Thập Niên 90 : Niên Đại Con Gái Một
-
Chương 10: Dọn Sạch 2
Tô Dĩ Mạt đá chiếc túi lớn bên chân: “ Những thứ này chất đống trong nhà rất tốn diện tích, trời mưa ẩm ướt, quần áo ẩm mốc, không tốt cho sức khỏe."
Một người không nỡ vứt đi, một người kiên trì muốn vứt, hai mẹ con giằng co nhau, rồi cùng nhìn về phía Tô Ái Quốc, muốn anh ấy phân xử.
Tô Ái Quốc nhếch mép, anh ấy đúng là xui xẻo mà, tại sao anh ấy lại phải làm giám khảo, đắc tội với ai cũng không tốt, vì vậy anh ấy đành phải chuyển ánh mắt sang những nơi khác trong phòng.
Để tiện cho việc thu dọn, con gái dịch chuyển chiếc giường một cách xiêu vẹo, lúc này mặt tường đã bị bong chóc. Ánh mắt của anh ấy sáng lên, tìm được việc, lập tức quay sang nói: “Anh đi ra chỗ công trình đang thi công phía sau chung cư hỏi xin bọn họ ít vôi quét tường. hai người tự giải quyết đi."
Nói xong, anh ấy chạy như một làn khói. Không chọc nổi, anh ấy chỉ có thể trốn.
Tô Dĩ Mạt cũng không trông cậy vào ba mình, cô ủy khuất nhìn mẹ.
Trương Chiêu Đệ có thể châm chước cho con gái những chuyện khác, nhưng chuyện này thì không được, ý của cô ấy là có thể để những thứ này làm giẻ lau, không tính là chiếm chỗ.
Tô Dĩ Mạt phản bác lại rằng "Nhà không cần nhiều giẻ lau tới vậy".
Cuối cùng, người mẹ hiền Trương Chiêu Đệ cũng không thể cưỡng lại cái miệng ngọt của con gái, đồng ý để con gái xử lý quần áo cũ như rác.
Tô Dĩ Mạt thấy mẹ không nỡ bỏ đống quần áo sạch này đi, vỗ ngực bảo đảm: “Mẹ ơi, con ta có thể mở sạp bán quần áo cũ."
Tuy hiện tại Bằng thành là khu vực đang đang phát triển, nhưng không khi nào thiếu người nghèo hay là người tiết kiệm.
Trương Chiêu Đệ nghĩ con gái đang dỗ mình, cô ấy phì cười, nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái: “Được rồi, con bao lớn, mới tý tuổi đầu đã muốn bày sạp."
Hiện tại Tô Dĩ Mạt đang rất cần tiền, kho bạc nhỏ của cô chỉ có mỗi một đồng, muốn kiếm xô vàng đầu tiên không phải là chuyện dễ dàng, nên có tiền vốn càng nhiều càng tốt. Tuy quần áo cũ không đáng giá mấy đồng tiền, nhưng gom ít thành nhiều. Cô sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể kiếm tiền, cô lấy lại chiếc túi trong tay mẹ, không phục nhìn cô ấy: “Mẹ đừng có không tin con, con nhất định sẽ bán được."
Nhìn dáng vẻ hung dữ của con gái giống như con mèo nhỏ đang xù lông nổi giận, thật sự rất đáng yêu, Trương Chiêu Đệ cố nín cười: “Được, mẹ muốn xem xem con có thể bán được bao nhiêu tiền."
Tô Dĩ Mạt cố nín không nhếch khóe môi lên, còn không quên nói: “Con bán những thứ này, tiền thuộc về con..."
Trương Chiêu Đệ nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, vung tay nói: “ Được, là của con, cái dây xâu tiền này."
Tô Dĩ Mạt cười hì hì kéo mấy chiếc túi đến bên cửa, để gọn vào một góc.
Trương Chiêu Đệ đi vào phòng ngủ kê chiếc giường đã bị con gái kéo đến xiên xẹo trở về chỗ cũ.
Khoan hãy nói, bớt đống quần áo cũ chiếm diện tích, nhìn căn phòng rộng rãi hơn nhiều, không khí cũng thoáng hơn.
Ngày hôm sau lại là một ngày nhàm chán, Tô Dĩ Mạt đã dần quen với cuộc sống ở nhà trẻ. Điều duy nhất cô không thích ứng được là, bọn trẻ có quá nhiều năng lượng, cũng không ngại nóng, ánh nắng mặt trời chói chang như vậy mà bọn trẻ vẫn nô đùa chạy nhảy ở trong sân, chơi cầu trượt và các trò chơi khác như không biết mệt. Cô chỉ có thể chấp nhận những trò chơi có tính chất yên tĩnh, chẳng hạn như xếp gỗ, đọc tranh ảnh...
Ngay khi tan học, cô là người đầu tiên lao ra khỏi trường học, đôi chân nhỏ chạy rất nhanh, cuối cùng nghe thấy tiếng "Thu mua phế liệu" vang lên trong con ngõ nhỏ, cô đứng ở đầu ngõ vẫy tay gọi đối phương.
Một người không nỡ vứt đi, một người kiên trì muốn vứt, hai mẹ con giằng co nhau, rồi cùng nhìn về phía Tô Ái Quốc, muốn anh ấy phân xử.
Tô Ái Quốc nhếch mép, anh ấy đúng là xui xẻo mà, tại sao anh ấy lại phải làm giám khảo, đắc tội với ai cũng không tốt, vì vậy anh ấy đành phải chuyển ánh mắt sang những nơi khác trong phòng.
Để tiện cho việc thu dọn, con gái dịch chuyển chiếc giường một cách xiêu vẹo, lúc này mặt tường đã bị bong chóc. Ánh mắt của anh ấy sáng lên, tìm được việc, lập tức quay sang nói: “Anh đi ra chỗ công trình đang thi công phía sau chung cư hỏi xin bọn họ ít vôi quét tường. hai người tự giải quyết đi."
Nói xong, anh ấy chạy như một làn khói. Không chọc nổi, anh ấy chỉ có thể trốn.
Tô Dĩ Mạt cũng không trông cậy vào ba mình, cô ủy khuất nhìn mẹ.
Trương Chiêu Đệ có thể châm chước cho con gái những chuyện khác, nhưng chuyện này thì không được, ý của cô ấy là có thể để những thứ này làm giẻ lau, không tính là chiếm chỗ.
Tô Dĩ Mạt phản bác lại rằng "Nhà không cần nhiều giẻ lau tới vậy".
Cuối cùng, người mẹ hiền Trương Chiêu Đệ cũng không thể cưỡng lại cái miệng ngọt của con gái, đồng ý để con gái xử lý quần áo cũ như rác.
Tô Dĩ Mạt thấy mẹ không nỡ bỏ đống quần áo sạch này đi, vỗ ngực bảo đảm: “Mẹ ơi, con ta có thể mở sạp bán quần áo cũ."
Tuy hiện tại Bằng thành là khu vực đang đang phát triển, nhưng không khi nào thiếu người nghèo hay là người tiết kiệm.
Trương Chiêu Đệ nghĩ con gái đang dỗ mình, cô ấy phì cười, nhéo khuôn mặt nhỏ của con gái: “Được rồi, con bao lớn, mới tý tuổi đầu đã muốn bày sạp."
Hiện tại Tô Dĩ Mạt đang rất cần tiền, kho bạc nhỏ của cô chỉ có mỗi một đồng, muốn kiếm xô vàng đầu tiên không phải là chuyện dễ dàng, nên có tiền vốn càng nhiều càng tốt. Tuy quần áo cũ không đáng giá mấy đồng tiền, nhưng gom ít thành nhiều. Cô sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào có thể kiếm tiền, cô lấy lại chiếc túi trong tay mẹ, không phục nhìn cô ấy: “Mẹ đừng có không tin con, con nhất định sẽ bán được."
Nhìn dáng vẻ hung dữ của con gái giống như con mèo nhỏ đang xù lông nổi giận, thật sự rất đáng yêu, Trương Chiêu Đệ cố nín cười: “Được, mẹ muốn xem xem con có thể bán được bao nhiêu tiền."
Tô Dĩ Mạt cố nín không nhếch khóe môi lên, còn không quên nói: “Con bán những thứ này, tiền thuộc về con..."
Trương Chiêu Đệ nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, vung tay nói: “ Được, là của con, cái dây xâu tiền này."
Tô Dĩ Mạt cười hì hì kéo mấy chiếc túi đến bên cửa, để gọn vào một góc.
Trương Chiêu Đệ đi vào phòng ngủ kê chiếc giường đã bị con gái kéo đến xiên xẹo trở về chỗ cũ.
Khoan hãy nói, bớt đống quần áo cũ chiếm diện tích, nhìn căn phòng rộng rãi hơn nhiều, không khí cũng thoáng hơn.
Ngày hôm sau lại là một ngày nhàm chán, Tô Dĩ Mạt đã dần quen với cuộc sống ở nhà trẻ. Điều duy nhất cô không thích ứng được là, bọn trẻ có quá nhiều năng lượng, cũng không ngại nóng, ánh nắng mặt trời chói chang như vậy mà bọn trẻ vẫn nô đùa chạy nhảy ở trong sân, chơi cầu trượt và các trò chơi khác như không biết mệt. Cô chỉ có thể chấp nhận những trò chơi có tính chất yên tĩnh, chẳng hạn như xếp gỗ, đọc tranh ảnh...
Ngay khi tan học, cô là người đầu tiên lao ra khỏi trường học, đôi chân nhỏ chạy rất nhanh, cuối cùng nghe thấy tiếng "Thu mua phế liệu" vang lên trong con ngõ nhỏ, cô đứng ở đầu ngõ vẫy tay gọi đối phương.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook