Giọng Lục Trường Tuyết càng lúc càng âm u, những giọt huyết lệ không tự chủ được mà rơi xuống: “Tôi đau lắm Vương Huy, anh mở cửa ra đi, tôi đang đứng ngoài cửa nhà anh đây, tôi trở về tìm anh rồi đây.
”
Qua cánh cửa, Vân Kiến Nguyệt cũng nghe thấy một tiếng hét chói tai, cùng với âm thanh điện thoại rơi xuống đất.
Cùng lúc đó, cuộc gọi với Vương Huy cũng bị ngắt.
Ngón tay tái nhợt của Lục Trường Tuyết co lại, chiếc điện thoại của Vân Kiến Nguyệt lập tức bị phá hủy, khiến Vân Kiến Nguyệt cảm thấy đau lòng.
Ngay sau đó, Lục Trường Tuyết mạnh mẽ ra tay, một quả đấm đã làm nát bấy cánh cửa của Vương Huy.
Lục Trường Tuyết từ từ đi vào trong nhà, quen thuộc bước đến cửa phòng ngủ của Vương Huy.
Cô ấy vặn vặn tay nắm cửa, cửa đã bị khóa từ bên trong nên không mở được.
“Sao không mở cửa hả Vương Huy? Không phải anh rất thích đánh tôi sao? Tôi đang ở đây, sao anh không ra đây thế?”
Móng tay dài của Lục Trường Tuyết cào lên cánh cửa, để lại vài vết xước sâu hoắm.
Cánh cửa phát ra tiếng kêu kẽo kẹt, bên trong bùng phát tiếng hét chói tai của Vương Huy.
“Tôi đâu có cố ý đánh chết cô, tất cả là do cô tự chuốc lấy! Tôi chỉ phạm lỗi mà tất cả đàn ông trên đời này đều phạm phải thôi, nếu không phải cô làm quá lên, sao mà tôi lỡ tay đánh chết cô được!”
“Cạch.
”
Hắn vừa dứt lời, khóa cửa đã bị móng tay của Lục Trường Tuyết phá vỡ, cô ấy vặn tay nắm cửa, cánh cửa liền dễ dàng mở ra.
Ánh sáng mờ ảo từ đèn hành lang theo cánh cửa mở mà chiếu vào phòng ngủ, cuối cùng lộ ra bóng dáng Vương Huy đang run như cầy sấy.
Mặt Lục Trường Tuyết đầy huyết lệ, nhìn thấy Vương Huy liền mỉm cười: “A, tôi vào rồi này.
”
“A——”
Tiếng hét thảm thiết vang vọng cả đêm dài.
Lúc này, bên ngoài khu nhà.
Phương Lâm An bước chân loạng choạng xuống khỏi chiếc taxi, nấc lên một tiếng đầy mùi rượu, rồi xiêu vẹo đi về phía khu nhà.
Đi được vài bước, anh ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía tầng 4 tòa C, nơi không có một chút ánh sáng nào.
Quỷ khí nặng quá!
Quỷ khí nặng như vậy, chỉ có lệ quỷ mới phát ra được!
“Không ổn rồi!” Trong đầu toàn là rượu lập tức tan biến, Phương Lâm An chửi thầm một tiếng, co chân chạy thẳng đến tòa C.
Phương Lâm An thở hổn hển lao lên tầng 4, nơi quỷ khí nồng đậm nhất, trước cửa phòng 404, anh ta phát hiện có một cô gái nhỏ nhắn mặc đồ ngủ in hình cậu bé bọt biển đang ngồi xổm.
Cô gái ngồi xổm chán chường vẽ vòng tròn dưới đất, nhưng vị trí ngồi của cô rất khéo léo, vừa vặn chặn kín cửa.
Nếu có ai muốn ra ngoài hoặc vào trong, đều phải nhờ cô nhường đường.
Cửa phòng 404 đóng chặt, bên trong yên tĩnh đến lạ thường, chỉ có oán khí của lệ quỷ liên tục tràn ra từ khe cửa.
“Cô là ai? Trong nhà đang làm gì vậy!” Phương Lâm An không để ý trước mặt là một cô gái, giọng điệu rất nghiêm khắc.
Vân Kiến Nguyệt từ từ ngẩng đầu lên, nhìn rõ Phương Lâm An, rồi thở phào nhẹ nhõm: “Hú hồn, cứ tưởng là cảnh sát.
”
Nghe vậy, Phương Lâm An lập tức biết rằng chắc chắn Vân Kiến Nguyệt biết rõ chuyện gì đang xảy ra trong nhà.
Anh ta lập tức tiến lên một bước: “Tránh ra, tôi muốn vào trong!”
“Không tránh, anh có thể làm gì tôi nào?” Vân Kiến Nguyệt vẫn không đứng dậy, chỉ ngẩng mặt nhìn Phương Lâm An.
“Vậy thì đành thất lễ rồi.
” Phương Lâm An cắn răng, đưa tay định kéo Vân Kiến Nguyệt ra.
Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc, tiếng hét thảm thiết của nữ quỷ vang lên.
“Ai cho anh động vào cô ấy!”
Lời của Lục Trường Tuyết còn chưa dứt, toàn bộ thân thể quỷ dị đã xuyên qua cánh cửa chắn trước mặt Vân Kiến Nguyệt.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook