Thệ Bất Vi Phi
-
Chương 86: Tiểu đóa
Edit: Docke
Mẫu phủ quả thật rất lớn, ai ai cũng rất vội vàng. Vội đến mức hai ba ngày rồi cũng không ai thèm để ý đến chúng ta. Ngoại trừ nha hoàn đưa cơm thì ngay cả Đỗ ma ma cũng không thấy lộ mặt. Chỗ chúng ta đã trở thành góc xó bị người ta bỏ quên rồi. So với nguyện vọng của ta lúc mới vào phủ, cứ tưởng rằng sẽ lập tức gặp được Mẫu gia Nhị tiểu thư vang danh cả nước, thật sự kém quá xa.
Còn chuyện chúng ta muốn ra khỏi phủ, đều có người ngăn cản, luôn nói: “Hai vị khách nhân cứ an tâm chờ một chút, chớ vội. Nhị tiểu thư lập tức sẽ đến tiếp kiến nhị vị. Nếu như bỏ lỡ cơ hội, tổn thất của nhị vị có thể sẽ rất lớn đấy…” Chúng ta đành phải quay lại, còn không thì những lúc muốn đi, cũng chỉ có thể thừa dịp ít người để Tiểu Phúc Tử mang theo ta bay qua tường mà thôi. Nhưng gần đây thật sự cũng không có chuyện gì cần phải ra ngoài. Lý do thứ hai cũng là thật sự sợ rằng sẽ bỏ lỡ mất thời gian quý giá Nhị tiểu thư kia có thể đến gặp chúng ta. Cho nên ta cũng không muốn đi ra ngoài. Nói thật ra, Nhị tiểu thư này làm giá cao như vậy, lại khiến ta nảy sinh hiếu kỳ, thật sự cũng rất muốn biết, nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào. Ta để Tiểu Phúc Tử buổi tối ra ngoài dò xét toàn trang, nhưng cũng không phát hiện ra bóng dáng của nàng. Nghe nói là đã vào cung rồi, còn chưa trở về.
Ngày hôm đó, nhà hoàn đưa cơm Tiểu Đóa đến mang cơm trưa cho chúng ta. Ở chung vài ngày, chúng ta cũng quen mặt. Tiểu Đóa đưa cơm xong, chần chờ thật lâu mà vẫn chưa chịu đi, cứ đứng tần ngần ở đằng kia…
Ta cười hỏi nàng: “Tiểu Đóa tỷ tỷ, ngươi có bận gì không? Nếu không bận quá thì, hay là, cùng ăn cơm đi?”
Tiểu Đóa nói: “Ngài là khách, ta làm sao dám? Chẳng qua là ta có một chuyện, muốn cầu tiên sinh…”
Ta cười nói: “Có phải muốn ta xem chữ đoán tướng?”
Tiểu Đóa gật gật đầu.
Kỳ thật, lúc chúng ta vừa mới đến, Tiểu Đóa nhìn ta và Tiểu Phúc Tử mà hai mắt để trên đỉnh đầu. Trên cơ bản là cứ đưa cơm xong lập tức ra khỏi cửa, một tiếng cũng không nói. Có vẻ lễ phép nhưng lại lạnh nhạt. Vừa biểu hiện ta đây là một nha hoàn của đại gia, rất hiểu biết nghi lễ, lại làm cho người ta nhượng bộ lui binh. Nguyên nhân chính yếu, ta nghĩ là bởi vì chúng ta là những người rảnh rỗi, không có phẩm trật tay nghề gì mà thôi. Nhưng trong Mẫu phủ này, nha hoàn bưng cơm đưa nước cao ngạo thôi, nhưng vẫn còn có nha hoàn quét rác ở ngoài mà. Vì thế, ta lấy lui làm tiến, cùng nha hoàn quét rác bên ngoài – Trân Nhi làm quen một chút. Thuận miệng còn giúp nàng xem chữ đoán mạng, lại khiến nàng tin mười phần mười. May mắn hơn chính là, những gì ta nói, tám chín phần đều trúng phóc. Bởi vậy, thanh danh của ta liền truyền khắp hạ tầng tôi tớ trong Mẫu phủ. Cả ngày, cứ khi nào không có việc gì làm là nha hoàn người hầu liền lén lút đến phòng của ta, xin ta xem chữ đoán số cho họ. Ta đương nhiên không thể đoán cho tất cả mọi người, mỗi ngày chỉ đoán cho hai người mà thôi…
Ta nói: “Hôm nay vừa hay còn có thể bói cho một người nữa. Vậy thì xin mời Tiểu Đóa viết ra một chữ đi…”
Nghĩ rằng, Mẫu phủ thật sự không phải tầm thường, ngay cả đám nha hoàn bưng cơm quét rác, trên cơ bản đều biết viết được trên mười chữ. Tiểu Đóa đỏ mặt lên, viết lên tờ giấy trắng một chữ ‘Vân’.
Ta nhìn nhìn nàng, lại ngắm nghía chữ ‘Vân’ này, vẻ mặt ngưng trọng, nói: “Tỷ tỷ viết chữ ‘Vân’, bên trên có vũ, giữa hai chữ, phía dưới còn có một nửa chữ khẩu. Việc mà Tiểu Đóa tỷ tỷ đang mong muốn, có rất nhiều khúc chiết. Biểu hiện là, có hai người mà từ ngôn ngữ đến hành vi đều sẽ là trở ngại cho sự tiến triển đạt đến nguyện vọng của cô nương. Giống như nhìn thấy mây đen áp đỉnh vậy.”
Kỳ thật, ta thấy nàng có tính cách hướng nội, cộng thêm tuổi tác không lớn lắm. Viết ra một chữ này, trên mặt ửng hồng, việc đang cầu, ngoài hôn nhân ra thì còn có thể là chuyện gì đây? Nếu như hôn nhân thuận lợi, thần sắc của nàng sẽ không do dự. Tất đã bị ai đó cản trở uyên ương rồi. Về phần có phải là có hai người hay không, ta cũng không biết. Nhưng tại đáy lòng nàng, dù có khẳng định không phải hai người thì vẫn cứ đem hai người nào đó ra hận cái đã.
Quả nhiên, khuôn mặt hồng nhuận của Tiểu Đóa trở nên trắng bệch, thì thào nói: “Ta chỉ biết…”
Ta vội khuyên giải an ủi nàng: “Đoán chữ chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi thôi, không cần phải vì nó mà đâm ra lo lắng. Chỉ cần Tiểu Đóa tỷ tỷ phòng bị nhiều hơn một chút là có thể giải quyết dễ dàng.”
Đang nói, chợt nghe nơi cửa có tiếng khen hay truyền đến: “Tiên sinh nói quả thật không sai. Ta thật sự đã xem thường tiên sinh. Tiên sinh thật sự vất vả rồi…”
Ta quay đầu liền thấy. Thì ra là Đỗ ma ma, phía sau còn dẫn theo Tiểu Lan tâm không cam tình không nguyện. Ta chạy nhanh ra đón rước, muốn có bao nhiêu nhiệt tình thì có bấy nhiêu chào hỏi Đỗ ma ma, nhưng phần lớn ánh mắt lại dồn cả lên người Tiểu Lan, nói: “Đỗ ma ma, rốt cuộc thì ngài cũng đến rồi, có phải đã có tin tức gì hay không? Mấy ngày nay, ta buồn chết đi được…”
Đỗ ma ma che miệng cười, nói: “Lưu Vân sư phó, ta có thấy ngài buồn bã gì đâu. Khắp hậu viện này, đều đang truyện tụng đại danh của ngài nha.”
Tiểu Lan bị ánh mắt của ta khiến cho toàn thân không được tự nhiên, ở bên cạnh ‘hừ’ liên tục. Ta dùng ánh mắt ngập tràn sủng nịch nhìn Tiểu Lan, làm như nàng là của mình rồi không bằng. Vừa nhìn Tiểu Lan, vừa trả lời Đỗ ma ma: “A, ừ, a, thật không?”
Đỗ ma ma thấy thế, che miệng mà cười hô hố như cái hồ lô, nói: “Xem ra, tiên sinh đối với nha đầu này của ta, thật rất có hứng thú ha?”
Ta vội làm như bừng tỉnh đại ngộ, quay đầu, trên mặt khẳng định là đang đỏ ửng lên, nói: “Đỗ ma ma, xem ngài nói gì kìa. Đó gọi là ‘Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’. Phản ứng của tại hạ cũng là bình thường, bình thường thôi…”
Tiểu Lan nghe xong, càng thêm tức giận. Hai bên quai hàm tức giận đến nỗi bạnh trành ra. Nhưng Đỗ ma ma đang liếc mắt lừ nàng, nàng cũng không dám nổi bão.
Đỗ ma ma nói: “Tiên sinh chẳng những biết thiết kế trang sức, còn là một thầy tướng số đoán chữ nữa. Ta hôm nay rảnh rỗi, hay là mời tiên sinh giúp đoán cho một chữ vậy?”
Ta vội hỏi: “Đâu có, đâu có, làm sao dám bêu xấu trước mặt phu nhân được? Vậy xin mời phu nhân viết ra một chữ…” Với nàng, ta cũng không dám nói mấy lời vô nghĩa kiểu như một ngày ta chỉ bói cho hai người.
Đỗ ma ma viết ra, nét chữ thon gầy chắc chắn, đẹp hơn chữ viết của Tiểu Đóa không biết bao nhiêu lần nữa. Nhưng trên tờ giấy của nàng, cũng là một chữ ‘Vân’… Ta hiểu rồi. Nàng đang cố ý muốn thử ta đây mà. Ta cầm lấy chữ ‘Vân’ này, cẩn thận quan sát mất nửa ngày. Trên mặt thoáng lộ vẻ vui mừng, chắp tay bái nàng, nói: “Chúc mừng Lâm phu nhân. Ngài viết chữ ‘Vân’ này, phía trên là người đang cười, phía dưới là vùng đất cực kỳ vững vàng. Chữ này cho thấy, gần đây ngài đang có chuyện mừng. Hơn nữa, việc ngài mong muốn rất nắm chắc, bình an…”
Đỗ ma ma đang dùng ánh mắt trêu tức mà nhìn ta, xem ta giải quyết chữ này như thế nào đây. Vừa nghe ta nói như vậy, nàng lập tức ngưng cười, ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng kiềm chế. Ta biết, ta lại đoán đúng rồi. Đỗ ma ma này khoảng chừng ba mươi tuổi, có thể nói là phong vận do tồn (phong độ vẫn còn). Xem thần sắc trên mặt, có lẽ đã thành thân từ lâu. Hãy nhìn vào thân hình của nàng, cũng có vẻ như chưa từng sinh con. Phụ nữ vào độ tuổi này, mong muốn, không phải là có một mụn con hay sao? Ta chỉ thòng thêm ở cuối câu hai từ ‘nắm chắc’, ‘bình an’, còn không nói trúng tâm khảm của nàng hay sao?
Đỗ ma ma vội hỏi: “Tiên sinh, lời ngài nói, là thật sao…”
Ta nở nụ cười, nói: “Đỗ phu nhân, ta nói, viết chữ chẳng qua chính là phản ánh nguyện vọng trong lòng ngài đang mong muốn. Ngươi tin, đương nhiên sẽ có…” Ta thu hồi nghiên mực trên bàn, hỏi nàng: “Ngài không phải có tin tức muốn nói với ta hay sao? Nhị tiểu thư bằng lòng gặp ta?”
Đỗ ma ma nói: “Nhị tiểu thư vẫn ở trong cung còn chưa trở về đâu, bắt tiên sinh phải đợi lâu rồi. Chờ khi nào nàng trở về, ta sẽ lập tức sắp xếp cho ngài gặp mặt. Ngài không cần phải gấp gáp…”
Ta gật gật đầu, cười nói: “Nếu vậy thì tại hạ đa tạ phu nhân quan tâm.”
Mẫu phủ quả thật rất lớn, ai ai cũng rất vội vàng. Vội đến mức hai ba ngày rồi cũng không ai thèm để ý đến chúng ta. Ngoại trừ nha hoàn đưa cơm thì ngay cả Đỗ ma ma cũng không thấy lộ mặt. Chỗ chúng ta đã trở thành góc xó bị người ta bỏ quên rồi. So với nguyện vọng của ta lúc mới vào phủ, cứ tưởng rằng sẽ lập tức gặp được Mẫu gia Nhị tiểu thư vang danh cả nước, thật sự kém quá xa.
Còn chuyện chúng ta muốn ra khỏi phủ, đều có người ngăn cản, luôn nói: “Hai vị khách nhân cứ an tâm chờ một chút, chớ vội. Nhị tiểu thư lập tức sẽ đến tiếp kiến nhị vị. Nếu như bỏ lỡ cơ hội, tổn thất của nhị vị có thể sẽ rất lớn đấy…” Chúng ta đành phải quay lại, còn không thì những lúc muốn đi, cũng chỉ có thể thừa dịp ít người để Tiểu Phúc Tử mang theo ta bay qua tường mà thôi. Nhưng gần đây thật sự cũng không có chuyện gì cần phải ra ngoài. Lý do thứ hai cũng là thật sự sợ rằng sẽ bỏ lỡ mất thời gian quý giá Nhị tiểu thư kia có thể đến gặp chúng ta. Cho nên ta cũng không muốn đi ra ngoài. Nói thật ra, Nhị tiểu thư này làm giá cao như vậy, lại khiến ta nảy sinh hiếu kỳ, thật sự cũng rất muốn biết, nàng rốt cuộc là thần thánh phương nào. Ta để Tiểu Phúc Tử buổi tối ra ngoài dò xét toàn trang, nhưng cũng không phát hiện ra bóng dáng của nàng. Nghe nói là đã vào cung rồi, còn chưa trở về.
Ngày hôm đó, nhà hoàn đưa cơm Tiểu Đóa đến mang cơm trưa cho chúng ta. Ở chung vài ngày, chúng ta cũng quen mặt. Tiểu Đóa đưa cơm xong, chần chờ thật lâu mà vẫn chưa chịu đi, cứ đứng tần ngần ở đằng kia…
Ta cười hỏi nàng: “Tiểu Đóa tỷ tỷ, ngươi có bận gì không? Nếu không bận quá thì, hay là, cùng ăn cơm đi?”
Tiểu Đóa nói: “Ngài là khách, ta làm sao dám? Chẳng qua là ta có một chuyện, muốn cầu tiên sinh…”
Ta cười nói: “Có phải muốn ta xem chữ đoán tướng?”
Tiểu Đóa gật gật đầu.
Kỳ thật, lúc chúng ta vừa mới đến, Tiểu Đóa nhìn ta và Tiểu Phúc Tử mà hai mắt để trên đỉnh đầu. Trên cơ bản là cứ đưa cơm xong lập tức ra khỏi cửa, một tiếng cũng không nói. Có vẻ lễ phép nhưng lại lạnh nhạt. Vừa biểu hiện ta đây là một nha hoàn của đại gia, rất hiểu biết nghi lễ, lại làm cho người ta nhượng bộ lui binh. Nguyên nhân chính yếu, ta nghĩ là bởi vì chúng ta là những người rảnh rỗi, không có phẩm trật tay nghề gì mà thôi. Nhưng trong Mẫu phủ này, nha hoàn bưng cơm đưa nước cao ngạo thôi, nhưng vẫn còn có nha hoàn quét rác ở ngoài mà. Vì thế, ta lấy lui làm tiến, cùng nha hoàn quét rác bên ngoài – Trân Nhi làm quen một chút. Thuận miệng còn giúp nàng xem chữ đoán mạng, lại khiến nàng tin mười phần mười. May mắn hơn chính là, những gì ta nói, tám chín phần đều trúng phóc. Bởi vậy, thanh danh của ta liền truyền khắp hạ tầng tôi tớ trong Mẫu phủ. Cả ngày, cứ khi nào không có việc gì làm là nha hoàn người hầu liền lén lút đến phòng của ta, xin ta xem chữ đoán số cho họ. Ta đương nhiên không thể đoán cho tất cả mọi người, mỗi ngày chỉ đoán cho hai người mà thôi…
Ta nói: “Hôm nay vừa hay còn có thể bói cho một người nữa. Vậy thì xin mời Tiểu Đóa viết ra một chữ đi…”
Nghĩ rằng, Mẫu phủ thật sự không phải tầm thường, ngay cả đám nha hoàn bưng cơm quét rác, trên cơ bản đều biết viết được trên mười chữ. Tiểu Đóa đỏ mặt lên, viết lên tờ giấy trắng một chữ ‘Vân’.
Ta nhìn nhìn nàng, lại ngắm nghía chữ ‘Vân’ này, vẻ mặt ngưng trọng, nói: “Tỷ tỷ viết chữ ‘Vân’, bên trên có vũ, giữa hai chữ, phía dưới còn có một nửa chữ khẩu. Việc mà Tiểu Đóa tỷ tỷ đang mong muốn, có rất nhiều khúc chiết. Biểu hiện là, có hai người mà từ ngôn ngữ đến hành vi đều sẽ là trở ngại cho sự tiến triển đạt đến nguyện vọng của cô nương. Giống như nhìn thấy mây đen áp đỉnh vậy.”
Kỳ thật, ta thấy nàng có tính cách hướng nội, cộng thêm tuổi tác không lớn lắm. Viết ra một chữ này, trên mặt ửng hồng, việc đang cầu, ngoài hôn nhân ra thì còn có thể là chuyện gì đây? Nếu như hôn nhân thuận lợi, thần sắc của nàng sẽ không do dự. Tất đã bị ai đó cản trở uyên ương rồi. Về phần có phải là có hai người hay không, ta cũng không biết. Nhưng tại đáy lòng nàng, dù có khẳng định không phải hai người thì vẫn cứ đem hai người nào đó ra hận cái đã.
Quả nhiên, khuôn mặt hồng nhuận của Tiểu Đóa trở nên trắng bệch, thì thào nói: “Ta chỉ biết…”
Ta vội khuyên giải an ủi nàng: “Đoán chữ chẳng qua cũng chỉ là một trò chơi thôi, không cần phải vì nó mà đâm ra lo lắng. Chỉ cần Tiểu Đóa tỷ tỷ phòng bị nhiều hơn một chút là có thể giải quyết dễ dàng.”
Đang nói, chợt nghe nơi cửa có tiếng khen hay truyền đến: “Tiên sinh nói quả thật không sai. Ta thật sự đã xem thường tiên sinh. Tiên sinh thật sự vất vả rồi…”
Ta quay đầu liền thấy. Thì ra là Đỗ ma ma, phía sau còn dẫn theo Tiểu Lan tâm không cam tình không nguyện. Ta chạy nhanh ra đón rước, muốn có bao nhiêu nhiệt tình thì có bấy nhiêu chào hỏi Đỗ ma ma, nhưng phần lớn ánh mắt lại dồn cả lên người Tiểu Lan, nói: “Đỗ ma ma, rốt cuộc thì ngài cũng đến rồi, có phải đã có tin tức gì hay không? Mấy ngày nay, ta buồn chết đi được…”
Đỗ ma ma che miệng cười, nói: “Lưu Vân sư phó, ta có thấy ngài buồn bã gì đâu. Khắp hậu viện này, đều đang truyện tụng đại danh của ngài nha.”
Tiểu Lan bị ánh mắt của ta khiến cho toàn thân không được tự nhiên, ở bên cạnh ‘hừ’ liên tục. Ta dùng ánh mắt ngập tràn sủng nịch nhìn Tiểu Lan, làm như nàng là của mình rồi không bằng. Vừa nhìn Tiểu Lan, vừa trả lời Đỗ ma ma: “A, ừ, a, thật không?”
Đỗ ma ma thấy thế, che miệng mà cười hô hố như cái hồ lô, nói: “Xem ra, tiên sinh đối với nha đầu này của ta, thật rất có hứng thú ha?”
Ta vội làm như bừng tỉnh đại ngộ, quay đầu, trên mặt khẳng định là đang đỏ ửng lên, nói: “Đỗ ma ma, xem ngài nói gì kìa. Đó gọi là ‘Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’. Phản ứng của tại hạ cũng là bình thường, bình thường thôi…”
Tiểu Lan nghe xong, càng thêm tức giận. Hai bên quai hàm tức giận đến nỗi bạnh trành ra. Nhưng Đỗ ma ma đang liếc mắt lừ nàng, nàng cũng không dám nổi bão.
Đỗ ma ma nói: “Tiên sinh chẳng những biết thiết kế trang sức, còn là một thầy tướng số đoán chữ nữa. Ta hôm nay rảnh rỗi, hay là mời tiên sinh giúp đoán cho một chữ vậy?”
Ta vội hỏi: “Đâu có, đâu có, làm sao dám bêu xấu trước mặt phu nhân được? Vậy xin mời phu nhân viết ra một chữ…” Với nàng, ta cũng không dám nói mấy lời vô nghĩa kiểu như một ngày ta chỉ bói cho hai người.
Đỗ ma ma viết ra, nét chữ thon gầy chắc chắn, đẹp hơn chữ viết của Tiểu Đóa không biết bao nhiêu lần nữa. Nhưng trên tờ giấy của nàng, cũng là một chữ ‘Vân’… Ta hiểu rồi. Nàng đang cố ý muốn thử ta đây mà. Ta cầm lấy chữ ‘Vân’ này, cẩn thận quan sát mất nửa ngày. Trên mặt thoáng lộ vẻ vui mừng, chắp tay bái nàng, nói: “Chúc mừng Lâm phu nhân. Ngài viết chữ ‘Vân’ này, phía trên là người đang cười, phía dưới là vùng đất cực kỳ vững vàng. Chữ này cho thấy, gần đây ngài đang có chuyện mừng. Hơn nữa, việc ngài mong muốn rất nắm chắc, bình an…”
Đỗ ma ma đang dùng ánh mắt trêu tức mà nhìn ta, xem ta giải quyết chữ này như thế nào đây. Vừa nghe ta nói như vậy, nàng lập tức ngưng cười, ánh mắt lộ ra vẻ vô cùng kiềm chế. Ta biết, ta lại đoán đúng rồi. Đỗ ma ma này khoảng chừng ba mươi tuổi, có thể nói là phong vận do tồn (phong độ vẫn còn). Xem thần sắc trên mặt, có lẽ đã thành thân từ lâu. Hãy nhìn vào thân hình của nàng, cũng có vẻ như chưa từng sinh con. Phụ nữ vào độ tuổi này, mong muốn, không phải là có một mụn con hay sao? Ta chỉ thòng thêm ở cuối câu hai từ ‘nắm chắc’, ‘bình an’, còn không nói trúng tâm khảm của nàng hay sao?
Đỗ ma ma vội hỏi: “Tiên sinh, lời ngài nói, là thật sao…”
Ta nở nụ cười, nói: “Đỗ phu nhân, ta nói, viết chữ chẳng qua chính là phản ánh nguyện vọng trong lòng ngài đang mong muốn. Ngươi tin, đương nhiên sẽ có…” Ta thu hồi nghiên mực trên bàn, hỏi nàng: “Ngài không phải có tin tức muốn nói với ta hay sao? Nhị tiểu thư bằng lòng gặp ta?”
Đỗ ma ma nói: “Nhị tiểu thư vẫn ở trong cung còn chưa trở về đâu, bắt tiên sinh phải đợi lâu rồi. Chờ khi nào nàng trở về, ta sẽ lập tức sắp xếp cho ngài gặp mặt. Ngài không cần phải gấp gáp…”
Ta gật gật đầu, cười nói: “Nếu vậy thì tại hạ đa tạ phu nhân quan tâm.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook