[Thất Nguyên Giải Ách Hệ Liệt] Thiên Mục Cùng
-
Quyển 2 - Chương 13
Tích thủy bảo châu phân phi bộc
Huyễn cảnh tự tại Phục Ngưu Sơn
(Bảo Châu trừ nước tách thác đổ
Ảo ảnh tự tại núi Phục Ngưu)
Lại nói khi Khai Dương đuổi tới Vu Lạc Hà. Phục Ngưu Sơn phía tây giáp Hùng Nhĩ, nam thông với Nam Dương, đông đến Đồng Bách, tại nơi Hoài Hà cùng Hán Giang phân thủy, nơi này tám trăm dặm đều là núi, trùng điệp hùng vĩ, chỉ thấy tường vân (mây mang điềm lanh) bồng bềnh, suối hợp thành thác, sương mù lãng đãng, quấn quít nơi rừng cây, thật giống như nhân gian tiên cảnh.
Khai Dương chỉ cảm thấy kì quái, một năm này hắn đã mấy lần đi qua tam sơn ngũ nhạc, Phục Ngưu Sơn cũng tới không ít, nhưng lại hoàn toàn tìm không thấy tung tích của Việt Phi Lăng. Giờ được Tứ Độc Long Thần chỉ điểm, hắn lại đến nơi này, ở trong không trung bay tới bay lui xem xét vài lần, thủy chung vẫn nhìn không ra một chút dấu vết.
Chẳng lẽ Tứ Độc Long Thần cố ý đùa cợt hắn?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có Hắc Long Vương đến cầu tình, Tứ Độc hẳn sẽ không cố ý nói bừa, liền hạ mây, hướng một bên sườn núi bay tới.
Phục Ngưu Sơn thế núi trập trùng, tự nhiên không ít thác nước như rách trời đổ xuống. Đúng lúc Khai Dương đang bay qua một thác nước như thế, đột nhiên bảo châu tị thủy trong lòng lại trở nên kích động. Châu gặp nước liền linh, không cần vận pháp lực đã đem dòng nước trước mặt tách sang hai bên.
Khai Dương không khỏi bật cười, Tứ Độc Long Thần tặng thứ này cho hắn có tác dụng gì chứ, hắn cũng không phải ra hồ xuống biển, hơn nữa bản thân hắn biết thuật tị thủy (lặn dưới nước mà không ướt), cho dù không có bảo châu tị thủy này, hắn vẫn có sẽ cách của mình.
Hắn cũng không hề để ý nữa, một đường bay đi, bảo châu tị thủy trong lòng cứ gặp nước liền tách ra, ngay cả suối nước chảy trên núi cũng không hề bỏ qua.
Hắn bay đã nửa canh giờ, trước mặt lại xuất hiện một con thác trắng xóa, lúc đi qua cũng không thấy có gì khác thường, Khai Dương đang muốn bỏ qua, lại bỗng nhiên cảm thấy có chút không kì lạ, quay đầu nhìn lại, vẫn thấy thác nước trắng xóa ồ ồ lao xuống, khí thế bất phàm, thế nhưng...... bảo châu tị thủy trong lòng lại không hề động tĩnh, hoàn toàn không giống bình thường đem thác nước xé mở. Khai Dương tâm sinh nghi ngờ, quay lại, chậm rãi bay tới.
Đến khi tiến vào gần sát, bên tai vẫn là tiếng thác rơi xuống ầm ầm, nhưng ngay đến cả nửa giọt nước cũng không hề rơi trúng người hắn.
Ảo thuật!!
Ngay lập tức Khai Dương tay trái giơ lên, liệt diễm bốc thẳng, lao tới, chỉ thấy quang lửa xẹt qua, một mùi khét đã bốc lên, thác nước trước mặt bất ngờ biến mất vô tung. Giữa không trung chỉ còn lại một bức họa bị đốt mất phân nửa cuộn lại từ từ rơi xuống, trên khung vải bị thiêu mất một nửa chính là hình vẽ một thác nước trên núi phi thường sống động!
Khó trách hắn mấy lần đến tìm không thấy, hóa ra đã được thi hạ ảo thuật che mắt, chặn lại mắt hắn.
Bây giờ ảo thuật đã bị phá, liền lộ ra cảnh tượng chân thật phía sau. Trước mắt đâu còn là vách núi cao ngất trời, bất quá chỉ là một triền núi thoai thoải, trên sườn núi là một mảnh rừng trúc, trong rừng bay ra từng đợt hương thơm của hoắc hương, thấp thoáng còn thấy trúc lâu mơ hồ như đang ẩn hiện trong rừng, cự nhiên cùng với khu rừng trúc đáng ghét bị lửa giận của hắn thiêu đốt một năm trước giống nhau như đúc.
Khai Dương âm thầm giật mình.
Cất bước đi lên núi, xuyên qua rừng trúc, trúc lâu đứng giữa rừng yên tĩnh, bóng trúc lay động, xung quanh lại không hề thấy một bóng người. Khai Dương còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên lại nghe được tiếng cửa trúc chi nha một tiếng mở ra, một thân ảnh vô cùng quen thuộc đẩy cửa ra ngoài.
Ly Lâu!
Thanh âm cư nhiên ngạnh lại trong cổ họng, phát không ra.
Khai Dương trợn to đôi mắt gắt gao trừng trừng nhìn thân ảnh nam nhân kia, chỉ sợ chớp mắt một cái, người kia liền giống thác nước ảo thuật vừa rồi, biến mất vô tung.
Một năm xa nhau này, nam nhân vốn đã bạc gầy lại càng thêm hao nhược.
Động tác của người kia có điểm chậm, hắn từng bước đi xuống khỏi trúc lâu, từ tốn đến trước vườn hoắc hương, trên tay còn xách theo một thùng nước, từ trong thùng thò ra một cái cán gáo dài dài, tựa hồ hình như đang định tưới nước đám hoa hoắc hương. Hắn từ tốn bước đi trong khu vườn, cẩn thận đem nước từng gáo tưới vào lòng đất.
Những bông hoắc hương màu tím theo gió lay động, giống như đang vì người kia mà khiêu vũ, vì muốn hắn được vui.
Khai Dương đột nhiên cảm thấy, hóa ra nam nhân luôn ngồi cô độc một mình trên thiên giai kia, nếu không có mình hắn cũng có thể sống tương đương tự tại. Trong lòng không khỏi dâng lên một trận chua xót, một năm này Thiên Lý Nhãn mất tích, hắn thường xuyên trong lúc bất tri bất giác nhớ đến rất nhiều chuyện.
Tầng sa mỏng manh trước nay luôn chắn giữa hai người đột nhiên bị đẩy ra, hắn mới phát hiện, Ly Lâu thật ra luôn bao dung với hắn. Mà hóa ra bản thân tình tình tùy hứng lại không lúc nào không tổn thương nam nhân luôn ẩn nhẫn ít nói này.
Nếu không phải bị bức tới cực hạn, chỉ sợ cho dù có phải trải qua thời gian vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, Thiên Lý Nhãn chắc chắn cũng sẽ không để hắn biết, mà bản thân hắn, lại vẫn như cũ hoàn toàn không hay.
Hắn nhiều ít cũng có điểm tức giận nam nhân lúc nào cũng tự cho là đúng này, thế nhưng, nhiều hơn chính là đau lòng vì người kia lúc nào cũng phải kìm nén đau khổ mà kiềm chế bản thân.
Từng nghĩ tới rất nhiều tình huống, cũng đã dự đoán tình huống xấu nhất có thể xảy ra, hắn thậm chí còn chạy xuống tận địa phủ, tìm Diêm Quân hỏi Thiên Lý Nhãn có còn ở nhân thế hay không, lại được câu trả lời rằng, nam nhân này bản thân vốn là thượng cổ dị nhân, thậm chí so với Diêm Vương gia còn nhiều tuổi hơn, trong sổ sinh tử căn bản không hề có ghi chép về hắn. Thấy Khai Dương biểu tình lo lắng, Diêm Quân lại thật khó có khi thông cảm một lần, nói cho hắn biết Địa Phủ tạm thời không thu giữ được một thượng cổ hồn phách mới nào.
Biết Thiên Lý Nhãn còn sống, hắn liền chưa từng từ bỏ tìm kiếm, túi Càn Khôn bên hông tràn đầy tiên thảo tiên dược cướp đoạt từ trong điện Thiên Tuyền, lo lắng khi tìm được Thiên Lý Nhãn rồi, nếu là sinh mệnh hắn bị đe dọa, liền đem đống tiên dược có khả năng tăng vạn năm công lực này nhét vào miệng hắn, rồi mới mang về thiên giới cầu Đế Quân cứu trị, chắc cũng có thể hoãn được chút thời gian đi?
Thế nhưng những thứ này, hiển nhiên là chẳng cần dùng tới.
Thiên Lý Nhãn vẫn sống thật tốt.
Một tấm thanh hương ti bào cắt sát người càng tôn rõ thân hình thon dài cao ngất của hắn, trên búi tóc chỉnh tề xuyên qua một cây mộc trâm, tuy không phải quá mức sang quý, nhưng lại được chạm khắc cẩn thận, tỏ rõ một phen tâm tư của người làm.
Khai Dương trong lòng khô khốc nghĩ, người nọ tựa hồ đối đãi với Thiên Lý Nhãn cũng không tồi, bản thân tuy cùng Thiên Lý Nhãn ở một chỗ, lại chưa từng nghĩ vì hắn mà làm chút chuyện gì đó, chỉ cắm đầu chạy về phía trước, ngay cả quay lại liếc mắt nhìn hắn một lần cũng chưa từng làm.
Có lẽ, bọn họ ở chung với nhau, so với mình lại càng tâm đầu ý hợp.
Lúc này, trải qua thiên sơn vạn thủy cuối cùng cũng đã tìm thấy nam nhân kia gần ngay trong gang tấc, hắn thế nhưng lại không có một dũng khí gọi người kia, chỉ sợ sẽ nhìn thấy đôi mắt kia, không bao giờ … chỉ chuyên chú nhìn về phía mình nữa, mà đã trở nên lạnh lùng đạm mạc, cái gì cũng đã bị đốt đến vô tồn.
Thiên Lý Nhãn hình như vẫn chưa phát hiện Khai Dương đang đứng cách hắn không xa, đến khi gáo nước cuối cùng tưới xong rồi, mới ngừng lại động tác, ngẩng đầu lên. Mà ánh mắt hắn, trung hợp lại hướng đúng về phía Khai Dương.
Khai Dương cảm thấy trái tim như lạc mất một nhịp! Giật mình, hắn nhìn thấy mình rồi!
Lòng bàn tay rất nhanh đã bất giác xuất đầy mồ hôi, có phải… nên nói điều gì hay không ? Rõ ràng đã sớm nghĩ ra rất nhiều điều muốn nói, thế mà đến giờ phút này chỉ nửa câu cũng nói không ra.
Còn đang do dự, đã thấy nam nhân rõ ràng tỏ ra như không thấy hắn, xoay người trở về phòng.
Cho dù là nhìn thấy hắn cũng không muốn để ý tới nữa sao?!
Vị trí trái tim vừa khổ lại lạnh, siết chặt đau đớn.
Chắc vậy đi? Kẻ tùy hứng ngạo man như hắn, đừng nói là thích, cho dù là chỉ làm bạn cũng có thể khiến cho người ta chán ghét, Ly Lâu …. hắn, cuối cùng cũng cảm thấy phiền chán rồi sao?
Ngay cả nói cũng không muốn nói với mình nửa câu......
Nhìn hình bóng nam nhân dần dần đi xa, Khai Dương lại không biết nên làm thế nào để giữ hắn lại.
Giờ đây Ly Lâu cùng Việt Phi Lăng đang trải qua cuộc sống ẩn cư nơi thế ngoại, so với theo mình vừa gặp tai hoạ lại thêm vất vả, cuộc sống không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Khó trách ngay cả gặp mặt cũng không muốn.
Thế nhưng...... Hắn không cam lòng.
Hắn còn chưa nói với Ly Lâu tâm ý của mình, chẳng lẽ mọi chuyện … đã kết thúc rồi sao ?!
Vũ Khúc Tinh Quân nhịn không được tiến tới một bước, lại không cẩn thận đạp phải một cành khô trên đất, một âm thanh gãy gọn đột nhiên vang lên.
Thiên Lý Nhãn đang chuẩn bị vào nhà đột nhiên dừng lại, xoay người, nhìn về phía Khai Dương, lại chút nghi hoặc kêu lên: “Là Phi Lăng đạo trưởng sao?”
Khai Dương cực kì kinh ngạc, hai người cách nhau bất quá chỉ có một mảnh vườn hoắc hương mà thôi, lúc này sắc trời trong sáng, mắt cho dù không tinh đi chăng nữa cũng làm sao có thể không phân biệt được hắn với Việt Phi Lăng?
Đây là làm sao vậy?
Đã thấy Thiên Lý Nhãn vì chưa được trả lời liền do dự sờ soạng bước lên hai bước: “Đạo trưởng mới đi nửa ngày đã trở về, lại quên đồ vật gì đó sao?”
Giờ phút này Khai Dương đã có thể thấy rõ ràng, cặp con ngươi từng sắc bén bức người kia, giờ giống như bị bịt kín một tầng bạc bụi, thủy trúc lay động, cây cối xanh tươi, cũng vô pháp ở trong mắt hắn lưu lại nửa phần hình ảnh.
Ly Lâu hắn...... hai mắt đã mù!!
Khai Dương không thể tin chuyện này là sự thật, khi hắn rời đi, rõ ràng còn nhìn thấy cặp mắt sáng ngời kia chiếu ra quang mang như muốn thiêu cháy tất cả, giờ bất quá mới chỉ một khoảng thời gian mà thôi, cự nhiên đã không nhìn thấy bất cứ thứ gì sao?!
Sao lại như thế?!
Làm thế nào lại như thế?!
Lúc này hắn cũng không để tâm tới đau khổ trong lòng mới rồi, vội vàng nhảy lên, rơi xuống bên cạnh Thiên Lý Nhãn, một phen giữ chặt lấy bả vai hắn, lắc hỏi: “Ly Lâu, mắt ngươi xảy ra chuyện gì?!”
Thiên Lý Nhãn đột nhiên nghe thấy thanh âm của người kia, toàn thân như bị yếm chú, không thể nhúc nhích, thật lâu sau, đến khi độ ấm bỏng cháy quen thuộc từ trên vai truyền vào trong tâm mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nhưng vẫn không dám xác định, lại hỏi: “Là Khai Dương sao?” Giọng nói luôn cứng nhắc lại dẫn theo một tia run rẩy, giống như người lạc đường trên sa mạc, đến khi nhìn đến ốc đảo xanh tươi mở ra trước mắt, mừng đến mức không dám tin vừa sợ hãi tột độ, sợ tất cả trước mặt này bất quá chỉ là một hồi ảo giác.
Khai Dương cũng khó nhịn xuống xúc động nơi đáy lòng, hắn có chút chật vật cắn cắn môi, vươn tay, thật cẩn thận để sát vào hai mắt Thiên Lý Nhãn.
Đôi mắt đã sớm nhìn không thấy, đến cả ngón tay hắn gần sát như vậy mà vẫn không có nửa điểm phản ứng, chỉ phí công mở thật to, đến khi ngón tay Khai Dương chạm tới mi mắt yếu ớt, người kia mới cảm nhận được mà chớp chớp đôi mi.
Đôi mắt này có thể nói là pháp khí cực khiến người ta chú ý của Thiên Lý Nhãn, cho dù có là chúng tiên trên trời, pháp lực có cao cường tới đâu, cũng vô pháp có được năng lực nhìn xa ngàn dặm.
Thế mà giờ đây, ngay cả bàn tay chỉ cách bất quá có nửa tấc trước mặt, đều đã nhìn không tới......
Khuôn mặt cứng như gỗ của người kia hoàn toàn không có đau thương, thế nhưng Khai Dương lại cảm thấy mắt mũi mình vừa chua vừa xót.
Thiên Lý Nhãn chỉ nghe thấy duy nhất một câu hỏi của Khai Dương, sau đó không còn nghe thấy âm thanh của người kia nữa, trừ bỏ bàn tay vẫn nắm chặt lấy cánh tay hắn, hắn cái gì cũng không cảm nhận được. Một năm nay này quanh hắn lúc nào cũng là tối đen đen đặc, cứ nghĩ rằng đã quen, thế nhưng hiện giờ, chỉ vì không thể nhìn thấy Tinh Quân gần ngay trước mắt, Thiên Lý Nhãn lần đầu tiên cảm thấy ảo não.
“Khai Dương...... Ngươi có tha thứ cho ta không?”
Người kia đã chịu tới gặp mình, vậy là nói người kia đã chịu tha thứ cho mình đi? Thế nhưng hắn vẫn không dám xác định mà lại Khai Dương.
Khai Dương trợn tròn hai mắt, từ khi phát hiện ra người kia đã không còn nhìn thấy, hắn vẫn chỉ trừng mắt nhìn khuôn mặt y, hung tợn nghiến răng. Việc hắn có tha thứ hay không chẳng lẽ so với hai mắt đã mù của y lại quan trọng hơn sao? Cái tên nam nhân lẫn lộn đầu đuôi này, thật sự khiến người ta giận đến phát ngốc!
“Khai Dương?”
Tuy rằng buồn bực, nhưng nghe được bất an ẩn ẩn thanh âm của người kia, Khai Dương vẫn là mềm lòng, hừ nói: “Bản Tinh Quân mà keo kiệt thế sao! Hừ!”
Đang muốn nói thêm mấy câu trêu chọc hắn mà lời nói đến miệng lại nghẹn trở về.
Trên khuôn mặt nam nhân cho tới bây giờ đều là cứng ngắc như gỗ kia, giống như tuyết tan, xuất hiện ý cười thực nhu hòa. Hai khóe mắt luôn buồn rầu đột nhiên trở nên sinh động, hai vết hằn hiện lên trên má khi cười, miệng tuy vẫn khép chặt nhưng lại độ cung nhếch lên đủ chứng minh y đang thực sự rất vui, không có nửa phần giả bộ, cũng không có nửa điểm miễn cưỡng, tươi cười ôn nhu đến mức...... khiến người ta có thể chết chìm trong đó.
Rõ ràng biết cặp mắt kia nhìn không thấy mình, nhưng trong đôi mắt rõ ràng hư vô mà vẫn cố gắng gắt gao hướng về mình kia, Khai Dương chỉ cảm thấy miệng nóng lưỡi khô, hai tròng mắt sinh nhiệt. Nếu có tấm gương bên cạnh, hắn đại khái có thể tự nhìn thấy khuôn mặt mình đã hồng như táo đỏ tới tận lỗ tai. Trong lòng có chút bối rối, nghĩ muốn dời tầm mắt đi, rồi lại luyến tiếc nụ cười khó gặp này.
Khai Dương thu lại bàn tay vẫn đặt trên vai người kia, có điểm ý loạn mân mê ngón tay, thấp giọng nói: “Ngu ngốc...... Mắt đã nhìn không thấy rồi, còn so đo này đó làm gì......” Mạnh phục hồi tinh thần, Khai Dương nâng thanh hỏi, “Đôi mắt của ngươi làm sao vậy?! Có phải Việt Phi Lăng giở trò quỷ gì không?!”
Thiên Lý Nhãn lại lắc đầu, nói: “Là ta tự mình không cẩn thận, dùng mắt quá độ, tiêu hết thần lực, liền khiến mắt mù.”
“Vậy tại sao ngươi không đến tìm ta?”
Thiên Lý Nhãn đột nhiên ngừng cười, chỉ lắc đầu: “Đã nhìn không thấy, làm sao còn tìm được ngươi nữa. Cũng không biết cơn tức của ngươi đã hết chưa, đành phải ở lại đây chờ ngươi......”
“Ngươi ở chỗ này trồng trọt làm sao ta tìm thấy được?!”
Nhớ tới lo lắng trong suốt một năm tìm kiếm này, Khai Dương lại rít gào rống to, Thiên Lý Nhãn chỉ cảm thấy khó hiểu: “Không phải rất dễ tìm sao? Rừng trúc lưng chừng núi bên Giáng Châu Hà, ngươi cũng đã tới một lần rồi mà.”
Khai Dương nghe được nhíu mày, chỉ cảm thấy trong lời nói của Thiên Lý Nhãn ẩn ẩn có chỗ không ổn, lại nghi vấn nói: “Ly Lâu, ngươi có biết đây là đâu không?”
“Nơi này không phải Yếm Hỏa Quốc sao?”
Khai Dương liền tức đến nghiến răng nghiến lợi, hảo ngươi cái tên Việt Phi Lăng này, cư nhiên dám khi dễ Ly Lâu hai mắt đã mù, không phân biệt được thật giả, đem hắn vây trong hư cảnh, không biết còn đang ấp ủ cái tâm địa gì đây?! Nếu không nhờ Tứ Độc Long Vương tương trợ, chỉ sợ tiếp qua trăm năm nữa, hắn cũng chưa chắc đã tìm được Ly Lâu.
Trước mắt hắn cũng không muốn giải thích nhiều, cứ rời khỏi đây rồi nói sau, liền kéo lấy Thiên Lý Nhãn, hướng chân núi đi tới.
Nhưng vừa mới ra khỏi rừng trúc, đột nhiên một giọng nói ôn nho từ trên không truyền đến.
“Tinh Quân xin dừng bước.”
Đã thấy một đạo nhân thanh sam phiêu nhiên từ trên mây rơi xuống, chắn lại trước mặt hắn.
Huyễn cảnh tự tại Phục Ngưu Sơn
(Bảo Châu trừ nước tách thác đổ
Ảo ảnh tự tại núi Phục Ngưu)
Lại nói khi Khai Dương đuổi tới Vu Lạc Hà. Phục Ngưu Sơn phía tây giáp Hùng Nhĩ, nam thông với Nam Dương, đông đến Đồng Bách, tại nơi Hoài Hà cùng Hán Giang phân thủy, nơi này tám trăm dặm đều là núi, trùng điệp hùng vĩ, chỉ thấy tường vân (mây mang điềm lanh) bồng bềnh, suối hợp thành thác, sương mù lãng đãng, quấn quít nơi rừng cây, thật giống như nhân gian tiên cảnh.
Khai Dương chỉ cảm thấy kì quái, một năm này hắn đã mấy lần đi qua tam sơn ngũ nhạc, Phục Ngưu Sơn cũng tới không ít, nhưng lại hoàn toàn tìm không thấy tung tích của Việt Phi Lăng. Giờ được Tứ Độc Long Thần chỉ điểm, hắn lại đến nơi này, ở trong không trung bay tới bay lui xem xét vài lần, thủy chung vẫn nhìn không ra một chút dấu vết.
Chẳng lẽ Tứ Độc Long Thần cố ý đùa cợt hắn?
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, có Hắc Long Vương đến cầu tình, Tứ Độc hẳn sẽ không cố ý nói bừa, liền hạ mây, hướng một bên sườn núi bay tới.
Phục Ngưu Sơn thế núi trập trùng, tự nhiên không ít thác nước như rách trời đổ xuống. Đúng lúc Khai Dương đang bay qua một thác nước như thế, đột nhiên bảo châu tị thủy trong lòng lại trở nên kích động. Châu gặp nước liền linh, không cần vận pháp lực đã đem dòng nước trước mặt tách sang hai bên.
Khai Dương không khỏi bật cười, Tứ Độc Long Thần tặng thứ này cho hắn có tác dụng gì chứ, hắn cũng không phải ra hồ xuống biển, hơn nữa bản thân hắn biết thuật tị thủy (lặn dưới nước mà không ướt), cho dù không có bảo châu tị thủy này, hắn vẫn có sẽ cách của mình.
Hắn cũng không hề để ý nữa, một đường bay đi, bảo châu tị thủy trong lòng cứ gặp nước liền tách ra, ngay cả suối nước chảy trên núi cũng không hề bỏ qua.
Hắn bay đã nửa canh giờ, trước mặt lại xuất hiện một con thác trắng xóa, lúc đi qua cũng không thấy có gì khác thường, Khai Dương đang muốn bỏ qua, lại bỗng nhiên cảm thấy có chút không kì lạ, quay đầu nhìn lại, vẫn thấy thác nước trắng xóa ồ ồ lao xuống, khí thế bất phàm, thế nhưng...... bảo châu tị thủy trong lòng lại không hề động tĩnh, hoàn toàn không giống bình thường đem thác nước xé mở. Khai Dương tâm sinh nghi ngờ, quay lại, chậm rãi bay tới.
Đến khi tiến vào gần sát, bên tai vẫn là tiếng thác rơi xuống ầm ầm, nhưng ngay đến cả nửa giọt nước cũng không hề rơi trúng người hắn.
Ảo thuật!!
Ngay lập tức Khai Dương tay trái giơ lên, liệt diễm bốc thẳng, lao tới, chỉ thấy quang lửa xẹt qua, một mùi khét đã bốc lên, thác nước trước mặt bất ngờ biến mất vô tung. Giữa không trung chỉ còn lại một bức họa bị đốt mất phân nửa cuộn lại từ từ rơi xuống, trên khung vải bị thiêu mất một nửa chính là hình vẽ một thác nước trên núi phi thường sống động!
Khó trách hắn mấy lần đến tìm không thấy, hóa ra đã được thi hạ ảo thuật che mắt, chặn lại mắt hắn.
Bây giờ ảo thuật đã bị phá, liền lộ ra cảnh tượng chân thật phía sau. Trước mắt đâu còn là vách núi cao ngất trời, bất quá chỉ là một triền núi thoai thoải, trên sườn núi là một mảnh rừng trúc, trong rừng bay ra từng đợt hương thơm của hoắc hương, thấp thoáng còn thấy trúc lâu mơ hồ như đang ẩn hiện trong rừng, cự nhiên cùng với khu rừng trúc đáng ghét bị lửa giận của hắn thiêu đốt một năm trước giống nhau như đúc.
Khai Dương âm thầm giật mình.
Cất bước đi lên núi, xuyên qua rừng trúc, trúc lâu đứng giữa rừng yên tĩnh, bóng trúc lay động, xung quanh lại không hề thấy một bóng người. Khai Dương còn đang nghi hoặc, bỗng nhiên lại nghe được tiếng cửa trúc chi nha một tiếng mở ra, một thân ảnh vô cùng quen thuộc đẩy cửa ra ngoài.
Ly Lâu!
Thanh âm cư nhiên ngạnh lại trong cổ họng, phát không ra.
Khai Dương trợn to đôi mắt gắt gao trừng trừng nhìn thân ảnh nam nhân kia, chỉ sợ chớp mắt một cái, người kia liền giống thác nước ảo thuật vừa rồi, biến mất vô tung.
Một năm xa nhau này, nam nhân vốn đã bạc gầy lại càng thêm hao nhược.
Động tác của người kia có điểm chậm, hắn từng bước đi xuống khỏi trúc lâu, từ tốn đến trước vườn hoắc hương, trên tay còn xách theo một thùng nước, từ trong thùng thò ra một cái cán gáo dài dài, tựa hồ hình như đang định tưới nước đám hoa hoắc hương. Hắn từ tốn bước đi trong khu vườn, cẩn thận đem nước từng gáo tưới vào lòng đất.
Những bông hoắc hương màu tím theo gió lay động, giống như đang vì người kia mà khiêu vũ, vì muốn hắn được vui.
Khai Dương đột nhiên cảm thấy, hóa ra nam nhân luôn ngồi cô độc một mình trên thiên giai kia, nếu không có mình hắn cũng có thể sống tương đương tự tại. Trong lòng không khỏi dâng lên một trận chua xót, một năm này Thiên Lý Nhãn mất tích, hắn thường xuyên trong lúc bất tri bất giác nhớ đến rất nhiều chuyện.
Tầng sa mỏng manh trước nay luôn chắn giữa hai người đột nhiên bị đẩy ra, hắn mới phát hiện, Ly Lâu thật ra luôn bao dung với hắn. Mà hóa ra bản thân tình tình tùy hứng lại không lúc nào không tổn thương nam nhân luôn ẩn nhẫn ít nói này.
Nếu không phải bị bức tới cực hạn, chỉ sợ cho dù có phải trải qua thời gian vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, Thiên Lý Nhãn chắc chắn cũng sẽ không để hắn biết, mà bản thân hắn, lại vẫn như cũ hoàn toàn không hay.
Hắn nhiều ít cũng có điểm tức giận nam nhân lúc nào cũng tự cho là đúng này, thế nhưng, nhiều hơn chính là đau lòng vì người kia lúc nào cũng phải kìm nén đau khổ mà kiềm chế bản thân.
Từng nghĩ tới rất nhiều tình huống, cũng đã dự đoán tình huống xấu nhất có thể xảy ra, hắn thậm chí còn chạy xuống tận địa phủ, tìm Diêm Quân hỏi Thiên Lý Nhãn có còn ở nhân thế hay không, lại được câu trả lời rằng, nam nhân này bản thân vốn là thượng cổ dị nhân, thậm chí so với Diêm Vương gia còn nhiều tuổi hơn, trong sổ sinh tử căn bản không hề có ghi chép về hắn. Thấy Khai Dương biểu tình lo lắng, Diêm Quân lại thật khó có khi thông cảm một lần, nói cho hắn biết Địa Phủ tạm thời không thu giữ được một thượng cổ hồn phách mới nào.
Biết Thiên Lý Nhãn còn sống, hắn liền chưa từng từ bỏ tìm kiếm, túi Càn Khôn bên hông tràn đầy tiên thảo tiên dược cướp đoạt từ trong điện Thiên Tuyền, lo lắng khi tìm được Thiên Lý Nhãn rồi, nếu là sinh mệnh hắn bị đe dọa, liền đem đống tiên dược có khả năng tăng vạn năm công lực này nhét vào miệng hắn, rồi mới mang về thiên giới cầu Đế Quân cứu trị, chắc cũng có thể hoãn được chút thời gian đi?
Thế nhưng những thứ này, hiển nhiên là chẳng cần dùng tới.
Thiên Lý Nhãn vẫn sống thật tốt.
Một tấm thanh hương ti bào cắt sát người càng tôn rõ thân hình thon dài cao ngất của hắn, trên búi tóc chỉnh tề xuyên qua một cây mộc trâm, tuy không phải quá mức sang quý, nhưng lại được chạm khắc cẩn thận, tỏ rõ một phen tâm tư của người làm.
Khai Dương trong lòng khô khốc nghĩ, người nọ tựa hồ đối đãi với Thiên Lý Nhãn cũng không tồi, bản thân tuy cùng Thiên Lý Nhãn ở một chỗ, lại chưa từng nghĩ vì hắn mà làm chút chuyện gì đó, chỉ cắm đầu chạy về phía trước, ngay cả quay lại liếc mắt nhìn hắn một lần cũng chưa từng làm.
Có lẽ, bọn họ ở chung với nhau, so với mình lại càng tâm đầu ý hợp.
Lúc này, trải qua thiên sơn vạn thủy cuối cùng cũng đã tìm thấy nam nhân kia gần ngay trong gang tấc, hắn thế nhưng lại không có một dũng khí gọi người kia, chỉ sợ sẽ nhìn thấy đôi mắt kia, không bao giờ … chỉ chuyên chú nhìn về phía mình nữa, mà đã trở nên lạnh lùng đạm mạc, cái gì cũng đã bị đốt đến vô tồn.
Thiên Lý Nhãn hình như vẫn chưa phát hiện Khai Dương đang đứng cách hắn không xa, đến khi gáo nước cuối cùng tưới xong rồi, mới ngừng lại động tác, ngẩng đầu lên. Mà ánh mắt hắn, trung hợp lại hướng đúng về phía Khai Dương.
Khai Dương cảm thấy trái tim như lạc mất một nhịp! Giật mình, hắn nhìn thấy mình rồi!
Lòng bàn tay rất nhanh đã bất giác xuất đầy mồ hôi, có phải… nên nói điều gì hay không ? Rõ ràng đã sớm nghĩ ra rất nhiều điều muốn nói, thế mà đến giờ phút này chỉ nửa câu cũng nói không ra.
Còn đang do dự, đã thấy nam nhân rõ ràng tỏ ra như không thấy hắn, xoay người trở về phòng.
Cho dù là nhìn thấy hắn cũng không muốn để ý tới nữa sao?!
Vị trí trái tim vừa khổ lại lạnh, siết chặt đau đớn.
Chắc vậy đi? Kẻ tùy hứng ngạo man như hắn, đừng nói là thích, cho dù là chỉ làm bạn cũng có thể khiến cho người ta chán ghét, Ly Lâu …. hắn, cuối cùng cũng cảm thấy phiền chán rồi sao?
Ngay cả nói cũng không muốn nói với mình nửa câu......
Nhìn hình bóng nam nhân dần dần đi xa, Khai Dương lại không biết nên làm thế nào để giữ hắn lại.
Giờ đây Ly Lâu cùng Việt Phi Lăng đang trải qua cuộc sống ẩn cư nơi thế ngoại, so với theo mình vừa gặp tai hoạ lại thêm vất vả, cuộc sống không biết tốt hơn bao nhiêu lần. Khó trách ngay cả gặp mặt cũng không muốn.
Thế nhưng...... Hắn không cam lòng.
Hắn còn chưa nói với Ly Lâu tâm ý của mình, chẳng lẽ mọi chuyện … đã kết thúc rồi sao ?!
Vũ Khúc Tinh Quân nhịn không được tiến tới một bước, lại không cẩn thận đạp phải một cành khô trên đất, một âm thanh gãy gọn đột nhiên vang lên.
Thiên Lý Nhãn đang chuẩn bị vào nhà đột nhiên dừng lại, xoay người, nhìn về phía Khai Dương, lại chút nghi hoặc kêu lên: “Là Phi Lăng đạo trưởng sao?”
Khai Dương cực kì kinh ngạc, hai người cách nhau bất quá chỉ có một mảnh vườn hoắc hương mà thôi, lúc này sắc trời trong sáng, mắt cho dù không tinh đi chăng nữa cũng làm sao có thể không phân biệt được hắn với Việt Phi Lăng?
Đây là làm sao vậy?
Đã thấy Thiên Lý Nhãn vì chưa được trả lời liền do dự sờ soạng bước lên hai bước: “Đạo trưởng mới đi nửa ngày đã trở về, lại quên đồ vật gì đó sao?”
Giờ phút này Khai Dương đã có thể thấy rõ ràng, cặp con ngươi từng sắc bén bức người kia, giờ giống như bị bịt kín một tầng bạc bụi, thủy trúc lay động, cây cối xanh tươi, cũng vô pháp ở trong mắt hắn lưu lại nửa phần hình ảnh.
Ly Lâu hắn...... hai mắt đã mù!!
Khai Dương không thể tin chuyện này là sự thật, khi hắn rời đi, rõ ràng còn nhìn thấy cặp mắt sáng ngời kia chiếu ra quang mang như muốn thiêu cháy tất cả, giờ bất quá mới chỉ một khoảng thời gian mà thôi, cự nhiên đã không nhìn thấy bất cứ thứ gì sao?!
Sao lại như thế?!
Làm thế nào lại như thế?!
Lúc này hắn cũng không để tâm tới đau khổ trong lòng mới rồi, vội vàng nhảy lên, rơi xuống bên cạnh Thiên Lý Nhãn, một phen giữ chặt lấy bả vai hắn, lắc hỏi: “Ly Lâu, mắt ngươi xảy ra chuyện gì?!”
Thiên Lý Nhãn đột nhiên nghe thấy thanh âm của người kia, toàn thân như bị yếm chú, không thể nhúc nhích, thật lâu sau, đến khi độ ấm bỏng cháy quen thuộc từ trên vai truyền vào trong tâm mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng. Nhưng vẫn không dám xác định, lại hỏi: “Là Khai Dương sao?” Giọng nói luôn cứng nhắc lại dẫn theo một tia run rẩy, giống như người lạc đường trên sa mạc, đến khi nhìn đến ốc đảo xanh tươi mở ra trước mắt, mừng đến mức không dám tin vừa sợ hãi tột độ, sợ tất cả trước mặt này bất quá chỉ là một hồi ảo giác.
Khai Dương cũng khó nhịn xuống xúc động nơi đáy lòng, hắn có chút chật vật cắn cắn môi, vươn tay, thật cẩn thận để sát vào hai mắt Thiên Lý Nhãn.
Đôi mắt đã sớm nhìn không thấy, đến cả ngón tay hắn gần sát như vậy mà vẫn không có nửa điểm phản ứng, chỉ phí công mở thật to, đến khi ngón tay Khai Dương chạm tới mi mắt yếu ớt, người kia mới cảm nhận được mà chớp chớp đôi mi.
Đôi mắt này có thể nói là pháp khí cực khiến người ta chú ý của Thiên Lý Nhãn, cho dù có là chúng tiên trên trời, pháp lực có cao cường tới đâu, cũng vô pháp có được năng lực nhìn xa ngàn dặm.
Thế mà giờ đây, ngay cả bàn tay chỉ cách bất quá có nửa tấc trước mặt, đều đã nhìn không tới......
Khuôn mặt cứng như gỗ của người kia hoàn toàn không có đau thương, thế nhưng Khai Dương lại cảm thấy mắt mũi mình vừa chua vừa xót.
Thiên Lý Nhãn chỉ nghe thấy duy nhất một câu hỏi của Khai Dương, sau đó không còn nghe thấy âm thanh của người kia nữa, trừ bỏ bàn tay vẫn nắm chặt lấy cánh tay hắn, hắn cái gì cũng không cảm nhận được. Một năm nay này quanh hắn lúc nào cũng là tối đen đen đặc, cứ nghĩ rằng đã quen, thế nhưng hiện giờ, chỉ vì không thể nhìn thấy Tinh Quân gần ngay trước mắt, Thiên Lý Nhãn lần đầu tiên cảm thấy ảo não.
“Khai Dương...... Ngươi có tha thứ cho ta không?”
Người kia đã chịu tới gặp mình, vậy là nói người kia đã chịu tha thứ cho mình đi? Thế nhưng hắn vẫn không dám xác định mà lại Khai Dương.
Khai Dương trợn tròn hai mắt, từ khi phát hiện ra người kia đã không còn nhìn thấy, hắn vẫn chỉ trừng mắt nhìn khuôn mặt y, hung tợn nghiến răng. Việc hắn có tha thứ hay không chẳng lẽ so với hai mắt đã mù của y lại quan trọng hơn sao? Cái tên nam nhân lẫn lộn đầu đuôi này, thật sự khiến người ta giận đến phát ngốc!
“Khai Dương?”
Tuy rằng buồn bực, nhưng nghe được bất an ẩn ẩn thanh âm của người kia, Khai Dương vẫn là mềm lòng, hừ nói: “Bản Tinh Quân mà keo kiệt thế sao! Hừ!”
Đang muốn nói thêm mấy câu trêu chọc hắn mà lời nói đến miệng lại nghẹn trở về.
Trên khuôn mặt nam nhân cho tới bây giờ đều là cứng ngắc như gỗ kia, giống như tuyết tan, xuất hiện ý cười thực nhu hòa. Hai khóe mắt luôn buồn rầu đột nhiên trở nên sinh động, hai vết hằn hiện lên trên má khi cười, miệng tuy vẫn khép chặt nhưng lại độ cung nhếch lên đủ chứng minh y đang thực sự rất vui, không có nửa phần giả bộ, cũng không có nửa điểm miễn cưỡng, tươi cười ôn nhu đến mức...... khiến người ta có thể chết chìm trong đó.
Rõ ràng biết cặp mắt kia nhìn không thấy mình, nhưng trong đôi mắt rõ ràng hư vô mà vẫn cố gắng gắt gao hướng về mình kia, Khai Dương chỉ cảm thấy miệng nóng lưỡi khô, hai tròng mắt sinh nhiệt. Nếu có tấm gương bên cạnh, hắn đại khái có thể tự nhìn thấy khuôn mặt mình đã hồng như táo đỏ tới tận lỗ tai. Trong lòng có chút bối rối, nghĩ muốn dời tầm mắt đi, rồi lại luyến tiếc nụ cười khó gặp này.
Khai Dương thu lại bàn tay vẫn đặt trên vai người kia, có điểm ý loạn mân mê ngón tay, thấp giọng nói: “Ngu ngốc...... Mắt đã nhìn không thấy rồi, còn so đo này đó làm gì......” Mạnh phục hồi tinh thần, Khai Dương nâng thanh hỏi, “Đôi mắt của ngươi làm sao vậy?! Có phải Việt Phi Lăng giở trò quỷ gì không?!”
Thiên Lý Nhãn lại lắc đầu, nói: “Là ta tự mình không cẩn thận, dùng mắt quá độ, tiêu hết thần lực, liền khiến mắt mù.”
“Vậy tại sao ngươi không đến tìm ta?”
Thiên Lý Nhãn đột nhiên ngừng cười, chỉ lắc đầu: “Đã nhìn không thấy, làm sao còn tìm được ngươi nữa. Cũng không biết cơn tức của ngươi đã hết chưa, đành phải ở lại đây chờ ngươi......”
“Ngươi ở chỗ này trồng trọt làm sao ta tìm thấy được?!”
Nhớ tới lo lắng trong suốt một năm tìm kiếm này, Khai Dương lại rít gào rống to, Thiên Lý Nhãn chỉ cảm thấy khó hiểu: “Không phải rất dễ tìm sao? Rừng trúc lưng chừng núi bên Giáng Châu Hà, ngươi cũng đã tới một lần rồi mà.”
Khai Dương nghe được nhíu mày, chỉ cảm thấy trong lời nói của Thiên Lý Nhãn ẩn ẩn có chỗ không ổn, lại nghi vấn nói: “Ly Lâu, ngươi có biết đây là đâu không?”
“Nơi này không phải Yếm Hỏa Quốc sao?”
Khai Dương liền tức đến nghiến răng nghiến lợi, hảo ngươi cái tên Việt Phi Lăng này, cư nhiên dám khi dễ Ly Lâu hai mắt đã mù, không phân biệt được thật giả, đem hắn vây trong hư cảnh, không biết còn đang ấp ủ cái tâm địa gì đây?! Nếu không nhờ Tứ Độc Long Vương tương trợ, chỉ sợ tiếp qua trăm năm nữa, hắn cũng chưa chắc đã tìm được Ly Lâu.
Trước mắt hắn cũng không muốn giải thích nhiều, cứ rời khỏi đây rồi nói sau, liền kéo lấy Thiên Lý Nhãn, hướng chân núi đi tới.
Nhưng vừa mới ra khỏi rừng trúc, đột nhiên một giọng nói ôn nho từ trên không truyền đến.
“Tinh Quân xin dừng bước.”
Đã thấy một đạo nhân thanh sam phiêu nhiên từ trên mây rơi xuống, chắn lại trước mặt hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook