Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 14: Cơn ác mộng dạo chơi tại công viên (1)

Tôi rất ngại!

Thật sự là vô cùng ngại!

Có thể nói là phi thường ngại!!

Trong lòng tôi lúc bấy giờ đang không ngừng điên cuồng hò hét.

“… Như vậy a, vậy được rồi.” Lý Ngộ hơi do dự một chút, nhưng rốt cuộc lại không thể làm gì khác hơn cho nên đành phải gật đầu đáp ứng.

Oh ~ no!!

Lý Ngộ à, cậu có biết không, nếu như cậu cứ mãi nhu nhược như vậy, thì về sau cậu làm sao có thể theo đuổi được lão bà của cậu đây?!!

Tôi giận dữ trừng mắt liếc hắn một cái, chỉ tiếc rằng do sự chênh lệch về chiều cao giữa hai chúng tôi quá lớn, do đó hắn căn bản là không thể nhìn thấy biểu hiện này của tôi.

Tôi cảm thấy vô cùng buồn bực.

Dọc trên đường đi một bầu không khí quỷ dị cứ như vậy mà bao trùm lên tổ hợp ba người chúng tôi.

Tôi rầu rĩ không vui đi ở chính giữa, tên nhóc thiếu thước tấc vác bộ mặt đen xì xì đi ở phía trước, còn tên đại ngốc Lý Ngộ thì sóng vai đi bên cạnh tôi mà không ngừng cố gắng tìm ra đề tài nhằm thay đổi bầu không khí, nhưng rốt cuộc vẫn không đạt được kết quả gì.

Ô ô ~ đây không phải là cuộc hẹn hò ngọt ngào mà tôi hằng mong đợi nga.

“Các cậu có muốn chơi trò gì không?” Lý Ngộ tiếp tục cố gắng hỏi.

Tôi lắc lắc đầu, trước tình huống như hiện tại tôi làm sao còn có tâm trí để chơi đùa nữa đây?

“Ở nơi này chẳng có cái gì vui cả.” Tên tiểu quỷ kia trầm giọng nói.

Không có cái gì vui vậy ngươi còn đến đây làm chi vậy hả?

Do đó bầu không khí lại nhanh chóng rơi vào im lặng ~

Cứ như vậy tổ hợp ba người chúng tôi đi dạo một vòng tẻ ngắt quanh công viên giải trí suốt 2 giờ liền, ở xung quanh mọi người ai nấy cũng đều vui vẻ cười đùa, chỉ riêng ba người chúng tôi mặt người nào cũng lầm lầm lì lì, mặc dù vậy, nhưng hai kẻ ở bên cạnh không ai chịu mở miệng rút lúi.

Tốt thôi, các ngươi không từ bỏ, vậy lão nương ta sẽ từ bỏ!

Đợi cho đến khi vừa qua 12 giờ, tôi ngay lập tức khẩn trương nói, “Hôm nay trong nhà tớ có việc bận, lão mẹ bảo tớ phải tranh thủ về sớm một chút, vậy tớ xin phép về trước nhé!”

tmd (mẹ nó), buổi hẹn hò ngày hôm nay thật sự không còn lời nào có thể diễn tả được.

“Nhưng mà…”

“Tạm biệt!” Tôi không đợi Lý Ngộ kịp nói xong liền trực tiếp xoay người rời đi. Cuộc hẹn hò mà tôi đã hằng ao ước suốt 24 năm qua không ngờ rằng lại kết thúc một cách thảm hại như vậy, tâm trạng của tôi lúc bấy giờ có thể ví như một ngọn núi lửa sắp sửa phun trào.

Đứng núp dưới cây dù che cấp nắng siêu cấp lớn của chình mình mà chờ xe bus, tôi cố gắng hít vào thở ra thật sâu nhằm dập tắt đi cơn giận trong lòng.

Đúng lúc tưởng chừng như cơn giận đã phần nào dịu xuống thì bỗng nhiên có một bóng ma lù lù xuất hiện ở trạm xe bus, tôi thoáng liếc mắt nhìn hắn một cái, tiếp đó liền giả vờ như không thấy.

Hắn cũng không hé răng, chỉ lẳng lặng đứng bên cạnh tôi.

Tôi tưởng rằng có thể nhanh chóng bắt được xe bus sau đó ba chân bốn cẳng bỏ của chạy lấy người, nhưng đợi mãi đợi mãi vẫn chưa thấy có chiếc xe bus nào đến trạm. Giờ phút này tôi quả thật không thể nào nhịn được nữa rồi, cho nên đành phải mở miệng hỏi hắn, “Hôm nay vì sao cậu lại đến đây vậy hả?”

Gương mặt hắn vẫn giữ nguyện vẻ lạnh lùng như trước, trầm giọng nói, “Tiện đường.”

Tôi thật sự bị hắn chọc đến phát điên mất thôi.

Năm đó tôi đã từng theo dõi cậu mỗi khi tan học về, vì vậy nhà cậu ở đâu tôi còn không biết rõ hay sao? Chẳng phải là nó cách xa nơi này hàng vạn dặm ư? Nếu như vậy thì chỉ có cách cậu thuận theo gió lốc mới tiện đường đi đến đây a!

Tôi lại lập tức áp dụng chiến thuật không thấy không nói, tiếp tục chờ xe!

Hắn cũng bắt chước tôi không lên tiếng, cứ như vậy đứng yên lặng ở một bên.

Đợi thêm 10 phút nữa, vẫn không thấy bóng dáng của một chiếc xe bus nào cả, tôi tức giận xoay người bỏ đi hướng về phía sân ga gần công viên giải trí.

Hôm nay chẳng lẽ tôi bị trúng tà ư? Tại sao lại gặp phải toàn những chuyện xui xẻo như vậy??

Tôi bước đi ở phía trước, hắn cứ như vậy mà nhắm mắt chạy lẽo đẽo theo sau tựa như hình với bóng.

Hừ, tên tiểu quỷ chết tiệt, không ngờ rằng cũng có một ngày ngươi phải lẽo đẽo đi theo sau lão nương nga.

Tôi cố ý chọn con đường vừa hẻo lánh lại vừa khó đi, dù sao thể lực của tôi cũng được xếp vào hàng quái thú, tôi nhất định phải khiến cho hắn mệt chết thì mới có thể trút được cơn giận trong lòng.

Nghĩ như vậy, tôi cứ một hơi đi thẳng mà chẳng hề quan tâm đến thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, chờ cho đến khi tôi chú ý đến thì không biết từ lúc nào trên bầu trời đã bắt đầu xuất hiện những rạng mây đỏ…

Dừng chân lại, tôi rốt cuộc cũng đã tỉnh tảo trở lại rồi, bây giờ tôi vốn đang làm cái gì ở nơi đây vậy hả? Chỉ vì giận dỗi một tên nhóc 13 tuổi mà một người trưởng thành 24 tuổi như tôi lại có thể làm ra những loại chuyện ngu ngốc này sao?

Tôi bất giác bật cười, có lẽ vì đã ở cùng với đám trẻ con này quá lâu cho nên bản thân mình vốn cũng dần dần trở nên ngây thơ rồi.

Quay đầu nhìn lại, phía sau không một bóng người.

Tôi tự gõ mạnh vào đầu một cái, Nhâm Kim Sanh, ngươi quả thật rất ngu ngốc, chẳng lẽ ngươi còn trông cậy hắn sẽ một đường đi theo ngươi sao?

Tùy tiện tìm một chỗ ngồi nghĩ chân ở gần đây, tôi vội vàng ngồi xuống kiểm tra lại mắt cá chân của mình, đau quá a ~ khẳng định là bị tróc da rồi.

Tuy rằng thể lực của tôi có thể nói là cực kỳ khủng khiếp, thế nhưng trong lúc nóng giận tôi vốn đã quên mất một điều vô cùng quan trọng, đó chính là ngày hôm nay vì muốn bản thân trông thật lộng lẫy trông thật xinh xắn, cho nên thay vì mang đôi giày thể thao như thường ngày, tôi lại đổi sang một đôi giày búp bê mới, hơn nữa còn chọn con đường gồ ghề khó đi. Mãi đến khi đã bình tĩnh trở lại, tôi mới cảm giác được gót chân cùng các ngón chân bị ma sát nhiều tới mức tróc cả một mảng da lớn.

Haizzz ~ đây chính là cái giá phải trả cho sự ngu ngốc của chính mình.

Tự làm tự chịu nga…

“Cho cậu nè.”

Không biết từ đâu bỗng nhiên xuất hiện một bàn tay trắng mịn cầm một cái gói to mà đưa cho tôi, bên trong gồm có thuốc đỏ, thuốc mỡ, bông gòn, băng keo cá nhân và một chai nước khoáng.

Tôi kinh ngạc ngẩng đầu lên, thì trông thấy tên tiểu quỷ kia đang đứng ở trước mặt mình mà thở hồng hộc, tuy rằng hiện tại đã bước vào mùa thu nhưng ánh nắng mặt trời tháng 10 vẫn còn rất gay gắt, hắn toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa khiến cho chiếc áo thun trắng đang mặc trên người dính bệt vào thân thể, khuôn mặt của hắn bình thường vốn trắng noãn nay lại bị phơi nắng đến mức đỏ bừng bừng lên.

Lúc bấy giờ lòng tôi bất chợt cảm thấy nhói đau, tôi quan tâm hỏi, “Cậu vừa rồi không thấy bóng dáng đâu cả chính là vì chạy đi mua những thứ này cho tớ sao?”

Hắn khẽ cắn cắn môi, có chút không tự nhiên mà quay đầu nhìn sang chỗ khác.

Tôi cầm chai thuốc đỏ, lại tò tò hỏi, “Làm sao cậu biết là tớ cần những thứ này?”

Hắn một bên vẫn cố gắng lảng tránh tầm mắt của tôi, một bên vẫn duy trì bộ mặt than đen xì xì kia, “Vừa rồi khi cậu đang đi ở phía trước, tớ đã nhận ra bước chân của cậu không được tự nhiên, cho nên…”

“Như vậy à, còn tớ phải dừng lại một lúc nữa mới phát hiện ra, đau chết tớ rồi.”

Hắn liếc mắt nhìn tôi một cách xem thường, ý tứ vốn là, “Ngu ngốc.”

“Tên tiểu quỷ kia, đừng có tưởng rằng lão nương đây không còn giận cậu nữa thì cậu có thể lên mặt như vậy nga!”

“…”

“Thật đáng ghét, từ trước đến nay cậu có bao giờ xài kem chống nắng hay không? Nếu không tại sao lại có thể trải qua kỳ tập huấn quân sự khốc liệt kia mà vẫn trắng trẻo như vậy?”

“…”

“Nói, hãy thành thật nói cho lão nương đây biết có phải khi ở nhà cậu đã lén xài kem dưỡng da hay không?”

“…”

“Tên tiểu quỷ kia, ngươi thật quá đáng!”

“… Cậu im miệng đi.”

Oh ~ tuổi trẻ thật sự là quá bồng bột a ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương