Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 15: Cơn ác mộng dạo chơi tại công viên (2)

Hoàng hôn nặng nề buông xuống, tôi khập khiễng bước đi hướng về phía sân ga, tên nhóc thiếu thước tấc kia có vài lần chạy đến tỏ ý muốn giúp đỡ nhưng rốt cuộc đều bị tôi kiên quyết từ chối.

Đừng có nói đùa nga, một thân ướt đẫm mồ hôi như vậy, tốt nhất thì hãy nên tránh xa tôi ra một chút.

Vừa mới đặt chân đến sân ga, trông thấy cảnh tượng đông đúc trước mắt, tôi liền nhân tiện cảm thấy đầu óc choáng váng.

Tên nhóc thiếu thước tấc mặt vẫn không đổi sắc, trước tiên từ trong túi vội vàng lấy ra chiếc điện thoại di động, tiếp đó liền bấm một dãy số, “Uy, Vương thúc thúc sao, ân ân… Cháu hiện tại đang ở sân ga gần công viên giải trí, ân, ân… Tạm biệt.”

Sau khi đã thu hồi điện thoại, hắn nhanh chóng quay sang nói với tôi, “Đợi khoảng 30 phút nữa, tài xế nhà tớ sẽ đến nơi, tới lúc đó tớ sẽ đưa cậu về tận nhà.”

Quả nhiên là người giàu có khác nga ~

Tôi vừa chắp hai tay để trước ngực vừa nhìn hắn đầy ngưỡng mộ, trong tròng hai mắt của tôi lúc bấy giờ có thể nói là chỉ tràn ngập các ký hiệu ¥,¥mà thôi.

Trông thấy bộ dạng này của tôi, hắn chán ghét trừng mắt liếc tôi một cái, “Cậu đang làm cái gì vậy hả?”

“Quả nhiên là một mõ vàng rất lớn ~ tớ đột nhiên bị những tia kim quang phát ra từ trên người cậu khiến cho chói mắt nga.”

Hắn không lên tiếng.

Đúng lúc này tôi bỗng nhiên nhớ tới tình cảnh thảm hại đứng đợi xe bus lúc giữa trưa, vì vậy liền khởi binh hỏi tội, “Tên tiểu quỷ kia, nhà cậu có xe tại sao ngay từ đầu lại không hé răng? Hại tớ phải đứng dưới nắng mà chờ xe bus suốt cả 40 phút!”

Hắn chột dạ không đáp, trực tiếp nói lảng sang chuyện khác, “… Cậu không gọi điện về nhà thông báo cho Thái Hậu một tiếng ư?”

Ách ~ không xong rồi, lần này nhất định sẽ chết chắc nga.

Nghĩ đến khuôn mặt tức giận của lão mẹ, tôi bất giác rùng mình một cái, sau đó rất nhanh liền chuyển thái độ từ nghiêm nghị sang thành khẩn mà cúi đầu mượn điện thoại di động của hắn gọi về nhà. [vô cùng cảm tạ sự chậm phát triển của khoa học kỹ thuật năm 96, may mắn là lúc bấy giờ điện thoại bàn nhà tôi vẫn chưa có chức năng hiển thị số gọi đến.]

Ngay khi lão mẹ bắt máy, tôi nơm nớp lo sợ nhẹ giọng nói, “Con và La Lỵ không cẩn thận lạc nhau trong công viên cho nên mới bị lỡ mất xe bus, bây giờ con sẽ lập tức về nhà ngay.”

Nhưng không nghĩ tới chính là Thái Hậu hôm nay bỗng nhiên rất hào khí mà phê chuẩn cho tôi qua đêm tại nhà La Lỵ một hôm, bởi vì lão mẹ và lão ba vốn đang chuẩn bị đi thăm a di (em gái của lão ba), vì vậy đêm nay có lẽ sẽ không kịp quay trở về.

Tôi hóa đá.

Trong tình huống như hiện tại tôi đáng lẽ phải nhảy cẩn lên vì vui mừng, tuy nhiên điều quan trọng nhất chính là hôm nay nhân dịp lễ Quốc Khánh cả nhà La Lỵ từ sáng sớm đã đi du lịch đến Hoàng Sơn một chuyến rồi, mặt khác sáng nay do quá vội vàng ra khỏi cửa cho nên tôi cũng quên mang theo chìa khóa —

A a ~ một cô gái xinh đẹp yếu đuối như tôi đêm nay phải ăn ngủ đầu đường xó chợ thật ư!!!

Đứng ở bên cạnh, tên tiểu quỷ kia có chút lo lắng hỏi, “Cậu lại bị làm sao vậy?”

Tôi giương vẻ mặt cực kỳ đáng thương mà nhìn hắn, “Hic hic, hôm nay người lớn nhà tớ đi ra ngoài hết rồi, hơn nữa sáng nay do quá vội vàng ra khỏi cửa cho nên tớ cũng quên mang theo chìa khóa ~”

Hắn thập phần hiểu rõ ý tứ của tôi, “Vậy cậu hãy qua nhà tớ ngủ một đêm.”

“Như vậy có được không?” Tôi lo lắng hỏi đi hỏi lại hắn đến lần thứ n.

Hắn có chút không kiên nhẫn nói, “Yên tâm, hôm nay trong nhà chỉ có mỗi một mình tớ mà thôi, lão ba và lão mẹ của tớ sáng mai mới đi công tác về.” [tác giả: Chính vì như vậy mới đáng lo nga!]

“Vậy tớ ngủ ở chỗ nào?” Tôi một bên đi theo sau hắn vào nhà, một bên không ngừng nghi hoặc hỏi.

“Phòng của tớ.” Hắn nhẹ giọng giải thích, “Nếu cậu ngủ ở phòng của ba mẹ tớ, lỡ như bọn họ về sớm thì chắc chắn sẽ bị phát hiện nga.”

Nghe đến đây tôi đổ mồ hôi như mưa. Tại sao càng ngày tôi lại càng cảm thấy hai chúng tôi trông giống như một đôi giang phu dâm phụ đang vụng trộm yêu đương vậy hả?

Suy đi nghĩ lại lời của hắn cũng không phải là không có lý, do đó tôi không thể làm gì khác hơn là đành phải nhắm mắt theo hắn vào phòng.

Nếu như không phải do chính hắn đích thân dẫn tôi tiến vào phòng, thì tôi sẽ nhất quyết không tin đây lại là căn phòng của một đứa trẻ 13 tuổi nga.

Căn phòng này có thể nói là rất lớn, nó ít nhất là phải to hơn gấp 2 lần phòng tôi. Bên trong không có truyện tranh, không có áp phích, lại càng không có bất kỳ một món đồ chơi nào.

Sách, toàn bộ những gì có trong căn phòng này chỉ là sách và sách.

Nhưng điều quan trọng nhất chính là, từ các cuốn sách cho đến cách bố trí bày biện trong phòng đều tạo cho người khác một cảm giác vô cùng cuốn hút.

“Có sữa trong tủ lạnh, cậu cứ tự nhiên dùng, tớ đi tắm trước đây.” Sau khi đã dẫn tôi vào phòng, hắn liền trực tiếp bỏ tôi đứng một mình ở nơi đây.

Lúc bấy giờ tôi không nghĩ ngơi gì nhiều, chỉ thẳng tiến một đường vào bếp mà kiếm thứ gì đó để ăn, vận động cật lực suốt cả một buổi chiều, bụng tôi hiện tại đã hoàn toàn trống rỗng rồi, tôi cố gắng uống thật nhiều sữa hy vọng có thể giảm bớt được cơn đói…

Chờ cho đến khi hắn quay trở lại, thì tôi đã giải quyết xong 5 bình sữa đồng thời đang ngồi ở trên ghế mà xem tivi.

“Cậu sẽ không nấu cơm sao?”

“Dĩ nhiên là tớ sẽ nấu.” Tôi mệt mỏi trả lời.

Hắn dựa lưng vào bàn ăn, hai tay khoanh trước ngực, nhìn tôi chằm chằm rồi hất cằm nói, “Vậy còn không mau bắt tay vào làm.”

“Vâng, thưa đại gia.” Tôi bất đắc dĩ đứng dậy, “Nhưng báo trước cho cậu biết, tớ chỉ có khả năng làm hai loại cơm là cơm chiên trứng và cơm chiên cà chua trứng, cậu muốn ăn loại nào?”

“…”Vài giây sau hắn lại mở miệng lần nữa, “Vậy cậu có thể nấu thức ăn được không?”

Tôi gật gật đầu, “Đương nhiên là được.”

“Tốt lắm, vậy cậu biết nấu món gì?”

Tôi đếm đếm ngón tay, “Tớ có thể làm các món như trứng chiên, trứng luộc, trứng hấp, ngoài ra còn có canh cà chua trứng.”

Hắn lại rơi vào trạng thái im lặng trong một vài giây, sau đó ấp ủ hy vọng mà hỏi tôi, “Vậy cậu có thể nấu mì được chứ?”

Tôi vẫn gật đầu như cũ, “Cũng được a.”

“Cậu nấu được mì gì?”

Tôi trả lời một cách ngắn gọn, “Mì gói.”

Hắn khẽ lắc đầu rồi thở dài, đồng thời vẫy vẫy tay ra hiệu cho tôi trở về chỗ ngồi, “Quên đi, chúng ta sẽ kêu thức ăn bên ngoài.”

Sau khi đã giải quyết xong bữa tối, hai chúng tôi không ai nói với ai bất kỳ điều gì, cứ im lặng mà ngồi trừng mắt nhìn nhau, tôi cố gắng hết sức để chống đỡ nhưng thẳng đến 11 giờ liền tuyên bố bỏ mình.

Ô ô ~ tôi vốn định rằng sẽ thức trắng đêm nay, nhưng do ban ngày đã quá mệt mỏi, do đó vừa mới ngã lưng xuống giường thì hai mí mắt đã liền tạo phản mà nhắm lại.

“Cậu ngủ trước đi, tớ còn phải đọc sách.” Tên nhóc thiếu thước tấc vừa cầm trong tay một quyển sách dày chừng ba cục gạch, có tựa đê‘Tổng quát lịch sử thế giới’, vừa thản nhiên nói.

“Ân.”

Tôi khẽ đáp lại một tiếng, rồi nhanh chóng vùi đầu vào chăn, nhắm mắt ngủ.

Nửa đêm, tôi bỗng nhiên mơ mơ màng màng tỉnh lại, thì vẫn trông thấy hắn đang ngồi ở trước bàn đọc sách, dưới ánh sáng mờ ảo của ngọn đèn bàn, khuôn mặt bình thường vốn rất lạnh lùng nay cũng có đã có phần nhu hòa hơn.

Phát hiện tôi đã tỉnh lại, hắn lập tức buông cuốn sách xuống, “Sao cậu lại thức dậy rồi?”

“Cậu…” Tôi hơi do dự một chút, nhưng rốt cuộc vẫn nói ra, “Cậu cũng lên đây ngủ đi, giường này rất lớn, do đó đừng ngại.”

Tốt xấu gì tôi vẫn là một người trưởng thành 24 tuổi, chẳng lẽ lại đi lo sợ một đứa trẻ 13 tuổi sẽ làm gì mình sao? [tác giả: nhưng hiện tại bản thân cô cũng chỉ mới 13 tuồi nga!]

Hắn có chút bối rối, “Không cần, cậu cứ ngủ đi, tớ vẫn chưa mệt.”

“Cậu muốn gạt ai chứ! Mới vừa rồi tớ rõ ràng trông thấy cậu còn ngáp lên ngáp xuống a.” Tôi cổ vũ nói, “Đi lên đi đi lên đi, một cô gái xinh đẹp như tớ không để ý, vậy cậu là con trai còn để ý cái gì?”

“Hay là thôi đi…” Hắn vẫn có chút chần chừ.

“Tớ đã nói là không có việc gì rồi, sao cậu lại lề mề như vậy!”

Hắn nhìn tôi chằm chằm một hồi lâu, cuối cùng cũng chịu gật đầu đồng ý, “Vậy… được rồi.”

Hắn đóng sách lại, tắt chiếc đèn bàn.

Trong bóng đêm, tôi cảm giác được hắn đã leo lên giường. Phía bên kia giường nhẹ nhàng lún xuống, chiếc mền hơi chuyển động, lúc bấy giờ tôi bỗng nhiên cảm thấy có một loạt những hơi thở hỗn loạn vụt qua tai mình…

Quả thật là không xong rồi, tôi dùng sức đè chặt ngực trái, cố gắng tìm mọi cách kìm nén nhịp đập gia tốc của trái tim mình.

Tôi hối hận rồi, tmd, lúc nãy tôi vốn không nên kêu tên tiểu quỷ này lên giường nga! Tôi cố gắng trở mình, hy vọng có thể nằm cách xa hắn ra một chút.

Trong một phút lơ đãng, không biết như thế nào bàn tay tôi cùng một bộ phận nào đó trên người hắn vô tình chạm vào nhau, thân thể hắn giờ phút này có thể nói là nóng rực một cách dị thường, tôi hốt hoảng, không dám nhúc nhích thêm một lần nào nữa. Cứ nằm cứng đơ như khúc gỗ mà chìm vào giấc ngủ.

Nửa đêm về sáng, tôi liên tục nằm mơ thấy ác mộng, phía trước ngực bỗng nhiên có cảm giác nằng nặng, tựa như bị một cái gì đó chèn ép vậy.

Sáng sớm tỉnh lại, tôi cảm thấy toàn thân đau nhức, tinh thần mệt mõi.

Thống khổ mở mắt ra, cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt tôi lúc này là ở trước ngực tôi đột nhiên xuất hiện một bàn tay to. Khó trách tối hôm qua tôi lại cảm thấy trước ngực nặng trịch đồng thời còn không ngừng mơ thấy ác mộng, hóa ra là do trước ngực bị một bàn tay đè ép nga…

Bàn tay? Một bàn tay??

“Nha a a a —” Tôi cao giọng thét lớn!

“… Chuyện gì? Xảy ra chuyện gì vậy?” Nằm ở bên cạnh, tên Trần Hy nửa tỉnh nửa mê ngẩng đầu lên hỏi.

“Tay! Ngươi! Đặt ở đâu vậy hả?” Tôi hung tợn kéo đầu hắn hướng về phía trước ngực mình để cho hắn tận mắt trông thấy chứng cớ phạm tội.

Hắn đứng hình một hồi lâu, sau đó mới chịu hỏa tốc rút tay lại, mặt đỏ tai hồng không dám nhìn tôi.

“Cậu có gì giải thích hay không? Nói mau!”

Hắn cúi đầu đỏ mặt than thở.

“Có thật là tay tớ đặt trên ngực cậu suốt đêm qua không?… Nhưng tại sao… tớ lại chẳng có cảm giác gì?”

Tôi bùng nổ! Không kiềm chế được liền nhân tiện giơ tay tát vào khuôn mặt hoàn hảo trước mắt một cái,

— “Cậu đi chết đi! Đồ vô lại!!”

Ngươi có thể ăn đậu hũ của lão nương, nhưng tuyệt đối không được vũ nhục đến bộ ngực của ta a! Trái lệnh nhất định phải chết!!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương