“Nhờ chị?” Tiêu Kha Ái đóng cửa lại, đi theo Đa Lợi, “Em chạy ra đây? Bác sĩ Kiều có biết em đến đây không?”
“Không biết.” Đa Lợi nói, “Nếu anh ấy biết thì em còn chạy ra được sao? Vì em già rồi nên thời gian được dẫn ra ngoài chơi càng lúc càng ít, rất chán.”
“Vầy không được đâu.” Tiêu Kha Ái ôm nó lên, lấy khăn giấy lau chân nó.

Lúc ôm lên mới phát hiện Đa Lợi đang thở hổn hển, “Em không nói tiếng nào mà chạy ra ngoài, tí nữa bác sĩ Kiều sẽ lo lắng, chưa kể, sao em tìm được nhà chị vậy?”
“Mùi đó.” Đa Lợi hít vào một hơi, “Em theo mùi mà đến được đây, mệt quá.”
“Em muốn ăn đồ ăn ngoại đến vậy sao? Cố tình chạy tới đây?”
Đa Lợi: “Làm gì có, em là loại chó ham ăn thế sao? Em có một vài việc muốn nói với chị.”
Tiêu Kha Ái nghe vậy thì cũng thoải mái hơn, “Có gì mà không nói ở phòng khám được, phải chạy tới nhà chị nói vậy?”
“Ở đó người qua lại nhiều, nếu chị ôm em nói chuyện lâu thì sẽ có người phát hiện.” Đa Lợi giơ chân ra, “Hơn nữa, em không muốn nội dung câu chuyện bị người khác hoặc con chó khác nghe thấy.

Mấy đứa mèo chó trong phòng khám nhiều chuyện lắm, em không muốn chuyện của bác sĩ Kiều thành đề tài bàn tán của chúng.”
Đa Lợi nói đúng.


Từ lúc Tiêu Kha Ái nghe hiểu tiếng chó, khi ra ngoài Tiêu Kha Ái luôn nghe bọn chó lang thang hoặc chó nhà phàn nàn chuyện này kia.

Nội dung thì không khác mấy chuyện của người, từ chuyện chủ tới chuyện gia đình của chủ.
Tiêu Kha Ái: “Chuyện của bác sĩ Kiều?”
Đọc Full Tại .vn
Đa Lợi: “Chuyện này khá phức tạp, em không thể giải thích rõ ràng trong thời gian ngắn được.

Thật ra em rất băn khoăn không biết có nên nói với chị hay không.”
Nó nói một hơi, câu chữ không được nhất quán, móng vuốt cào cào liên tục trước ngực cô.
“Chị muốn nghe em nói sự thật không? Em cũng vì không còn cách nào mới tìm đến chị, chỉ có chị nghe hiểu tiếng chó.

Hay là chị chuyển lời giúp em đến bác sĩ Kiều đi? Cứ nói là Đa Lợi nói là được.”
Nó rất vội vàng, nói rồi thì người co giật nhè nhẹ.
“Em muốn nói gì?” Tiêu Kha Ái hỏi nó.
Pappy cắt ngang hai người trước khi Đa Lợi kịp nói tiếp, “Cho dù chị ấy có nói thì bác sĩ Kiều phải tin mới được chứ.

Chị ấy không thân thiết với bác sĩ Kiều, đột nhiên nói với anh ấy, chó của anh nhờ tôi chuyển lời… nghe có giống điên không?”
Tiêu Kha Ái thấy Pappy nói rất có lý, cô có ấn tượng tốt với bác sĩ Kiều, việc này lại là chuyện riêng của anh ấy, nói không tốt thì có thể phá hỏng mối quan hệ tốt đẹp ban đầu.
Đa Lợi: “Vậy giờ phải làm sao?”
Pappy: “Hay là thế này? Trước hết anh nghĩ cách hỗ trợ, giúp chị ấy tạo mối quan hệ tốt hơn với bác sĩ Kiều, lúc đó thì dễ nói chuyện hơn.”
Tiêu Kha Ái nghe tới đây thì biết ý đồ của Pappy.
Đa Lợi: “Tôi cảm thấy cậu quanh co rồi thì vẫn là muốn giúp chủ cậu tóm người thôi?”
Pappy: “Không phải sao? Đôi bên cùng có lợi thôi mà.”
“Nói thì nói vậy.” Đa Lợi nhảy khỏi tay Tiêu Kha Ái, “Nhưng phải nói rõ ràng trước, có thể giúp cậu, nhưng không được lừa gạt, tình hình chủ cậu thế nào phải nói cụ thể với tôi, không thể nói là vì chị ấy thích bác sĩ Kiều thì tôi sẽ giúp.”
Pappy: “Nhưng hiện giờ là anh muốn nhờ chị ấy chuyển lời, hiện tại là anh tìm chị ấy giúp, dù sao thì anh cũng phải thể hiện chút thành ý chứ.”

Hai chú chó không ai nhường ai, nhe răng trợn mắt hầm hừ.
Tiêu Kha Ái đành kéo hai đứa ra, Đa Lợi nói cũng có lý, cô cũng cảm thấy việc theo đuổi người khác này cần phải thành thật, vì vậy đem hết bằng tốt nghiệp, chứng minh nhân dân ra, còn đem cả bảng lương năm ra đặt trước mặt nó.
“Những thứ như hộ khẩu thì ở nhà, chị sống bên này là ký túc xá nhân viên.

Điều kiện gia đình thì chị là con gái một, người thành phố này, cha mẹ có bảo hiểm y tế, bảo hiểm xã hội, nếu như thành công, bác sĩ Kiều dự định ở lại Ngạc Giang luôn thì áp lực chắc sẽ không quá lớn.”
Đa Lợi: “… Bình thường chị xem mắt cũng thế này à? Điều kiện chị không tệ, sao vẫn chưa có ai?”
“Chị nói thật nhé.” Tiêu Kha Ái cười, “Xem mắt thì với điều kiện của chị không thể đáp ứng được ‘nguồn tài nguyên’ cao cấp như bác sĩ Kiều.

Với ngoại hình, điều kiện của anh ấy thì con gái hai mươi sẵn lòng hẹn hò với anh ấy, mà chị… con gái 30 rồi, không mấy người đàn ông hai mươi bằng lòng xem mắt.”
Đây cũng là một trong những yếu tố khiến Pappy thúc giục tác hợp cô với bác sĩ Kiều, Tiêu Kha Ái biết rõ ràng giá thị trường của cô mỗi năm sẽ giảm dần đi, bỏ lỡ bác sĩ Kiều thì rất khó tìm được cơ hội tốt như vậy.
Đa Lợi: “Tàn nhẫn quá.”
Đọc Full Tại .vn
“Điều kiện chị khá ổn.” Đa Lợi nhìn cô, “Chuyện tình cảm này em không chắc được, chị phải thử một chút.

Em cũng có thể giúp chị nhưng mà phần lớn tuỳ thuộc vào chị.”
“Em có thể giúp là tốt rồi, hơn nữa bây giờ em ở đây với chị thì có thể xem là thêm đề tài để chị trò chuyện với bác sĩ Kiều.” Tiêu Kha Ái ngồi trên đất, “Em có thể nói cụ thể hơn không? Em muốn chuyển lời gì đến bác sĩ Kiều?”
Đa Lợi dường như đang suy nghĩ, không nói ngay mà một lát sau mới lên tiếng, “Cách đây không lâu em đã nói với chị, không phải lỗi của anh ấy, việc đó không phải là sai lầm của anh ấy.”
Nghe vậy, theo lý thì nên hỏi là lỗi lầm gì, nhưng Tiêu Kha Ái mơ hồ nhận ra điều này nếu đào sâu hơn là đề cập tới chuyện riêng của bác sĩ Kiều.

“Tuy chị rất muốn hỏi là chuyện gì nhưng hình như liên quan đến những việc cá nhân.” Tiêu Kha Ái đỡ đầu, “Nếu chị chủ động nói với anh ấy, tám mươi phần trăm là sẽ chọc giận ảnh.”
Đa Lợi: “Tại sao?”
“Nếu ai đó nói em thích ăn c*t, em sẽ có cảm giác gì?” Tiêu Kha Ái đưa ra ví dụ.
Đa Lợi: “Đó là thuộc tính tự nhiên mà? Em có thể có cảm giác gì chứ?”
Tiêu Kha Ái: “…” Thôi, mạch não người với chó không giống nhau.
Đọc Full Tại .vn
“Tự tiện tìm hiểu chuyện riêng tư của người khác là việc không tốt lắm.” Tiêu Kha Ái giải thích với nó, “Chị cảm thấy cái ‘sai’ này để bác sĩ Kiều chủ động nói với chị sẽ tương đối tốt hơn.”
Đa Lợi: “Vậy chị cứ mơ đi.

Tức là chị không thể truyền lời giúp em?”
Tiêu Kha Ái lắc đầu.
“Em biết chị có lòng riêng, muốn theo đuổi bác sĩ Kiều gì đó.” Đa Lợi nói, “nhưng mà em không có thời gian.
Cô nghe Đa Lợi nói, “Em sắp chết.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương