Lâm tiền cự trợ huề thủ trứ

Vân thượng tố thính thiên niên tình

(Cự tuyệt trợ giúp nắm tay đi

Trên mây nghe trọn ngàn năm tình)

Thanh sam đạo nhân từ trên mây bước xuống đúng là Việt Phi Lăng, nhìn thấy hai bàn tay của Khai Dương cùng Thiên Lý Nhãn nắm lấy nhau, trong đôi mắt phượng mơ hồ lộ ra một tia giận dữ, nhưng trong chớp mắt đã biến mất.

“Không biết Tinh Quân là muốn thế nào?”

“Hừ! Ngươi đến đúng lúc lắm!”

Tưởng niệm một năm, cùng nỗi khiếp sợ khi phát hiện Thiên Lý Nhãn đã mù, Khai Dương trong lòng tất cả đều là phiền muộn căm tức, hắn cực hận Việt Phi Lăng đã lừa gạt Ly Lâu, đem y giấu vào trong ảo ảnh.

Thế nhưng Việt Phi Lăng lại chỉ mỉm cười, không hề thấy nửa phần chột dạ, hướng Khai Dương chắp tay nói: “Một năm không gặp, tính tình Tinh Quân dường như có hơi lớn!”

Khai Dương khịt mũi không thèm để ý tới từ ngữ châm chọc của hắn, hừ nói: “Đồ lão đạo mũi trâu! Ngươi cường thế đem Thiên Lý Nhãn vây ở đây là muốn rắp tâm làm gì?!”

“Vây?” Việt Phi Lăng nghe vậy lại cười, “Tinh Quân lời ấy không đúng rồi. Thần tướng trên người không bị xiềng xích trói buộc, bốn phía lại không có tường bao ngăn trở, sao lại nói là tù vây?”

“Nói đến cùng, ngươi ở Phục Ngưu Sơn này bày ra ảo thuật, lừa hắn vẫn cho rằng vẫn đang nơi cũ chờ ta, lại thi pháp che giấu hồn tinh trên tay Thiên Lý Nhãn khiến ta tìm không thấy hắn! Bụng dạ khó lường!! Bây giờ ta thật muốn nghe xem, ngươi sẽ giải thích thế nào?” Khai Dương trên người đã ẩn ẩn dâng lên hồng quang, chỉ cần Việt Phi Lăng này nói không được nguyên nhân thỏa đáng, liền động thủ giáo huấn.

Việt Phi Lăng không hề kinh sợ, cũng không lập tức đáp lại, dường như hoàn toàn không để ý đến Khai Dương đang hùng hổ trước mặt, đôi mắt phượng lướt qua Vũ Khúc Tinh Quân, dừng lại trên người nam nhân đứng sau lưng hắn.

Tấm ty bào màu xanh trên người Thiên Lý Nhãn nhìn như mộc mạc, nhưng lại được dệt bằng tuyết tàm thiên ti (tơ của tằm tuyết), được chính tay Kinh Vân Tiên Tử cắt may mà thành, thật sự là thiên y vô phùng. Mà mộc trâm giữ tóc kia, tuy không phải vàng bạc, nhìn qua cũng thật tầm thường, nhưng kỳ thật là dùng kim ti nam mộc* đã chôn dưới nền đất bốn ngàn năm chạm khắc mà thành, trân quý vô cùng, có thể nói đoạn mộc đoạn vàng (miếng gỗ miếng vàng). Mà những thứ đồ ăn mặc của người ấy trong một năm này, toàn bộ không gì không ngon, không gì không khéo.

Thế nhưng thủy chung vẫn không thể khiến nam nhân an tâm tâm ở lại. Hắn không lúc nào không chờ đợi, chỉ cần mỗi lần nghe tiếng gió thổi cỏ lay, cho dù có đang dùng cơm, hắn cũng sẽ ngay lập tức buông bát nghiêng đầu lắng nghe, xem có phải hay không vị Tinh Quân trẻ tuổi kia cuối cùng đã trở lại.

Hôm nay, người ấy đã được như nguyện rồi.

U buồn thản nhiên dần dần tích tụ nơi đầu mày suốt một năm, vô luận hắn có khuyên bảo như thế nào, cho dù có dùng việc gì hòng dời đi sự chú ý của y, vẫn thủy chung không thể khiến khuôn mặt y giãn ra nửa phần. Thế mà hiện giờ, chỉ là được nắm lấy bàn tay Khai Dương, giữa mi gian người kia lại chỉ còn vui mừng hạnh phúc.

Lúc này Thiên Lý Nhãn đang bởi vì câu hỏi của Khai Dương với Việt Phi Lăng mà nhíu mày, con ngươi không còn phản chiếu bất kì tia sáng nào hướng về phía hắn đang đứng thẳng, cho dù gần như vậy, hắn vẫn thủy chung nhìn không thấu nửa phần cảm xúc của người kia.

Không buồn trả lời Khai Dương, Việt Phi Lăng bình tĩnh nhìn Thiên Lý Nhãn, hỏi: “Thần tướng có tin bần đạo không?”

Đồng tử vô thần của Thiên Lý Nhãn như có duệ quang lướt qua, thanh âm lại vẫn cơ trí bình tình: “Đạo trưởng vẫn nên giải thích rõ ràng thì tốt hơn.”

Việt Phi Lăng trong lòng thở dài, chỉ cần một câu của Vũ Khúc Tinh Quân, lòng tin thật vất vả xây dượng được liền giống như cung điện bằng cát ở trên bờ biển bị sóng triều dễ dàng đánh tan.

“Tinh Quân hiểu lầm rồi.” Việt Phi Lăng nói: “Bần đạo thật sự có nỗi khổ tâm. Toàn bộ, đều là vì muốn chữa khỏi hai mắt cho hắn.”

Khai Dương vừa nghe, vội vàng hỏi: “Mắt hắn có cách trị khỏi sao?”

“Bần đạo không dám nói bừa, tuy rằng không chắc chắn, nhưng nhiều ít vẫn còn hy vọng.”

“Phải trị liệu thế nào?”

Việt Phi Lăng không nhanh không chậm, nói: “Ngày đó thần tướng vì tìm Hiên Viên Huyền Châu mà hao hết pháp lực, hai mắt cũng vì dụng công quá độ mới dẫn đến mù lòa, nguyên nhân căn bản chính là do nguyên thần bị tổn thương, dùng thuốc hay châm cứu đều vô vọng, chỉ có thể nghỉ ngơi lấy sức, đợi đến khi nguyên thần phục hồi như cũ mới tiếp tục bồi bổ.”

Khai Dương nghe hắn nói xong trong lòng lại càng căng thẳng, lúc trước chưa kịp hỏi kỹ, giờ mới biết viên châu đen như mực kia đúng là dùng đôi mắt của Thiên Lý Nhãn đổi lấy. Sớm biết như thế, đừng nói là Hiên Viên Huyền Châu, cho dù là ngọc tỷ của Thiên Đế hắn cũng không để Thiên Lý Nhãn dùng mắt tìm...... Nhưng mà việc đã đến nước này, có nghĩ nhiều vô ích. Cách duy nhất hiện nay, là mau một chút tìm cách lấy lại ánh sáng cho người kia.

Lại nghe thấy Việt Phi Lăng nói: “Thần tướng vốn là mộc chúc tiên nhân (tiên nhân bản thể là cây), hỏa có thể thiêu mộc, muốn nghỉ ngơi lại sức, đương nhiên không thể thân cận với nguồn lửa. Vùng Yếm Hỏa quốc hỏa địa cực thịnh, thần tướng tối không nên lưu lại, bần đạo lúc đó lại nhớ đến Phục Ngưu Sơn này, đây là nơi gần nguồn nước lại nhiều cây cối, có nhật nguyệt tinh hoa, càng dễ dàng bồi bổ nguyên thần của y.” Hắn dừng lại một chút, nhìn về phía Khai Dương, “Hơn nữa, Tinh Quân cũng am hiểu dùng hỏa, để tránh vạn nhất, bần đạo đành phải thiết lập mê chướng, ngăn cách với bên ngoài.”

Khai Dương có chút lo lắng, cuống quít muốn buông ra bàn tay đang nắm lấy tay Thiên Lý Nhãn.

Lại nghe Việt Phi Lăng nói: “Trải qua một năm tĩnh dưỡng này, thân thể hắn gần như đã phục hồi như cũ, gần hỏa cũng không việc gì, Tinh Quân không cần lo lắng.” Lại nhìn về hướng Thiên Lý Nhãn, “Bần đạo cũng biết thần tướng quan tâm đến Tinh Quân, lại sợ thần tướng bôn ba mệt nhọc động đến nguyên thần tăng thêm thương thế, vì vậy mới cố ý không đem tình hình thật sự nói cho ngươi biết, xin thứ lỗi.”

Hắn nói cực hợp tình hợp lý, sắc mặt Khai Dương cũng dần dần dịu đi, nghĩ nghĩ lại hỏi: “Vậy còn phải làm thế nào nữa mới có thể khôi phục thị lực trước đây cho hắn?”

“Bần đạo xác thực có một biện pháp......”

Hắn còn chưa kịp nói xong, Thiên Lý Nhãn đã chợt chen ngang một câu: “Phiền Việt đạo trưởng lo lắng. Một năm qua đa tạ đạo trưởng chiếu cố, mạt tướng khắc sâu trong lòng.”

Khai Dương nghe hắn nói, dường như đang định cự tuyệt trợ giúp của Việt Phi Lăng, ngược lại thêm nóng nảy: “Chính là......”

Nhưng bàn tay Thiên Lý Nhãn ngầm siết lại, ý bảo hắn chớ nhiều lời, lại bước lên nửa bước, hướng Việt Phi Lăng đơn giản làm một cái lễ: “Như vậy đã được rồi, đạo trưởng ngày sau nếu có thể tu tiên phi thiên, xin đến quảng phòng phía tây thiên đình, mạt tướng sẽ lại chiêu đãi tạ ơn.”

Việt Phi Lăng bình tĩnh nhìn hắn, cũng không nói gì.

Thiên Lý Nhãn cũng không đợi hắn trả lời, ngược lại kéo tay Khai Dương, vượt qua bên cạnh Việt Phi Lăng đi xuống triền núi.

Khai Dương cảm thấy nghi hoặc cực kỳ, vốn còn định hỏi, lúc này Thiên Lý Nhãn lại thoáng cúi đầu, kề sát tai hắn nhỏ giọng nói: “Khai Dương, ta pháp lực đã mất hết, không giá được vân, ngươi có thể gọi mây mang ta đi không?”

“Hảo.” Khai Dương cũng không nghĩ nhiều nữa, tùy tay đưa tới một đóa tường vân, cùng Thiên Lý Nhãn đáp mây rời khỏi Phục Ngưu Sơn.

Trên núi lại khôi phục yên tĩnh ban đầu, thanh bào đạo nhân đứng nơi đó vẫn không hề nhúc nhích.

Thật lâu sau, hắn mới nâng tay che đi khuôn mặt, chỉ khoảng nửa khắc, lại bật cười, bàn tay che không được khóe môi đang nhếch lên độ cung quỷ dị, từng câu từng câu thầm thì vang vọng bốn phía.

“Thiên Lý Nhãn a, Thiên Lý Nhãn...... Bần đạo sao lại quên mất, ngươi là thần tiên nhìn hết thiên hạ, mắt phóng ngàn năm......Chẳng qua là nhất thời mông lung, chỉ cần vạch ra một góc, sẽ không thể gạt được ngươi nữa, phải không?......”

Từ khe hở, một đôi mắt phượng tẩm đầy tà mị lộ ra.

“Ha hả, đáng tiếc, bây giờ, bần đạo đã khó mà buông tay được nữa......”

□□□ tự □ từ □ tự □ ở □□□

“Ly Lâu, vì sao không nghe thử biện pháp của Việt Phi Lăng?”

Phục Ngưu Sơn đằng sau đã biến mất, Khai Dương tuy là hỏi thế, nhưng trong lòng đối với việc Ly Lâu rời xa Việt Phi Lăng mà cực kì thả lỏng.

“Có điều cái tên gia khỏa kia cũng thật quá phận, đem ngươi giấu trong núi không nói, còn che lại hồn tinh của ta trên cánh tay ngươi, khiến ta thật vất vả tìm kiếm, nếu không có Hắc Long Vương một tay trợ giúp, còn không biết đến lúc nào mới có thể tìm được ngươi......”

Hắn trong giọng nói vẫn mang theo đôi chút oán giận, nhưng người bên cạnh nghe thấy lại cảm giác giống như chú chó nhỏ đang làm nũng chủ nhân.

Thiên Lý Nhãn nhẹ hạ mi mắt, đôi mày cau lại, đột nhiên hỏi: “Khai Dương, ngươi đến tìm ta, chỉ là đã tha thứ chuyện ngày hôm đó?”

Khai Dương vừa nghe, mặt oanh một cái chớp mắt liền đỏ thấu, ký ức da thịt thân cận thân thể giao triền đêm đó tức khắc sống lại, lập tức tay chân cảm thấy quẫn bách, nếu là bình thường, hắn đã sớm một cước đem nam nhân này đá xuống mây rồi, nhưng lại nhớ ra ngừoi kia bây giờ hai mắt đều mù, pháp lực không còn, chân liền đá không được, trừng phạt cũng không nỡ.

Không làm gì được hắn, chỉ đành quay lưng lại, đỏ mặt rống to: “Nếu không vì ngươi hai mắt đã mù, tuyệt đối sẽ không dễ dàng buông tha ngươi!! Cái tên hỗn trướng này! Ta, ta nơi ấy đau mất hai ngày đấy!! Hơn nữa ta bây giờ là phàm thân thịt nhai, cũng sẽ biết đau! Ngươi còn gây sức ép với ta!! Đáng giận!!......”

Hai cánh tay từ đằng sau đột nhiên xuất hiện, vòng lại, đưa hắn hoàn toàn tiến vào một lồng ngực ấm áp, oán khí cùng rống giận lập tức đều bị thu hết. Khai Dương chỉ còn cảm thấy được lồng ngực rắn chắc khỏe mạnh đằng sau, bên tai truyền đến âm thanh tinh tế.

Là câu nói, giờ khắc này, ở nơi này, chỉ một mình hắn nghe thấy.

“Ngày đó...... Có chút vội vàng. Ta quên nói với ngươi...... Khai Dương, ta thích ngươi......”

“Phanh đông!!”

Trái tim đột nhiên nhảy dựng, giống như đang nở to, lại trong nháy mắt liền siết chặt.

“Bắt đầu từ bao giờ thì ta đã quên rồi. Chỉ còn nhớ rõ hình ảnh ngươi ở trước xe Hiên Viên chỉ hướng...... Sau đó, lại nhịn không được dõi mắt nhìn theo, đại khái, chắc cũng được mấy ngàn năm đi?”

Đôi môi đang nói mấp máy đưa tới từng hơi gió nhẹ, thổi vào lỗ tai hắn ngưa ngứa, khiến cả thắt lưng cũng nên tê dại. Lại nhớ ra cho dù có là thần tiên, cũng sẽ cảm nhận được mấy ngàn năm là dài đằng đẵng thế nào, Khai Dương nhịn không được buồn thanh nói: “Ngươi...... Ngươi sao chỉ thích nhìn lén, sao không tìm ta trò chuyện......”

Cánh tay đang vòng quanh đột nhiên siết lại thật chặt, thanh âm thấp trầm bên tai có chút đè nén: “Khi đó ngươi thật giống như cực chán ghét ta.”

Vậy ngươi có biết hiện tại ta rất thích ngươi không? Lời trêu chọc đến miệng lại không thể nói ra. Không biết là do cánh tay đang siết lại đè xuống, hay là vì nguyên nhân nào khác, Khai Dương chỉ cảm thấy trước ngực một trận trầm buồn đau đớn.

“Nga......”

Quả thật đã có thời gian hắn rất bài xích cái tên nam nhân luôn hướng Đế Quân cáo trạng này, nghĩ đến tình cảnh người ấy khi đó, chỉ có thể một mực che dấu tâm tư bản thân tùy ý hắn nhiếc móc cùng khi dễ, Khai Dương liền nhịn không được nghĩ muốn tự đánh mình một chưởng.

Phía sau lại truyền đến một tiếng thở dài: “Khai Dương, ta hiện giờ hai mắt đã mù, rốt cuộc nhìn không thấy ngươi nữa, cũng tìm không được ngươi nữa...”

Khai Dương mạnh bật lên xoay người, trừng mắt nhìn Thiên Lý Nhãn: “Xuy! Ai nói muốn ngươi phải tìm? Ta luôn ở bên cạnh ngươi, làm sao còn phải tìm đâu? Hơn nữa, mắt ngươi cũng không phải mù mãi mãi!” Bàn tay hắn sờ lên hai má bị gió thổi đến có chút lạnh lẽo kia, cặp mắt xám trắng liền vô ý thức chớp chớp, “Lần trước ngươi đã có thể lấy lại được thị lực, lần này nhất định cũng có thể khôi phục! Chúng ta lại tìm biện pháp, không thể nào không là Việt Phi Lăng thì không được!”

“Khai Dương......”

Thiên Lý Nhãn chậm rãi cúi đầu, dùng trán mình dựa lên vầng trán của thanh niên Tinh Quân kia, hắn nhìn không thấy, chỉ có thể phi thường chậm dần dần cúi đầu xuống, cũng thực thành công đụng phải chóp mũi Khai Dương.

Môi ở trên  chóp mũi điểm nhẹ như có ngón tay gãi ngứa trong lòng, Khai Dương nhịn không được cười ra tiếng.

Nghe được tiếng Khai Dương bật cười, Thiên Lý Nhãn cuối cùng cũng tìm được mục tiêu, dùng môi in xuống, che đi tiếng cười ngày càng có xu hướng tăng lên kia.

======================

Xin vô nghĩa một câu: các vị đại nhân, đừng nghĩ Tiểu Thiên chỉ là kẻ ngồi không, tốt xấu cũng là một phúc hắc công nha......

===========================

Chú thích

*Cây Nam : thân cao hơn mười trượng, lá dài hình bầu dục, hoa xanh lục nhạt, quả đen, gỗ chắc và thơm, dùng làm cột nhà rất tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương