Thịnh Gia Xương nghĩ đến việc mình phải chịu ấm ức ở chỗ Phùng Thúy, trong lòng cũng không vui vẻ gì, nhưng hắn là người sĩ diện, chỉ có thể thuận theo ý của Trình Trân Ái mà nói:
“Cô cũng không cần phải nói những lời đó, nếu cô có thể giống như người ta sinh cho tôi con trai, tôi cần gì phải vất vả tìm người khác? Thôi bỏ đi, cô muốn ly hôn đúng không? Tự cô suy nghĩ cho kỹ, không phải tôi không cần cô, mà là do cô tự mình yêu cầu, ngày mai chúng ta đi làm giấy tờ ly hôn! Đến lúc đó nhà mẹ đẻ bên kia tự cô đi mà nói.


Nhà họ Trình có ba người con trai, Trình Đại Hải tuy là người cứng nhắc nhưng dù sao cũng là cán bộ nhà nước có chức có quyền, gia đình bọn họ thật sự không thể so sánh với nhà họ Trình được.

Về điểm này, nhận thức của Phạm Quế Linh sâu sắc hơn Thịnh Gia Xương rất nhiều.

Sau khi Thịnh Đức An rời đi, bà ta có chút không yên tâm về phía con trai, liền muốn qua xem sao.

Đứa con dâu Trình Trân Ái này tuy bà ta không vừa ý nhưng nhà họ Trình thì bà ta lại rất vừa ý, bản thân bà ta là con gái địa chủ, bởi vì thành phần gia đình không tốt nên mới gả cho Thịnh Đức Niên hơn mình mười tám tuổi, cũng bởi vì vấn đề thành phần gia đình của bà ta mà năm đó Thịnh Gia Xương khi xin đi lính bị thẩm tra chính trị và xét là không đạt.


Phạm Quế Linh cảm thấy hiện tại đã kết thông gia với nhà họ Trình rồi, chuyện của con trai mình sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Ai ngờ đâu Trình Trân Ái vừa về nhà đã nói muốn ly hôn với con trai bà ta, trong lòng bà ta càng nghĩ càng thấy bất an, liền vội vàng chạy qua xem, còn chưa vào cửa đã nghe thấy con trai mình nói sẽ viết giấy xác nhận ly hôn.

Phạm Quế Linh lúc này hoảng hốt kêu lên:
“Ôi trời, con trai tôi, đầu óc con bị làm sao thế, ly cái gì mà ly, mẹ thấy hai đứa bị ma xui quỷ khiến rồi, nhà ai vợ chồng không cãi nhau, mẹ với cha các con cãi nhau cả đời nhưng có ly hôn đâu!”
Trình Trân Ái nhìn vẻ mặt đầy toan tính của Phạm Quế Linh, trong lòng tất nhiên biết bà già này đang nghĩ gì, chẳng qua là muốn dựa vào nhà họ Trình để mưu cầu phúc lợi cho bản thân.

Nếu bọn họ có thể đối xử thật lòng với cô, hai nhà giúp đỡ lẫn nhau cũng không sao, nhưng cái nhà này thật sự quá đáng, đều coi cô là kẻ ngốc.

Hai người ngày nào cũng cãi nhau, không ly hôn là do hai người tự nguyện, còn cô thì không muốn.

“Bà nội Nha Nha, đây là chuyện của hai chúng tôi, hơn nữa con trai bà cũng đã đồng ý rồi.



Thịnh Gia Xương cũng nói: “Mẹ, chuyện này mẹ đừng quản nữa.


Phạm Quế Linh nhìn con trai, lại nhìn Trình Trân Ái đang mang thai, một tay véo tai con trai, “…Hai đứa bây thật là tạo nghiệp mà, bây giờ bụng nó đã to như vậy rồi, cho dù có muốn ly hôn thì cũng đợi sinh xong rồi hãy nói… Nhỡ đâu lại là con trai thì sao?”
Vẻ mặt hèn hạ và toan tính của hai mẹ con đúng là giống nhau như đúc.

Chưa kịp để Trình Trân Ái nói gì, đã nghe thấy Thịnh Gia Xương nói: “Mẹ, mẹ mau buông ra, đã đi khám thai rồi, vẫn là con gái, nó muốn ly hôn thì ly hôn đi.



Những năm 80 ở thôn quê ly hôn vẫn là chuyện mới mẻ, nhà nào trong thôn cũng ở sát vách nhau, chuyện của nhà họ Thịnh căn bản không thể giấu được, đến ngày hôm sau, gần như cả thôn Thịnh Trang đều biết.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương