Thập Niên 90 : Niên Đại Con Gái Một
-
Chương 18: Bóng Bay 2
Tô Dĩ Mạt gật đầu: “Mình không định mua quần áo mới, mình có đủ quần áo mặc rồi, mình muốn đi tới chợ đầu mối mua đồ với các cậu."
Đặng Thư Nguyệt không tự quyết định được: “Cậu phải nói với mẹ mình."
Tô Dĩ Mạt nghĩ cũng đúng, trẻ con có thể quyết định điều gì chứ.
Về đến nhà, Tô Dĩ Mạt nói chuyện này với Trương Chiêu Đệ. Cô chỉ là một đứa trẻ, mẹ của Đặng Thư Nguyệt chưa chắc đã chịu đồng ý, chỉ có thể nhờ mẹ cô ra mặt.
Trương Chiêu Đệ hỏi con gái tới chợ đầu mối làm gì.
Tô Dĩ Mạt nói là muốn mua đồ, về phần mua cái gì, cô muốn giữ bí mật.
Trương Chiêu Đệ thấy không thể hỏi được gì, từ trước đến giờ cô lại cưng chiều con gái, với lại chợ đầu mối cũng không phải là nơi nguy hiểm gì, vì vậy cô ấy ngẫm nghĩ rồi vẫn đồng ý.
Sau đó cô ấy đi tìm Trương Ngữ mẹ của Đặng Thư Nguyệt, nhờ cô ấy dẫn tiểu Mạt đi tới chợ đầu mối cùng.
Trương Chiêu Đệ là người nhà quê, hồi mới chuyển tới khu nhà ở gia đình, rất nhiều người nghĩ cô ấy không xứng với Tô Ái Quốc, người ta bàn tán sau lưng cô ấy. Nhưng Trương Ngữ thì khác, cô ấy là một người dịu dàng hiền lành, cũng không vênh váo tỏ vẻ cao cao tại thượng vì cái thân phận vợ của xưởng trưởng của mình. Hơn nữa, hai người lại cùng một họ. Vì vậy cũng làm quen với nhau.
Mẹ chồng Trương Ngữ là ấm sắc thuốc, bị bệnh liệt giường nhiều năm. Một lần xưởng trưởng Đặng không có ở nhà, mẹ chồng cô ấy bị bệnh nặng, Trương Chiêu Đệ và Tô Ái Quốc giúp nhà cô ấy đưa người tới bệnh viện, kể từ đó quan hệ giữa hai nhà trở nên thân thiết hơn, Tô Dĩ Mạt và Đặng Thư Nguyệt cũng hay chơi với nhau.
Trương Ngữ đương nhiên là sẽ không từ chối yêu cầu nho nhỏ này.
Đảo mắt đã đến cuối tuần, sau khi ăn sáng xong, Tô Dĩ Mạt đi tới nhà họ Đặng.
Trương Chiêu Đệ dặn dò đi dặn dò lại là cô phải nghe lời của Trương Ngữ: “Không được chạy lung tung, không được gây rắc rối cho người ta, phải đi theo sát bọn họ."
Đương nhiên là Tô Dĩ Mạt ngoan ngoãn đồng ý.
Cửa hàng tổng hợp Bạch Mã cách khu chung cư không quá xa, Trương Ngữ đạp xe đạp nửa tiếng là đến, cô ấy để con gái ngồi ở thanh ngang phía trước, Tô Dĩ Mạt ngồi ở yên sau xe đạp, cứ vậy đi thẳng về phía nam, rẽ qua ngã tư là đến.
Trương Ngữ đạp xe vào bãi đậu xe, dùng dây xích khóa bánh trước, sau đó mỗi tay dắt một cô bé đi vào.
Cửa hàng tổng hợp Bạch Mã theo mô hình chợ đầu mối cỡ nhỏ, tầng một chuyên bán buôn các mặt hàng lặt vặt, tầng hai là quần áo nam, nữ và trẻ em, tầng ba là giày dép, tầng bốn là đồ gia dụng.
Trương Ngữ đi thẳng lên tầng hai, ghé thăm một cửa hàng, tìm được một chiếc váy đẹp để con gái mặc thử.
Đặng Thư Nguyệt đi vào thay quần áo, thấy Tô Dĩ Mạt ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế không hề chạy lung tung, Trương Ngữ nhất thời yên tâm hơn.
Bọn họ đi dạo một vòng mất hơn một tiếng, sau khi thử mười mấy lần, lại trả giá mấy vòng, Trương Ngữ cũng mua được chiếc váy ưng ý cho con gái.
Trương Ngữ lại dẫn hai đứa bé đi xuống tầng một để mua giấy bút, cũng giải thích với con gái: “Con sắp lên tiểu học rồi, cần căn phòng phẩm."
Đặng Thư Nguyệt còn chưa phân biệt được sự khác nhau giữa nhà trẻ và trường tiểu học, tùy ý để mẹ mua đồ dùng học tập cho mình.
Tô Dĩ Mạt nhìn xung quanh, thấy đối diện là quầy bán đồ tạp hóa, cô đi tới hỏi chủ quầy có bán bóng bay không.
Chủ quầy liếc nhìn cô: “Chỗ này chỉ bán buôn, không bán lẻ."
Đặng Thư Nguyệt không tự quyết định được: “Cậu phải nói với mẹ mình."
Tô Dĩ Mạt nghĩ cũng đúng, trẻ con có thể quyết định điều gì chứ.
Về đến nhà, Tô Dĩ Mạt nói chuyện này với Trương Chiêu Đệ. Cô chỉ là một đứa trẻ, mẹ của Đặng Thư Nguyệt chưa chắc đã chịu đồng ý, chỉ có thể nhờ mẹ cô ra mặt.
Trương Chiêu Đệ hỏi con gái tới chợ đầu mối làm gì.
Tô Dĩ Mạt nói là muốn mua đồ, về phần mua cái gì, cô muốn giữ bí mật.
Trương Chiêu Đệ thấy không thể hỏi được gì, từ trước đến giờ cô lại cưng chiều con gái, với lại chợ đầu mối cũng không phải là nơi nguy hiểm gì, vì vậy cô ấy ngẫm nghĩ rồi vẫn đồng ý.
Sau đó cô ấy đi tìm Trương Ngữ mẹ của Đặng Thư Nguyệt, nhờ cô ấy dẫn tiểu Mạt đi tới chợ đầu mối cùng.
Trương Chiêu Đệ là người nhà quê, hồi mới chuyển tới khu nhà ở gia đình, rất nhiều người nghĩ cô ấy không xứng với Tô Ái Quốc, người ta bàn tán sau lưng cô ấy. Nhưng Trương Ngữ thì khác, cô ấy là một người dịu dàng hiền lành, cũng không vênh váo tỏ vẻ cao cao tại thượng vì cái thân phận vợ của xưởng trưởng của mình. Hơn nữa, hai người lại cùng một họ. Vì vậy cũng làm quen với nhau.
Mẹ chồng Trương Ngữ là ấm sắc thuốc, bị bệnh liệt giường nhiều năm. Một lần xưởng trưởng Đặng không có ở nhà, mẹ chồng cô ấy bị bệnh nặng, Trương Chiêu Đệ và Tô Ái Quốc giúp nhà cô ấy đưa người tới bệnh viện, kể từ đó quan hệ giữa hai nhà trở nên thân thiết hơn, Tô Dĩ Mạt và Đặng Thư Nguyệt cũng hay chơi với nhau.
Trương Ngữ đương nhiên là sẽ không từ chối yêu cầu nho nhỏ này.
Đảo mắt đã đến cuối tuần, sau khi ăn sáng xong, Tô Dĩ Mạt đi tới nhà họ Đặng.
Trương Chiêu Đệ dặn dò đi dặn dò lại là cô phải nghe lời của Trương Ngữ: “Không được chạy lung tung, không được gây rắc rối cho người ta, phải đi theo sát bọn họ."
Đương nhiên là Tô Dĩ Mạt ngoan ngoãn đồng ý.
Cửa hàng tổng hợp Bạch Mã cách khu chung cư không quá xa, Trương Ngữ đạp xe đạp nửa tiếng là đến, cô ấy để con gái ngồi ở thanh ngang phía trước, Tô Dĩ Mạt ngồi ở yên sau xe đạp, cứ vậy đi thẳng về phía nam, rẽ qua ngã tư là đến.
Trương Ngữ đạp xe vào bãi đậu xe, dùng dây xích khóa bánh trước, sau đó mỗi tay dắt một cô bé đi vào.
Cửa hàng tổng hợp Bạch Mã theo mô hình chợ đầu mối cỡ nhỏ, tầng một chuyên bán buôn các mặt hàng lặt vặt, tầng hai là quần áo nam, nữ và trẻ em, tầng ba là giày dép, tầng bốn là đồ gia dụng.
Trương Ngữ đi thẳng lên tầng hai, ghé thăm một cửa hàng, tìm được một chiếc váy đẹp để con gái mặc thử.
Đặng Thư Nguyệt đi vào thay quần áo, thấy Tô Dĩ Mạt ngoan ngoãn ngồi ở trên ghế không hề chạy lung tung, Trương Ngữ nhất thời yên tâm hơn.
Bọn họ đi dạo một vòng mất hơn một tiếng, sau khi thử mười mấy lần, lại trả giá mấy vòng, Trương Ngữ cũng mua được chiếc váy ưng ý cho con gái.
Trương Ngữ lại dẫn hai đứa bé đi xuống tầng một để mua giấy bút, cũng giải thích với con gái: “Con sắp lên tiểu học rồi, cần căn phòng phẩm."
Đặng Thư Nguyệt còn chưa phân biệt được sự khác nhau giữa nhà trẻ và trường tiểu học, tùy ý để mẹ mua đồ dùng học tập cho mình.
Tô Dĩ Mạt nhìn xung quanh, thấy đối diện là quầy bán đồ tạp hóa, cô đi tới hỏi chủ quầy có bán bóng bay không.
Chủ quầy liếc nhìn cô: “Chỗ này chỉ bán buôn, không bán lẻ."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook