Cô ấy sạch sẽ tinh tươm, nếu không phải trên người phát ra oán khí mạnh mẽ, thì không thể nhận ra cô ấy là một con quỷ.
Dù nữ quỷ có khuôn mặt xinh xắn, nhưng oán khí dày đặc ấy vẫn khiến Phương Lâm An giật mình sợ hãi.
Anh ta cẩn thận lùi lại vài bước, ánh mắt chuyển về phía Vân Kiến Nguyệt vẫn đang ngồi xổm.
Nhìn một lúc lâu, Phương Lâm An xác nhận rằng cô gái này là người chứ không phải là ma.
“Kỳ lạ thật, một con lệ quỷ mà vẫn có ý thức, còn biết bảo vệ người sao?” Phương Lâm An lẩm bẩm, lông mày cau lại.
Nhưng bây giờ anh ta không thể lo lắng nhiều như vậy, lệ quỷ này khí thế đáng sợ, vừa nhìn đã biết không phải loại dễ đối phó, anh ta phải tự bảo vệ mình và xác nhận rằng người trong nhà có an toàn hay không.
Phương Lâm An mò vào túi quần, nhanh chóng rút ra hai lá bùa trấn quỷ bằng giấy vàng và chu sa.
Chỉ cần nữ quỷ này động đậy, anh ta sẽ lập tức đốt lá bùa này!
Không khí căng thẳng đến đỉnh điểm, Vân Kiến Nguyệt thở dài: “Kéo mình một cái, chân tê rồi.
”
Lục Trường Tuyết lập tức mắng to: “Cậu bị ngốc à, có thể tự ngồi xổm đến mức tê chân được sao!”
Mặc dù nói vậy, nhưng Lục Trường Tuyết lại rất thành thật, cô ấy đưa tay ra kéo Vân Kiến Nguyệt đứng dậy.
“Cậu hung dữ cái gì chứ, nếu không phải vì đứng đây canh cửa cho cậu, thì mình đâu có ngồi xổm đến tê chân như thế này?” Vân Kiến Nguyệt không chịu thua, đáp lại một cách đanh thép.
Lục Trường Tuyết tức giận đến mức tóc dựng đứng: “Không phải cậu nói sẽ dẫn mình đi báo thù sao, kết quả cuối cùng vẫn là tự mình vào làm hết!”
Vân Kiến Nguyệt nói với vẻ mặt như đúng rồi: “Mình là người, giết người là phải vào tù, chỉ có thể đứng ngoài canh chừng cho cậu thôi.
”
Phương Lâm An đứng một bên, mặt mày ngơ ngác.
Ai đó làm ơn giải thích cho anh ta chuyện gì đang xảy ra đây?
Sao nữ quỷ này lại cãi nhau với đồng bọn của cô ấy?
Và tại sao khi nữ quỷ này cãi nhau kịch liệt như vậy, oán khí trên người lại tiêu tan hết rồi!
Phương Lâm An lấy từ trong túi quần ra một cuốn sổ tay nhỏ đã ngả màu vàng, điên cuồng lật xem, nhưng lật hết cuốn sổ cũng không tìm ra được tại sao lại xuất hiện tình huống này.
“Chờ đã! Đừng cãi nhau nữa!” Phương Lâm An hét lên trong tuyệt vọng, quay về phía một người một quỷ mà hét lớn.
Vân Kiến Nguyệt và Lục Trường Tuyết lập tức im lặng, mặt đầy vẻ khó chịu, hai đôi mắt nhìn chằm chằm Phương Lâm An, muốn biết tại sao người này lại cắt ngang cuộc cãi vã của họ.
Phương Lâm An lại lấy từ túi quần ra một cuốn sổ tay nhỏ đã ngả màu vàng khác, vừa lật vừa lẩm bẩm trong hoảng loạn: “Không đúng, không đúng! Trong này cũng không ghi tại sao oán khí lại biến mất! ”
“Hình như anh ta bị điên rồi.
” Lục Trường Tuyết nói, liếm môi: “Hay là mình ăn anh ta luôn nhé, người điên không có não, bổ lắm.
”
Vân Kiến Nguyệt vỗ một cái lên mặt Lục Trường Tuyết: “Cậu đủ ngốc rồi, đừng có ăn mấy thứ không có não này nữa, ăn não heo mình chuẩn bị cho cậu còn tốt hơn.
”
“Thế hay là nhân lúc anh ta phát điên, chúng ta chạy nhanh đi?” Lục Trường Tuyết hỏi.
“Được.
” Vân Kiến Nguyệt vừa nói vừa xoay người chạy.
Nhìn thấy một người một quỷ lén lút đi được vài mét, Phương Lâm An tuyệt vọng hét lên: “Không được đi! Nếu hôm nay tôi chưa làm rõ chuyện này, thì không ai trong các người được phép đi!”
Vân Kiến Nguyệt và Lục Trường Tuyết liếc nhìn nhau, rất ăn ý, cả hai không ai để ý đến Phương Lâm An, tiếp tục đi về phía cầu thang.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook