Chương 42:

[Dịch giả:Na bél]

[Hiệu đính: Forliags]

 

Biểu cảm của sự tập trung.

Những lọn tóc rũ xuống, Anh hùng tỉ mỉ rà soát các món đồ trong xe đến từng chi tiết nhỏ nhất.

Ngài ấy nhớ lại cuộc trò chuyện cách đây một phút.

"Xin lỗi, cháu có thể xem qua những thứ này được không?”

Bất chấp yêu cầu đột ngột đó, tôi đáp lại không chút do dự, liền nở nụ cười thân thiện mang đặc trưng của Archbold.

“Oh này cô học viên, đây là những thứ cần được sửa chữa.”

"Cháu biết. Đó là lý do tại sao cháu muốn nhìn thấy chúng.”

“Hmm?”

“…Không được sao ạ?”

“Haha, không có gì là không thể. Cô cứ thoải mái.”

"Cảm ơn."

Tôi khẽ gật đầu, nhận lấy tấm lòng của cô.

Đáng ngạc nhiên là thái độ đó rất lịch sự.

Đột nhiên tôi nhớ lại ngày hôm qua.

“Tôi không hiểu tại sao mình lại được điểm 1.”

…Chà, cô chỉ thẳng thắn với tôi thôi.

‘…Ồ, cô ấy khẩn cầu mình một cách khá kiên quyết.’

Tôi nhận ra rồi.

Anh hùng có vẻ hơi khó chịu, nhanh chóng hiểu được ý định đến đây của cô.

Có lẽ là vì những lời tôi đã thốt ra sau buổi học ngày hôm qua.

“Hiểu được sức mạnh, thói quen, trang bị, điểm mạnh, điểm yếu của đồng đội, dù là chi tiết nhỏ nhất cũng là điều kiện tiên quyết để đồng hành cùng một đội nhóm”.

Mục đích của cô là kiểm tra loại thiết bị mà các học viên khác sử dụng cho việc đào tạo.

Với trình độ kỹ năng của Leciel, chỉ cần nhìn vào dấu vết để lại trên vũ khí hoặc áo giáp, cô có thể thu thập được những thông tin có ích cho chủ sở hữu nó.

‘Thật ngưỡng mộ.’

Anh hùng cười nhạt.

Quan sát ​​một học viên nhận được lời khuyên và hướng dẫn để đi theo hướng tốt hơn quả là một trải nghiệm rất thoả mãn.

“Ồ, Anh hùng hẳn phải hài lòng lắm đây. Mặc dù đã kết thúc bài giảng, nhưng cô vẫn làm việc rất chăm chỉ.”

"Ah…"

Một vẻ mặt sượng sùng.

Những lời thì thầm của cô với vẻ mặt ngượng ngùng được nghe thấy rất rõ ràng.

“Cho dù ngài ấy có thích hay không thì…”

…Anh hùng lại càng thêm nản hỏng hơn.

* * *

Điểm đến tiếp theo là “Khu vườn của những lá thư”.

Đó là một cửa hàng bán nhiều loại văn phòng phẩm chất lượng cao và sử dụng một bên của cửa hàng làm quán cà phê.

Bên trong khá sang trọng nhưng do vắng khách nên tương đối yên tĩnh.

“Của quý khách đây.”

Tôi đặt mua những thứ cần thiết như giấy da, sáp nung niêm phong, mực, bút lông, v.v.

Tôi đã không nhận ra điều đó khi sử dụng chúng trong phòng thí nghiệm nghiên cứu, nhưng việc mua tất cả những thứ này cùng một lúc đã khiến nó lên tới một số lượng đáng kể.

Hơn nữa, lượng giấy mà Pia và tôi xử lý trong một ngày là rất nhiều.

“Cái này của Anh Hùng à?”

“Ồ, vâng. Đúng vậy."

“Cậu làm việc rất chăm chỉ. Cô trợ lý đó thì lúc nào cũng có vẻ mệt mỏi. Nhưng thật may mắn là lần này có một chàng trai trẻ như cậu đã luôn cố gắng nỗ lực làm việc”.

…Nơi này mà cũng có tiếng sao?

Tôi cảm thấy thật có lỗi với Pia.

Dù những người trợ lý khác rất nghiêm ngặt về yêu cầu của riêng họ, thì việc có ít nhất một trợ lý tạm thời vẫn sẽ có lợi theo nhiều mặt.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ, bỗng một giọng nói quen thuộc từ góc quán cà phê vang lên khiến tôi chú ý.

“Bình tĩnh lại đi, Evergreen! Cậu cần phải nhận được suất học bổng xuất sắc!

“Chúng ta dự định sẽ đi chơi cho thật vui vào cuối tuần này! Còn bọn trẻ thì phải học, cậu biết đấy!”

Đó là một gương mặt quen thuộc—Evergreen Solintail.

Cô ấy luôn là người chăm chỉ trong lớp.

Lần này chúng tôi đã lên kế hoạch đi thám hiểm cùng nhau.

Nhìn vẻ mặt căng thẳng của cô ấy, có vẻ như cô ấy đang trải qua một khoảng thời gian khó khăn.

… Nhưng, tôi nghĩ tốt hơn hết là không nên lẩm bẩm một mình.

“Ugh…”

Ngay cả tiếng than vãn từ miệng cô cũng cho thấy cô đã đạt đến giới hạn của mình.

Tôi liếc nhìn cuốn sách cô ấy đang cầm trên tay.

Thật dễ để nhận ra - đó là cuốn sách mà tôi đã viết.

“Ugh.”

Evergreen, người đang vật lộn với quỷ học , cuối cùng đã gục ngã.

Cốc cà phê trên bàn trống rỗng.

Chủ tiệm, người lặng lẽ đến gần những món hàng được đặt đang chất đống như núi, lẩm bẩm không đồng tình,

“Nãy giờ mà cô chỉ làm được một cốc cà phê thôi à? Haizzz. Việc điều hành công việc kinh doanh đã rất khó rồi mà cô lại chẳng giúp được gì hết.”

“…”

“Thật hoang đường khi nói chỉ có người giàu mới đăng kí. Câu đó cũ rồi. Chắc tôi phải nhanh chóng đóng cửa cái tiệm này sớm rồi rời đi nơi khác quá.”

Có vẻ như sự bất mãn không chỉ dừng lại ở các trợ lý.

Có những người đang vật lộn với sự thô lỗ của giới quý tộc và thật bất ngờ, cũng có những thương nhân cảm thấy oán giận trước cảnh nghèo khó.

"Cô vất vã rồi. Cảm ơn nhé."

Tôi không muốn nói nhiều. Và tôi cũng không có ý định gây ra rắc rối khi đang trong trạng thái đa hình này.

Trong lúc rời đi cùng với đồ đạc của mình, tôi liếc nhìn Evergreen.

Có vẻ như cô ấy sẽ không ngồi dậy một cách dễ dàng.

Vấn đề là ở chủ tiệm, người đang quan sát xung quanh với ánh mắt nghiêm khắc.

Ông ta chuẩn bị nói những lời khiển trách.

“…”

Sau khi để đồ đạc ở văn phòng, tôi quay trở lại Khu vườn của những lá thư.

“Là Anh hùng sao?”

Chủ tiệm nở nụ cười rạng rỡ tiếp đón tôi khiến tôi tự hỏi liệu ông ta có phải là người tôi vừa mới gặp hay không.

“Những thứ mà ngài đã mang đến cửa hàng của tôi… đó quả là một niềm vinh dự cả đời của tôi, à không phải là của cả gia tộc.”

Tôi không trả lời mà nhìn xung quanh.

Không còn thấy Evergreen xuất hiện nữa.

"Cám ơn tấm lòng hiếu khách của ông. Nhân tiện, tôi muốn ông giúp tôi mang một ít đồ uống giải khát cho bọn trẻ.”

"…Vâng?"

“Đây là danh sách học sinh đến từ

. Tôi muốn ông đưa cho chúng bất cứ thứ gì khi chúng bước vào cửa hàng. Nào là bút viết, đồ uống,...Bao nhiêu tùy thích."

Người chủ quán với vẻ mặt ngơ ngác, cứng miệng.

Ông không ngờ Anh hùng lại vào đây và nói những lời này.

Ông ấy nhìn tôi với vẻ hoài nghi.

“…”

Tôi không nói gì thêm.

Ông chủ không thể hiểu tại sao Anh hùng lại đột nhiên đưa ra yêu cầu như vậy.

Một lúc sau, ông ta hỏi với vẻ mặt khó hiểu, “Sao-Sao đột nhiên…”

Tôi trả lời mà vẻ mặt lạnh tanh.

“Tôi không muốn người khác nói rằng là sinh viên thì không có tiền”.

“…”

Ông ta không thể trả lời mà chỉ gật đầu nhẹ.

Tôi không có ý định nói chuyện dài dòng.

Tôi làm rơi một đồng tiền vàng trước mặt ông ta.

“Đó là học phí cho học kỳ đầu tiên. Có đủ không?”

“K-Không thể nào..?”

“Được rồi, đừng nói nhảm nữa.”

"Vâng vâng."

Chủ tiệm run rẩy nhặt đồng tiền vàng lên.

Ít nhất lần này tôi đã thấy được biểu cảm như mình mong đợi.

" Tôi sẽ làm theo yêu cầu của ngài!"

Không nói gì thêm, tôi rời khỏi cửa hàng.

Ở phía xa, một bóng người mang chiếc ba lô nặng nề đang bước đi nhanh nhẹn.

“…Evergreen Solintail.”

Nếu chúng ta lấy lớp ‘Cực hạn’ làm chuẩn thì tài năng của cô ấy sẽ ở mức trung bình.

Tuy nhiên, cô ấy là một người làm việc cực kỳ chăm chỉ. Luôn tập trung trong giờ học và không ngần ngại hỏi khi chưa hiểu.

Là một học viên như vậy màphải đối mặt với trở ngại trong học tập vì thiếu tiền là điều không thể chấp nhận được.

“Đó không phải là chuyện lớn nhưng tôi hy vọng nó có ích.”

Tôi đã đăng một thông báo trên ‘Khu vườn của những lá thư trong lớp ‘Cực hạn’, khuyến khích mọi người sử dụng nó một cách tự do và hướng đến điểm đến tiếp theo.

* * *

“Tất cả chuyện này là sao?”

Pia kêu lên, miệng há hốc khi nhìn vào những vật dụng chất đầy một góc của phòng thí nghiệm nghiên cứu.

Anh hùng thản nhiên trả lời: “Là quà đấy”

“Pfft!”

Cô không thể nhịn được cười.

'Món quà của Anh hùng' bao gồm một bộ ga trải giường cao cấp, nến thơm, mặt nạ ngủ ma thuật, rèm che sáng, ..v.v.

Tất cả những vật dụng cho một giấc ngủ ngon được tập trung lại với nhau.

“Ngủ trên bàn không thoải mái lắm phải không?”

“Ồ, hôm nay là sinh nhật của tôi à? Ngài còn quan tâm đến công việc của tôi nữa chứ, tôi nên làm gì để tỏ lòng biết ơn đây?”

Anh hùng nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của Pia, trả lời ngắn gọn

“Tôi mới là người phải biết ơn.”

"…Giáo sư."

 Pia không khỏi cười ngượng ngùng trước sự chân thành trong lời nói.

Cô cười khúc khích.

Anh hùng thản nhiên nói: “Nếu khối lượng công việc quá nhiều, thì cô nghĩ sao về việc thuê một trợ lý văn phòng ?”

“…Trợ lý văn phòng?”

“Tôi nghĩ đó sẽ là một ý kiến ​​hay nếu nhờ  Bọn trẻ ở lớp Cực hạn làm công việc trợ lý.”

Nếu chúng tham gia ít nhất một phần nhỏ trong quá trình tạo ra giáo án, chúng sẽ học được rất nhiều điều.

Hiểu được ý nghĩa đằng sau lời nói của ngài ấy, Pia chậm rãi gật đầu.

“Nghe có vẻ hay đấy.”

“Được rồi, khi nào có cơ hội tôi sẽ đề xuất cho các học viên.”

Keets thúc cuộc trò chuyện, cả hai lại quay trở lại công việc của mình.

Còn khoảng một tiếng nữa là đến 'cuộc hẹn', bàn tay của Anh hùng tự nhiên chạm đến dây đầu nối.

– Giáo sư lớp‘Cực hạn’

– Đánh giá: ★ 4.2/5.0

Các bài giảng sử dụng Vật thể mô phỏng đều nhận được các phản hồi tích cực.

Đánh giá chung tăng từ 0,1 điểm lên 4,2 điểm.

Sau khi bài giảng kết thúc, ngài ấy đã chia sẻ thiết kế của Vật thể mô phỏng cho hội thảo của học viện.

(Hôm nay ngài ấy bận quá, nên tôi thấy hơi tiếc.)

“Hiệu trưởng đã đồng ý, cô hãy làm một ít và đặt chúng trong phòng tập chung.”

Tất nhiên, chúng sẽ không sánh được với chất lượng của các bản gốc do chính Pia tổng hợp.

Không thể áp dụng cho từng đặc điểm cá nhân của mỗi học sinh.

Tuy nhiên, nó đủ cho việc thực hành theo kế hoạch.

Đối với những học viên đã từng ghen tị, đó giống như một sự giải thoát đáng hoan nghênh.

– Tôi vừa mới thử, nó ở một đẳng cấp hoàn toàn khác so với việc đọc sách chiến thuật và giải quyết các ví dụ.

– Không phải đã có cỗ máy chiến đấu làm giả rồi sao? Nó có khác gì không?

└ Cái đó chỉ dành cho riêng cậu thôi. Cái này cho phép thực hành theo nhóm.

└ Ồ.

Nhờ đó mà ngay cả những học viên không đăng ký học lớp ‘Cực hạn’ cũng có phản ứng rất tích cực.

Những bài viết mang hướng tiêu cực thỉnh thoảng xuất hiện nhưng đã bị chôn vùi đến mức khó tìm ra.

-Cảm ơn vì đã đến trước khi tôi tốt nghiệp, Anh hùng.Hic hic.

-Ted Redymer, ánh sáng của tôi, nguồn cảm hứng của đời tôi và là ngọn lửa của tôi… tôi.

Nụ cười dừng trên môi tôi.

Nếu chúng đánh giá cao nó đến mức này thì việc chuẩn bị bài giảng thực sự rất xứng đáng.

‘…Thật thú vị.’

Khi thấy Leciel và Evergreen, những cảm xúc mà tôi cảm nhận ngày hôm nay lại trỗi dậy. Việc dạy bọn trẻ hóa ra lại bổ ích hơn mong đợi.

Tôi chuẩn bị giáo án một cách cẩn thận.

Khi bọn trẻ trưởng thành và tiến bộ qua từng bài học, tôi cảm giác ấm lòng một cách kì lạ.

‘Mục đích thực sự của mình là gặt hái những phần thưởng từ việc này sao?’

Tất nhiên, trong khi số phận của loài người đang bị đe dọa, tôi không nên để sự thân thiết quá mức tiến triển.

Tuy vậy, nhưng sự hài lòng và tình cảm  của tôi dành cho các học viên đã trở thành động lực để tôi hết lòng hoàn thành mục đích chính.

‘Miễn là mình không nên thân thiết quá mức.’

Vào lúc đó một bài đăng độc lạ đã thu hút sự chú ý của tôi .

-Wow, tôi vừa ăn 100 cái bánh mì ở Vườn Thư.

└Cậu nói dối khá hay đấy..

└Không, đó là sự thật. Tôi xếp chúng lại như một tòa tháp và ăn chúng.

-Cậu ta không nói dối đâu. Tôi đã nhìn thấy cậu ta ăn đấy.

└Người sở hữu khu vườn này chắc hẳn sẽ vui lắm đây.

…Vui?

Một nụ cười nhỏ nở trên môi Anh hùng.

‘Không thể nào.’

Một đồng tiền vàng.

Là quá đủ cho học phí của một học kỳ; nhưng trên thực tế, nó sẽ được coi là quá mức.

Tuy nhiên, câu chuyện này chỉ dành cho người không phải ăn thức ăn trong trang trại mỗi sáng.

“UM, thưa giáo sư?”

Anh hùng che Connector lại và nhìn thẳng vào Pia, người vừa đóng gói hàng xong.

“Tôi định đi vào trong. Ngài không làm việc sao? Hôm nay trời hơi bất thường nên ngài cứ nghỉ ngơi đi…”

“À, cô cứ tiếp tục đi. TÔI-"

Ánh mắt của Anh hùng thoáng dừng lại ở ngăn kéo dưới cùng của bàn.

“Cô thấy đấy tí nữa tôi có một cuộc hẹn quan trọng.”

Vào lúc 8 giờ tối.

Euphemia đã tổ chức một cuộc họp khẩn cấp của Hiệp sĩ Bình minh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương