Thất Ngược Khí Phi
-
Chương 17: Tâm cứng như thép
*********
Khinh Vân Nhiễm chịu đả thương quá nặng lâm vào hôn mê, ba ngày ba đêm cũng chưa tỉnh lại.
Nha hoàn Tú nhi được phái tới hầu hạ nàng, dùng chiếc đũa mở miệng nàng đem một chén thuốc đút vào nhưng đến hơn nửa tràn ra ngoài thấm vào y phục.
Tiêu Thần Hiên đi vào nhìn thấy động tác bất lực của Tú nhi, mày nhíu chặt, lạnh giọng trách mắng:
-Ngươi hầu hạ kiểu gì vậy? Đến việc nhỏ như vậy cũng làm không xong.
Tú nhi quỳ trên mặt đất, hốc mắt đỏ lên, cực kỳ ủy khuất:
-Nô tỳ…
Tiêu Thần Hiên chán ghét nhìn qua, tức giận nói:
-Biến!
Nghe vậy, Tú nhi vội vàng đứng dậy không dám đợi lâu, chạy trối chết ra khỏi phòng.
Tiêu Thần Hiên nghiêm mặt, nhìn thấy còn nửa bát thuốc, lại nhìn đến người đang nằm trên giường, đôi môi cánh hoa không có chút máu mím chặt, ánh mắt trở nên lợi hại, nắm chặt cằm Khinh Vân Nhiễm, hừ lạnh:
-Ngươi muốn chết, Bổn vương sẽ không cho ngươi được toại nguyện.
Uống xong bát thuốc, mùi vị cực kỳ khó chịu làm mày hắn không khỏi nhíu lại, rất nhanh áp vào miệng nàng, cho dù vẫn đang hôn mê nhưng miệng nàng vẫn kháng cự không mở ra.
Hai lần gắn bó như môi với răng nhưng thuốc đều tràn ra ngoài.
Con ngươi đen thâm thúy của hắn nheo lại, nhìn sắc môi có chút hồi phục, có chút sững sờ, mới vừa rồi khi cho nàng uống thuốc, môi chạm môi làm cho thân dưới hắn có cảm giác. Mày hắn nhíu chặt, rủa thầm một tiếng, hoảng sợ thất thố buông bát, bước đi bối rối tiêu sái ra ngoài.
Khinh Vân Nhiễm chịu đả thương quá nặng lâm vào hôn mê, ba ngày ba đêm cũng chưa tỉnh lại.
Nha hoàn Tú nhi được phái tới hầu hạ nàng, dùng chiếc đũa mở miệng nàng đem một chén thuốc đút vào nhưng đến hơn nửa tràn ra ngoài thấm vào y phục.
Tiêu Thần Hiên đi vào nhìn thấy động tác bất lực của Tú nhi, mày nhíu chặt, lạnh giọng trách mắng:
-Ngươi hầu hạ kiểu gì vậy? Đến việc nhỏ như vậy cũng làm không xong.
Tú nhi quỳ trên mặt đất, hốc mắt đỏ lên, cực kỳ ủy khuất:
-Nô tỳ…
Tiêu Thần Hiên chán ghét nhìn qua, tức giận nói:
-Biến!
Nghe vậy, Tú nhi vội vàng đứng dậy không dám đợi lâu, chạy trối chết ra khỏi phòng.
Tiêu Thần Hiên nghiêm mặt, nhìn thấy còn nửa bát thuốc, lại nhìn đến người đang nằm trên giường, đôi môi cánh hoa không có chút máu mím chặt, ánh mắt trở nên lợi hại, nắm chặt cằm Khinh Vân Nhiễm, hừ lạnh:
-Ngươi muốn chết, Bổn vương sẽ không cho ngươi được toại nguyện.
Uống xong bát thuốc, mùi vị cực kỳ khó chịu làm mày hắn không khỏi nhíu lại, rất nhanh áp vào miệng nàng, cho dù vẫn đang hôn mê nhưng miệng nàng vẫn kháng cự không mở ra.
Hai lần gắn bó như môi với răng nhưng thuốc đều tràn ra ngoài.
Con ngươi đen thâm thúy của hắn nheo lại, nhìn sắc môi có chút hồi phục, có chút sững sờ, mới vừa rồi khi cho nàng uống thuốc, môi chạm môi làm cho thân dưới hắn có cảm giác. Mày hắn nhíu chặt, rủa thầm một tiếng, hoảng sợ thất thố buông bát, bước đi bối rối tiêu sái ra ngoài.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook