Thập Niên 90 : Niên Đại Con Gái Một
-
Chương 9: Dọn Sạch 1
Nhưng xưởng bị phá sản, ba mẹ đành phải đi tìm công việc khác. Lại biết được ra ngoài làm ăn sẽ kiếm được nhiều hơn. Ba mẹ chắc chắn sẽ chịu đi.
Đến lúc đó ba mẹ là phú nhất đại, cô sẽ trở thành phú nhị đại, vừa nghĩ thôi đã thấy vui vẻ rồi.
Ngày hôm sau, Tô Ái Quốc đi làm về, tìm khắp nơi không thấy bóng dáng con gái đâu, anh tò mò hỏi vợ: " Tiểu Mạt đến nhà bạn chơi rồi à."
Trương Chiêu Đệ ra vẻ cổ quái, chỉ chỉ về phía căn phòng ngủ đang đóng chặt: “Em vừa về nhà đã phát hiện ra con bé tự giam mình ở trong phòng, nói là muốn thử dọn lại phòng." Nói tới đây, bản thân cô ấy cũng bật cười: “Con bé lớn từng này, nhưng đây là lần đầu tiên làm việc này. Nếu không phải sáng nay em sờ trán con bé không thấy nóng, em cũng nghĩ là con bé bị sốt đến ngốc rồi.."
Biết rõ là vợ đang nói đùa với mình, nhưng Tô Ái Quốc vẫn đứng ngồi không yên, nhìn vợ mình bằng ánh mắt hơi có vẻ khiển trách: “Con bé mới bao nhiêu tuổi, sao em lại để con bé dọn nhận một mình. Em làm mẹ mà vô tâm thật đấy."
Trương Chiêu Đệ cảm thấy mình rất oan uổng: “ Em đã bảo là cứ để em dọn cho, nhưng con bé chặn cửa lại, không để em vào em có cách nào chứ."
Tô Ái Quốc đi tới thử đẩy cửa ra, bên trong quả nhiên bị thứ gì đó chặn lại, không thể nào đẩy ra được, anh ấy gõ cửa gọi: “Tiểu Mạt..."
Tô Dĩ Mạt đang đeo chiếc khẩu trang quá khổ, nói vọng ra bên ngoài: “Sắp xong rồi."
Nửa tiếng sau, Tô Dĩ Mạt mới gian nan đẩy thứ chặn cửa ra. Tô Ái Quốc và Trương Chiêu Đệ đều cùng lại gần, hóa ra vừa rồi cửa bị chiếc bàn trà này chặn lại. Bọn họ lại tiếp tục nhìn vào, trong phòng chất đầy mấy chiếc túi nylon to nhỏ khác nhau, hai người không có cả chỗ đặt chân. Không còn cách nào cả, bọn họ đành đứng ở cửa.
Tô Dĩ Mạt cũng không nói vòng vo, chỉ tay nói: “Ba mẹ, đây đều là quần áo không mặc đến, con nghĩ vẫn nên bán hết đi, để trong nhà cũng chiếm chỗ."
Trước kia Trương Chiêu Đệ từng rất nghèo, không nỡ vứt đồ đi. Diện tích trong nhà nhỏ thế này, nếu chỉ mang vào mà không mang ra, không gian sống sẽ ngày bị thu hẹp. Hơn nữa, thời tiết Bằng thành rất nóng nực, ruồi muỗi bay khắp nơi, đủ loại mùi xú uế quấn lấy nhau, rất khó chịu. Cô không thể chịu đựng được việc nhà mình trở thành bãi rác.
Trương Chiêu Đệ đẩy chồng ra, cúi người xuống mở chiếc túi nylon gần cửa nhất, lục lọi xem đồ trong túi. Sau đó, cô ấy lại nhìn những chiếc túi khác. Đồ trong túi được phân thành từng loại riêng, có túi đựng quần áo, túi đựng giày dép, còn có cả đồ chơi và truyện tranh. Đây đều là những thứ tiểu Mạt sử dụng từ khi còn nhỏ. Đừng nhìn Trương Chiêu Đệ không nỡ ăn không nỡ mua quần áo đẹp cho mình, cô ấy không tiếc tiền tiêu cho con gái. Từ nhỏ đến giờ, tiểu Mạt chưa từng xin quần áo cũ của người khác. Vì vậy, sau khi dọn dẹp lại, tiểu Mạt mới dọn ra nhiều đồ thế này.
Suy nghĩ của Tô Dĩ Mạt là, cô không thể thu nhỏ lại, ba mẹ cũng không có ý định sinh con thứ hai. Có giữ những thứ này lại cũng chỉ tổ chặt nhà, vậy thà bán hết lấy tiền còn hơn.
Nhưng Trương Chiêu Đệ lại nghĩ đây đều là thứ bỏ tiền ra mua, vứt đi thì quá đáng tiếc.
Cô ấy lấy một chiếc váy biểu diễn ra cho con gái và chồng nhìn: “Con nhìn chiếc váy này đi, vẫn còn mới tinh. Bán phế liệu thì rất là đáng tiếc, không được, mẹ không đồng ý."
Đến lúc đó ba mẹ là phú nhất đại, cô sẽ trở thành phú nhị đại, vừa nghĩ thôi đã thấy vui vẻ rồi.
Ngày hôm sau, Tô Ái Quốc đi làm về, tìm khắp nơi không thấy bóng dáng con gái đâu, anh tò mò hỏi vợ: " Tiểu Mạt đến nhà bạn chơi rồi à."
Trương Chiêu Đệ ra vẻ cổ quái, chỉ chỉ về phía căn phòng ngủ đang đóng chặt: “Em vừa về nhà đã phát hiện ra con bé tự giam mình ở trong phòng, nói là muốn thử dọn lại phòng." Nói tới đây, bản thân cô ấy cũng bật cười: “Con bé lớn từng này, nhưng đây là lần đầu tiên làm việc này. Nếu không phải sáng nay em sờ trán con bé không thấy nóng, em cũng nghĩ là con bé bị sốt đến ngốc rồi.."
Biết rõ là vợ đang nói đùa với mình, nhưng Tô Ái Quốc vẫn đứng ngồi không yên, nhìn vợ mình bằng ánh mắt hơi có vẻ khiển trách: “Con bé mới bao nhiêu tuổi, sao em lại để con bé dọn nhận một mình. Em làm mẹ mà vô tâm thật đấy."
Trương Chiêu Đệ cảm thấy mình rất oan uổng: “ Em đã bảo là cứ để em dọn cho, nhưng con bé chặn cửa lại, không để em vào em có cách nào chứ."
Tô Ái Quốc đi tới thử đẩy cửa ra, bên trong quả nhiên bị thứ gì đó chặn lại, không thể nào đẩy ra được, anh ấy gõ cửa gọi: “Tiểu Mạt..."
Tô Dĩ Mạt đang đeo chiếc khẩu trang quá khổ, nói vọng ra bên ngoài: “Sắp xong rồi."
Nửa tiếng sau, Tô Dĩ Mạt mới gian nan đẩy thứ chặn cửa ra. Tô Ái Quốc và Trương Chiêu Đệ đều cùng lại gần, hóa ra vừa rồi cửa bị chiếc bàn trà này chặn lại. Bọn họ lại tiếp tục nhìn vào, trong phòng chất đầy mấy chiếc túi nylon to nhỏ khác nhau, hai người không có cả chỗ đặt chân. Không còn cách nào cả, bọn họ đành đứng ở cửa.
Tô Dĩ Mạt cũng không nói vòng vo, chỉ tay nói: “Ba mẹ, đây đều là quần áo không mặc đến, con nghĩ vẫn nên bán hết đi, để trong nhà cũng chiếm chỗ."
Trước kia Trương Chiêu Đệ từng rất nghèo, không nỡ vứt đồ đi. Diện tích trong nhà nhỏ thế này, nếu chỉ mang vào mà không mang ra, không gian sống sẽ ngày bị thu hẹp. Hơn nữa, thời tiết Bằng thành rất nóng nực, ruồi muỗi bay khắp nơi, đủ loại mùi xú uế quấn lấy nhau, rất khó chịu. Cô không thể chịu đựng được việc nhà mình trở thành bãi rác.
Trương Chiêu Đệ đẩy chồng ra, cúi người xuống mở chiếc túi nylon gần cửa nhất, lục lọi xem đồ trong túi. Sau đó, cô ấy lại nhìn những chiếc túi khác. Đồ trong túi được phân thành từng loại riêng, có túi đựng quần áo, túi đựng giày dép, còn có cả đồ chơi và truyện tranh. Đây đều là những thứ tiểu Mạt sử dụng từ khi còn nhỏ. Đừng nhìn Trương Chiêu Đệ không nỡ ăn không nỡ mua quần áo đẹp cho mình, cô ấy không tiếc tiền tiêu cho con gái. Từ nhỏ đến giờ, tiểu Mạt chưa từng xin quần áo cũ của người khác. Vì vậy, sau khi dọn dẹp lại, tiểu Mạt mới dọn ra nhiều đồ thế này.
Suy nghĩ của Tô Dĩ Mạt là, cô không thể thu nhỏ lại, ba mẹ cũng không có ý định sinh con thứ hai. Có giữ những thứ này lại cũng chỉ tổ chặt nhà, vậy thà bán hết lấy tiền còn hơn.
Nhưng Trương Chiêu Đệ lại nghĩ đây đều là thứ bỏ tiền ra mua, vứt đi thì quá đáng tiếc.
Cô ấy lấy một chiếc váy biểu diễn ra cho con gái và chồng nhìn: “Con nhìn chiếc váy này đi, vẫn còn mới tinh. Bán phế liệu thì rất là đáng tiếc, không được, mẹ không đồng ý."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook