậu khiến cô nhanh chóng di chuyển theo từng bước chân.

'Luke, có chuyện gì thế?'

Cô nhận thấy tâm trạng của Luke khác thường, ngay từ lúc họ lên đường.

Bởi vì cậu không nói một lời nào cho đến khi họ đến hội chợ.

Mặc dù họ không thân thiết, cô biết rằng Luke thường không phải là người kín tiếng như vậy.

Trong buổi học đầu tiên, khi xem giáo sư và Gerald đấu khẩu, cậu đã giải thích mọi thứ một cách chi tiết.

Vì vậy, Evergreen đã nghĩ Luke là một người tốt, hơi kiêu ngạo nhưng tốt bụng.

'Đi uống một mình như thế...'

Khuôn mặt buồn bã đã hiện diện cả ngày hiện lên trong tâm trí cô.

Evergreen kêu lên và chạy đến bên Luke, nhẹ nhàng kéo tay áo cậu.

"Có chuyện gì thế?"

"Chỉ là!"

Mặc dù lòng tự trọng của cô bị tổn thương, nhưng không còn cách nào khác.

"Được rồi, làm sao tôi có thể tự mình đi qua nơi phức tạp này được!

Đôi lông mày đen sẫm của Luke nhíu lại.

“Sao tự nhiên cậu lại nói một điều vô lý như thế?”

Nhưng Evergreen không hề lùi bước.

“Tôi! Một cô gái quê mùa ở Solintail! Làm sao có thể một mình đi chơi tại một hội chợ lớn như thế này được cơ chứ!”

“Không chỉ tôi, còn có cả anh chàng kia nữa cơ mà, cậu có thể…”

Nhưng lời của Luke đột nhiên bị cắt ngang.

“Ban à!”

“……”

“Tất nhiên là còn có Ban, tuy Ban cực kỳ thông minh và xuất thân từ một gia đình được kính trọng, nhưng! Cậu ấy có thể không thoải mái ở một nơi đông đúc như vậy, đúng không, Ban?! Hả? Cậu giống như một con sâu thư viện vậy!”

Ban ngẩng đầu lên ngạc nhiên.

Evergreen nói thêm một cách ranh mãnh, “Còn những… tên tội phạm, người xấu hay gì đó? Ừ, có thể có rất nhiều. Lỡ mình gặp phải những tên đó thì sao.”

Luke nhìn Evergreen với vẻ mặt khó tin.

Ở một nơi đông đúc đến mức người đi bộ có thể giẫm đạp lên nhau, những tên tội phạm sao?

Và…

‘Tôi nghĩ bọn côn đồ sẽ không ngắm đến cậu đâu.’

Nghĩ đến cây cung đặc biệt của cô, thứ mà ngay cả một người trưởng thành cũng chưa chắc đã kéo được, Luke rùng mình.

Những tên côn đồ địa phương, ngay cả khi chúng đến bằng vài cỗ xe ngựa, cũng không thể xử lý được cô gái ngây thơ đó.

“Nào, đi với tôi một chút đi mà. Tôi đã rất háo hức đến buổi hội chợ hôm nay đấy.”

Mặc dù đứng phản ứng do dự của mình, Evergreen, không hề nao núng, đã thuyết phục Luke một cách tử tế.

Đôi vai cứng đờ của Luke đột nhiên thả lỏng.

“Thôi được rồi, tôi sẽ đi cùng với cậu.”

Cuộc sống của một ‘người đàn ông’ trưởng thành có vẻ khó hơn Luke nghĩ.

Sức mạnh của một cô gái cùng tuổi mạnh mẽ hơn những gì Luke mong đợi.

[PR/N: Khoảnh khắc đáng đồng cảm với Luke 😥]

“Đi nào.”

Đồng tử của Evergreen cong lên như trăng lưỡi liềm.

Chỉ tay về phía lưng cô, Evergreen nói, “Ban, mọi chuyện đã xong! Đi nhanh lên!”

Có lẽ thầm mong Luke tham gia, Ban tiến lại gần với nụ cười tươi.

Quan sát cảnh tượng của những người bạn cùng lớp, Luke, người vẫn lặng lẽ theo dõi, thốt lên vài lời.

"Các cậu làm gì mà lâu thế, không muốn trải nghiệm những điều vui vẻ ở nơi này sao?"

"..."

"Đừng nhìn tôi với ánh mắt như thế chứ."

Evergreen có rất nhiều điều muốn nói, nhưng cô ấy giữ lại và chen vào giữa hai người.

"Đi nhanh lên! Nếu sau này có thời gian, chúng ta cũng có thể ghé qua một quán rượu!"

Và thế là, bọn trẻ bị cuốn vào đám đông đông đúc.

* * *

Cách hội chợ khoảng một giờ, có một sườn núi gồ ghề, nơi một nhóm đàn ông trông thô lỗ tụ tập.

"Ugh, bụng tôi vẫn còn buồn nôn, thưa ngài."

"Ngươi vẫn còn than vãn được cơ đấy? Ngậm miệng lại đi."

"Ugh, tôi xin lỗi. Nhưng nghĩ đến việc cưỡi thứ đó lần nữa... Ôi, Oweeek!"

Một trong những chàng trai trẻ hơn chạy vào bụi cây, nôn thốc nôn tháo.

Tất nhiên, biểu cảm của những người khác đang nhìn hắn ta không thực sự vui vẻ.

Những chàng trai trẻ ngoài hai mươi.

Thoạt nhìn, họ là một nhóm rất kỳ lạ dường như không có điểm chung nào.

Những cá nhân gầy gò và ốm yếu xen lẫn với những người có thân hình chắc khỏe, và vũ khí và trang phục của họ đều khác nhau.

Một nhóm có vẻ kỳ lạ không có điểm chung rõ ràng.

Một số thậm chí trông thật lố bịch vì họ mặc quần áo không đúng kích cỡ.

Tuy nhiên, có một điều.

Đôi mắt nham hiểm, quen với cái ác và hung bạo của họ.

Ít nhất thì điều đó cũng đồng nhất giữa họ.

Được gọi là 'hyungnim' (anh), người đàn ông có sức ảnh hưởng mạnh mẽ nhất trong số họ lên tiếng.

“Nhưng nhờ vậy mà chúng ta có thể băng qua lục địa chỉ trong ba ngày. Không ai có thể tưởng tượng rằng chúng ta sẽ ở khu vực phía tây chỉ với thời gian ngắn như thế.”

Người thủ lĩnh có vẻ ngoài khá đáng sợ.

Sống mũi mất, đôi mắt sắc và hẹp.

Biểu cảm tàn nhẫn của hắn ta khiến khuôn mặt hắn ta dường như không có bất kỳ cảm xúc nào của con người trong suốt cuộc đời.

Một cấp dưới nhìn hắn ta với sự pha trộn giữa ngưỡng mộ và sợ hãi, lên tiếng.

“Nhân tiện, tôi vẫn còn sốc. Ai mà nghĩ rằng chúng ta có thể sống sót và thoát khỏi Stagnum khét tiếng đó…”

“Đúng vậy, đó hoàn toàn là may mắn.”

Người thủ lĩnh hồi tưởng lại khoảng ba ngày trước.

Đó là một đêm đen kịt và bất thường.

Bị nhốt trong một phòng giam không có hy vọng, chỉ chờ chết.

Toàn bộ nhà tù rung chuyển, và một tiếng động điếc tai vang vọng khắp các hành lang.

Một bức tường dày vài mét sụp đổ, và chúng… bọn Quỷ dữ thuộc giáo hội, lũ lượt xông vào.

Đó là một cơ hội có một không hai.

Nhìn thấy khả năng trốn thoát, không có thời gian để do dự.

Giữa mùi máu nồng nặc, tiếng bước chân và tiếng kim loại va chạm, họ thoát khỏi hành lang vọng lại.

"Học viên bị đuổi học Desmond Lusser, là cậu phải không?"

Người gọi anh cũng là một người đàn ông mặc quần áo tù nhân.

Ở phía bên kia của hành lang hỗn loạn đã trở thành chiến trường, có một người đàn ông đi dạo một cách bình thản, khuôn mặt ông ta bình tĩnh lạ thường so với tình hình hiện tại.

"...Ông biết tôi là ai sao?"

"Desmond Lusser, có liên quan đến 17 tội danh giết người hàng loạt của các quý tộc, đã gây ra thương tích nghiêm trọng cho hàng chục binh lính Đế chế trong quá trình bắt giữ... Tôi có nên tiếp tục không?"

"Hiểu rõ một ai đó không phải lúc nào cũng là điều tốt."

Nếu trong  hoàn cảnh bình thường, hắn ta sẽ bóp cổ người đàn ông đó tới chết ngay lập tức.

Tuy nhiên, Desmond đã kìm nén sự thôi thúc đó.

Đó là vì anh nhìn thấy một họa tiết đáng ngại được khắc rõ ràng trên mu bàn tay của người đàn ông.

Một người tôn thờ Quỷ vương.

Và, theo như Desmond biết, vị trí khắc trên cơ thể thay đổi tùy theo cấp bậc trong Giáo hội Quỷ dữ.

'Mặt sau bàn tay… hắn ta là một thành viên của Giáo hội sao.'

Hắn ta ngay lập tức nâng cao cảnh giác.

Mặc dù hắn ta là một nhân vật khá đáng gờm trong số những kẻ sống ngoài vòng pháp luật, nhưng trước mặt một thành viên thuộc Giáo hội Quỷ dữ, hắn ta không khỏi cảm thấy sợ hãi.

"Ông muốn gì?"

"Chạy trốn như thế này, cậu biết mình sẽ không chạy được xa trước khi bị bắt, phải không?"

Desmond, như bị đâm thủng xương tủy, im lặng.

Stagnum nằm giữa một hồ nước rất sâu.

Kể cả khi họ trốn thoát được, kế hoạch cho những gì xảy ra sau đó vẫn còn mơ hồ.

Nhưng…

"Cậu đã giết người, và tất nhiên cậu sẽ bị treo cổ."

"Nếu có cách nào đó để cứu mạng tôi..."

Hắn ta tất nhiên không còn lựa chọn nào ngoài việc đưa ra một đề xuất với đối phương.

"Làm một việc cho chúng tôi. Sau đó, tôi không chỉ đưa cậu ra khỏi sự hỗn loạn này một cách an toàn mà còn giúp cậu bắt đầu lại từ đầu.”

“Nếu tôi từ chối thì sao?”

“Tất nhiên rồi, sẽ có thêm một ngôi mộ nữa ở sân sau của Stagnum.”

Và thế là, hắn ta đã buộc phải đến miền tây xa xôi.

Hóa ra, hầu hết những thuộc hạ bị bắt cùng nhau cũng ở trong tình trạng được Giáo hội Quỷ dữ giải cứu.

Hơn nữa, với những phương pháp kỳ lạ của mình, họ thậm chí còn phục hồi những cơ thể bị hư hỏng hoặc bị thương nghiêm trọng.

‘Nếu mình có thể hoàn thành thành công nhiệm vụ này, thì đó là một khởi đầu mới, chỉ lần này thôi.’

Desmond quay đầu lại và nhìn về phía sau.

“…”

Ở đó, dựa vào một cái cây xinh đẹp, có một ‘bóng ma’ đang bình tĩnh nhìn lên bầu trời.

Một lực lượng tiếp viện do Giáo hội Quỷ dữ cử đến để đi cùng hắn ta trong nhiệm vụ này.

Họ đã gia nhập ngay sau khi trốn thoát khỏi Stagnum.

Được quấn trong một chiếc áo choàng dài, dày che phủ toàn bộ cơ thể và giọng nói được điều chỉnh bằng phép thuật, danh tính của họ là một ẩn số, không thể phân biệt được giới tính hay tuổi tác.

Và bên cạnh họ.

Kikirurururu-!

Một sinh vật khổng lồ quái dị nằm đó, phát ra tiếng rên rỉ kỳ lạ.

Một con chim ác độc tên là Myrmat, phải không?

'Ít nhất cũng là một con quỷ cấp cao... không, có lẽ là một trong những con quỷ mạnh nhất.'

Với vẻ ngoài là sự kết hợp giữa quạ và dơi, đôi cánh của nó to một cách kỳ lạ.

Việc nhóm này có thể nhanh chóng thoát khỏi vòng vây của Quân đội Đế quốc là nhờ con quỷ này.

Họ đã đi được quãng đường từ mũi cực bắc của lục địa đến đây trong vòng chưa đầy ba ngày.

'Thuần hóa quỷ, hả. Những kẻ tôn thờ Quỷ vương chết tiệt đó, chúng có thể làm đủ mọi thứ kể cả những thứ mà chúng ta không ngờ đến.'

Đó là một hiện tượng kỳ lạ, một sinh vật mà anh chưa từng thấy trước đây, ngay cả với kiến ​​thức sâu rộng của mình.

Tất nhiên, nhiều người đã từng cố gắng thuần hóa quỷ trước đây.

Tất cả bọn họ đều kết thúc trong tình trạng đáng thương.

‘Được rồi, không sao cả.’

Bất kể họ dùng phương pháp tàn ác nào để giành quyền lực, thì điều đó hoàn toàn không liên quan đến hắn ta.

Điều quan trọng bây giờ là… phần thưởng mà họ đã hứa.

Desmond lên tiếng.

“Chúng ta hãy xác nhận lại chi tiết của yêu cầu một lần cuối. Chúng tôi sẽ gây hỗn loạn trong đúng 15 phút, sau đó chúng tôi sẽ ra ngoài.”

Một cái gật đầu.

“Trong thời gian đó, ông sẽ tìm thấy vật phẩm hoặc bất cứ thứ gì đó, sau đó gặp chúng tôi tại địa điểm đã thỏa thuận để cùng nhau trốn thoát. Khoản thanh toán còn lại sẽ được thanh toán vào thời điểm đó.”

Người sứ giả gật đầu.

“…Những vật phẩm thu được trong chiến dịch sẽ là tài sản của chúng ta, đúng không?”

Thêm một cái gật đầu nữa.

Mặc dù liên tục bị hỏi, sứ giả của Giáo hội Quỷ không thèm nhìn hắn ta, chỉ gật đầu đáp lại.

Desmond phải chịu đựng thái độ ngạo mạn của họ, kiềm chế sự thiếu kiên nhẫn của mình.

‘Đây là cơ hội để thay đổi cuộc đời mình, mình phải bình tĩnh.’

Mức phí họ đưa ra cho nhiệm vụ này thực sự đáng kinh ngạc.

Đủ để giải quyết cuộc sống buồn tẻ của hắn ta ở mức thấp nhất và bắt đầu lại.

Hắn ta đã nhận được 30% khoản thanh toán trước. Nếu hắn ta có thể nhận được phần còn lại một cách an toàn, một cuộc sống mới đang chờ đợi hắn ta và cấp dưới của mình.

‘Tôi không thích ý tưởng về một thứ gì đó vô danh là khách hàng, nhưng…’

Nếu tình hình trở nên khó chịu, hắn ta có thể rút lui ngay lập tức. Kiến thức của hắn ta về địa lý địa phương đủ sắc bén để có thể định hướng lối thoát.

Học viên bị đuổi học Desmond.

Hắn ta nhớ lại những ký ức mờ nhạt từ một chục năm trước và nở một nụ cười gượng gạo.

Piiiiing-!

Đột nhiên, một tiếng sáo vang lên.

Urung!

Với âm thanh của mặt đất rung chuyển, con quỷ nâng cơ thể đồ sộ của nó lên.

Desmond ra hiệu cho cấp dưới của mình, "Đi thôi!"

Cấp dưới nhanh chóng tập hợp lại.

Mỗi người trong số họ đều là một chiến binh lão luyện có khả năng dễ dàng hạ gục một hiệp sĩ cấp trung.

'Chúng ta không bị giam cầm ở Stagnum mà không có lý do.'

Đúng như dự đoán, ngay cả khi an ninh tại triển lãm rất nghiêm ngặt, gây ra sự xáo trộn trong khoảng 15 phút là đủ.

Họ cũng đã được cung cấp những vũ khí mạnh mẽ phù hợp cho một cuộc phục kích thuận tiện.

Desmond, xoa bóp chiếc túi nặng nề trên hông, đứng trước mặt sứ giả từ Giáo hội Quỷ dữ.

Này!

Trước khi Desmond kịp rùng mình vì âm thanh kỳ lạ của gió, những lời tiếp theo đã theo sau.

"Bây giờ, chúng ta khởi hành thôi."

Giọng nói được điều chỉnh một cách kỳ cục thúc giục họ bằng một giọng điệu khó chịu.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương