[Thập Niên] Trở Về Thời Đại Thiếu Nữ
-
Chương 27:
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Buổi tối thứ sáu, mẹ Thư Nghi tìm bộ đồ bơi cho Thư Nghi, lại chuẩn bị cho Thư Nghi một túi đồ, trong đó có dầu gội, xà phòng thơm, để sau khi Thư Nghi bơi xong sẽ đi tắm rửa lại.
Thư Nghi cầm chiếc áo tắm màu tím hoa hòe sặc sỡ lên, cô khua tay múa chân nửa ngày mới cắn răng mặc vào.
Điều làm Thư Nghi kinh ngạc chính là bộ áo tắm thách thức tính thẩm mỹ của con người khi mặc lên người cô lại không hề khó coi chút nào, màu tím giúp tôn lên làn da trắng nõn của cô, ngay cả những bông hoa sặc sỡ ở trên nhìn có vẻ cũng không quá chói mắt.
Thư Nghi kinh ngạc nhìn trong gương một lúc, sau đó rút ra kết luận rằng, đúng là màu trắng che đi ba nét xấu, nhưng gầy lại che giấu được tất cả sự xấu xí, ngực lép có vẻ mới là hợp mốt!
Hiện tại cô vừa gầy vừa trắng, ngực lại còn phẳng nên mặc gì cũng đẹp.
Thư Nghi nhìn mình trong gương, thưởng thức cánh tay, đôi chân tinh tế của chính mình, còn có vòng eo nhỏ nhắn có thể dùng một tay bóp chặt, làn da mềm mại như trứng gà bóc, cô vui vẻ từ bỏ ý định mua một bộ đồ bơi mới.
Mặc quần áo đẹp không phải là bản lĩnh, mà phải biến quần áo xấu xí mặc lên người thành đẹp mới khó!
Thư Nghi biết những ngày tháng còn là thiếu nữ mặc gì cũng đẹp chỉ còn mấy năm, cô nhất định phải trân trọng!
Thư Nghi lập tức nghĩ đến việc phải vận động, nên cơm sáng không dám ăn nhiều, chỉ gắp hai cái hoành thánh tôm thịt trong chén của mẹ thôi.
Món hoành thánh này cũng là đồ Thư Nghi đã chuẩn bị trước đó, sau đó mẹ cô gói lại rồi cho vào tủ lạnh trữ đông, từ sau khi ăn cơm Thư nghi làm, mẹ cô đã không muốn ăn cơm tự mình bà nấu nữa rồi. Mẹ Thư Nghi về nhà lúc 9h sáng sau khi đi làm đêm về, lúc này bụng đói như dính cả vào lưng rồi, chỉ mau chóng muốn ăn một bữa cơm, nhưng mà lúc này Thư Nghi đang đi học, vì thế Thư Nghi liền nấu một chút đồ ăn chỉ cần hấp lại là có thể ăn trực tiếp được trong tủ lạnh cho mẹ.
Có điều trong nhà cũng không phải chỉ một mình Thư Nghi nấu, chỉ cần mẹ Thư Nghi có ở nhà, mấy việc rửa rau, thái rau mẹ cô đều làm giúp, Thư Nghi chỉ phụ trách làm bếp trưởng. Lúc gói hoành thánh, Thư Nghi phụ trách làm phần nhân, còn mẹ cô phụ trách nhào bột, cán bột và gói bánh, thực ra Thư Nghi cũng không để bụng việc nên làm nhiều một chút, nhưng mẹ cô không cho, bà trực tiếp đuổi cô ra khỏi phòng bếp, bảo cô đi làm bài hoặc nghỉ ngơi.
Thư Nghi chỉ ăn hai cái hoành thánh, còn lại một bát lớn thì mẹ Thư Nghi ăn hết sạch sẽ, đến một giọt nước súp hoành thánh cũng không để thừa. Sau khi mẹ Thư Nghi uống xong, bà vẫn còn chưa đã cơn thèm, lại suy nghĩ một lúc rồi nói, “Nước súp hoành thánh này sao lại tươi ngon như vậy chứ? Có phải con cho bột ngọt không?”
Thư Nghi nói, “Con không cho…… à, con có cho thêm một ít đường, như vậy là có thể thơm ngon như vậy rồi.”
Mẹ Thư Nghi có chút không tin nổi, “Đường trắng còn có làm cho món ăn thơm ngon hơn sao? Sao mẹ chưa từng nghe nói vậy?”
Thư Nghi nhìn thoáng qua thời gian, đã sắp 7 giờ rồi, cô cũng không nhiều lời với mẹ nữa, đi xăng đan vào rồi xách túi chạy ra cửa, đi đến dưới nhà Lý Tư Nghiên gọi cô bé.
“Lý Tư Nghiên —— Lý Tư Nghiên ——”
Lúc đầu Thư Nghi còn cảm thấy có hơi ngại, dần dần gọi nhỏ lại, nhưng sau đó cũng quen dần, cô lại bắt đầu hét lớn.
Rất nhanh cửa sổ lầu 3 mở ra, Lý Tư Nghiên thò nửa cái đầu ra khỏi cửa sổ, trong miệng còn ngậm một cái bánh quẩy, vẫy vẫy tay với Thư Nghi.
Buổi tối thứ sáu, mẹ Thư Nghi tìm bộ đồ bơi cho Thư Nghi, lại chuẩn bị cho Thư Nghi một túi đồ, trong đó có dầu gội, xà phòng thơm, để sau khi Thư Nghi bơi xong sẽ đi tắm rửa lại.
Thư Nghi cầm chiếc áo tắm màu tím hoa hòe sặc sỡ lên, cô khua tay múa chân nửa ngày mới cắn răng mặc vào.
Điều làm Thư Nghi kinh ngạc chính là bộ áo tắm thách thức tính thẩm mỹ của con người khi mặc lên người cô lại không hề khó coi chút nào, màu tím giúp tôn lên làn da trắng nõn của cô, ngay cả những bông hoa sặc sỡ ở trên nhìn có vẻ cũng không quá chói mắt.
Thư Nghi kinh ngạc nhìn trong gương một lúc, sau đó rút ra kết luận rằng, đúng là màu trắng che đi ba nét xấu, nhưng gầy lại che giấu được tất cả sự xấu xí, ngực lép có vẻ mới là hợp mốt!
Hiện tại cô vừa gầy vừa trắng, ngực lại còn phẳng nên mặc gì cũng đẹp.
Thư Nghi nhìn mình trong gương, thưởng thức cánh tay, đôi chân tinh tế của chính mình, còn có vòng eo nhỏ nhắn có thể dùng một tay bóp chặt, làn da mềm mại như trứng gà bóc, cô vui vẻ từ bỏ ý định mua một bộ đồ bơi mới.
Mặc quần áo đẹp không phải là bản lĩnh, mà phải biến quần áo xấu xí mặc lên người thành đẹp mới khó!
Thư Nghi biết những ngày tháng còn là thiếu nữ mặc gì cũng đẹp chỉ còn mấy năm, cô nhất định phải trân trọng!
Thư Nghi lập tức nghĩ đến việc phải vận động, nên cơm sáng không dám ăn nhiều, chỉ gắp hai cái hoành thánh tôm thịt trong chén của mẹ thôi.
Món hoành thánh này cũng là đồ Thư Nghi đã chuẩn bị trước đó, sau đó mẹ cô gói lại rồi cho vào tủ lạnh trữ đông, từ sau khi ăn cơm Thư nghi làm, mẹ cô đã không muốn ăn cơm tự mình bà nấu nữa rồi. Mẹ Thư Nghi về nhà lúc 9h sáng sau khi đi làm đêm về, lúc này bụng đói như dính cả vào lưng rồi, chỉ mau chóng muốn ăn một bữa cơm, nhưng mà lúc này Thư Nghi đang đi học, vì thế Thư Nghi liền nấu một chút đồ ăn chỉ cần hấp lại là có thể ăn trực tiếp được trong tủ lạnh cho mẹ.
Có điều trong nhà cũng không phải chỉ một mình Thư Nghi nấu, chỉ cần mẹ Thư Nghi có ở nhà, mấy việc rửa rau, thái rau mẹ cô đều làm giúp, Thư Nghi chỉ phụ trách làm bếp trưởng. Lúc gói hoành thánh, Thư Nghi phụ trách làm phần nhân, còn mẹ cô phụ trách nhào bột, cán bột và gói bánh, thực ra Thư Nghi cũng không để bụng việc nên làm nhiều một chút, nhưng mẹ cô không cho, bà trực tiếp đuổi cô ra khỏi phòng bếp, bảo cô đi làm bài hoặc nghỉ ngơi.
Thư Nghi chỉ ăn hai cái hoành thánh, còn lại một bát lớn thì mẹ Thư Nghi ăn hết sạch sẽ, đến một giọt nước súp hoành thánh cũng không để thừa. Sau khi mẹ Thư Nghi uống xong, bà vẫn còn chưa đã cơn thèm, lại suy nghĩ một lúc rồi nói, “Nước súp hoành thánh này sao lại tươi ngon như vậy chứ? Có phải con cho bột ngọt không?”
Thư Nghi nói, “Con không cho…… à, con có cho thêm một ít đường, như vậy là có thể thơm ngon như vậy rồi.”
Mẹ Thư Nghi có chút không tin nổi, “Đường trắng còn có làm cho món ăn thơm ngon hơn sao? Sao mẹ chưa từng nghe nói vậy?”
Thư Nghi nhìn thoáng qua thời gian, đã sắp 7 giờ rồi, cô cũng không nhiều lời với mẹ nữa, đi xăng đan vào rồi xách túi chạy ra cửa, đi đến dưới nhà Lý Tư Nghiên gọi cô bé.
“Lý Tư Nghiên —— Lý Tư Nghiên ——”
Lúc đầu Thư Nghi còn cảm thấy có hơi ngại, dần dần gọi nhỏ lại, nhưng sau đó cũng quen dần, cô lại bắt đầu hét lớn.
Rất nhanh cửa sổ lầu 3 mở ra, Lý Tư Nghiên thò nửa cái đầu ra khỏi cửa sổ, trong miệng còn ngậm một cái bánh quẩy, vẫy vẫy tay với Thư Nghi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook