Đương nhiên, không thể mặc áo sơ mi đi ngủ được, cổ áo cứng rất không thoải mái.

Cô cởi áo sơ mi vắt lên trên ghế bên giường, chỉ mặc áo lót nằm xuống.


Cũng không có cảm giác xấu hổ gì.


Kiếp trước khi cô bị bệnh nguy kịch, bệnh nhân làm có tự tôn gì đâu.

Trong phòng bệnh nam nữ ở chung, còn có người nhà.

Chức năng thân thể dần dần không khống chế được, cô không khống chế được đại tiểu tiện, hộ lý tùy tiện kéo rèm cởi quần xử lý cho cô.


Rèm kia không kéo kín, khe hở to như vậy, bệnh nhân, người nhà lui tới, không phân biệt nam nữ, khi đi qua đều có thể nhìn thấy bên trong.


Cô từng nhìn thấy bệnh nhân khác trần truồng, cũng từng bị người khác nhìn thấy cô trần truồng.



Hai chữ tôn nghiêm này không hề có bất cứ ý nghĩa gì đối với bệnh nhân cả.


Chất lượng cuộc sống be bét trước khi chết khiến cho cô có thể lạnh nhạt đối mặt với nhà vệ sinh khô của thời đại này, cũng có thể thong dong cởi quần áo nằm xuống bên cạnh Nghiêm Lỗi.


Hơn nữa trong những đoạn ký ức được Kiều Vi kế thừa cũng có những đoạn ngắn cuộc sống vợ chồng với Nghiêm Lỗi.


Nhịp điệu, cơ bắp, hô hấp thật nặng, thật sự chính là xuân cung sống từ góc nhìn thứ nhất.


Chính là thiếu cảm giác chân thật.


Lúc này nằm ở bên cạnh anh, cảm nhận nhiệt lượng phát ra từ trên thân thể anh, ngược lại có một chút cảm giác chân thật.


Kiều Vi nhớ tới ở cửa phòng bếp lúc chạng vạng, cô từng chạm vào ngực và cánh tay của người đàn ông, xúc cảm cứng rắn lại co dãn kia khiến cho cảnh xuân cung trong đầu càng sống động như thật.


Cô vô cùng mong chờ sinh mệnh lực kia, rục rịch chộn rộn, rất muốn làm một phát với anh, nhưng Nghiêm Lỗi lại xoay người đưa lưng về phía cô.



Kiều Vi chỉ có thể tiếc nuối từ bỏ.


Nghĩ kỹ lại thì hơi buồn cười cũng hơi đáng thương, người đàn ông này đã rất lâu không sinh hoạt vợ chồng, đáng nhẽ anh phải có nhu cầu sinh lý, chắc đã nhịn rất khó chịu.


Nhưng anh lại có oán hận.


Dùng thái độ quay lưng về phía cô, oán khí này quá đậm.


Kiều Vi nhìn chằm chằm lên trần nhà mờ tối.


Trong phòng không trang trí trần nhà, mơ hồ có thể nhìn thấy xà ngang thô to.


Cô phá vỡ yên tĩnh trong phòng ngủ, mở miệng hỏi: “Chuyện em không ở nhà vài ngày, có ai biết vì sao lại thế không?”

Nghiêm Lỗi cất tiếng trả lời trong đêm tối: “Có lẽ Tiểu Trương hơi nghi ngờ.

Nhưng cậu ta lanh lợi, nhìn như lắm mồm, nhưng miệng rất kín, sẽ không nói lung tung.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương