Phạm Quế Linh hoàn hồn, cũng phụ họa theo: "Cô dám đánh con trai tôi? Tôi đánh chết cô đồ con —"
Bốp!
Tiếng Phạm Quế Linh đột ngột im bặt.

Không ai chú ý, Thịnh Tuyết Nha không biết từ đâu ra đã nhặt được một cây gậy dài, cô bé dùng hết sức lực đánh một gậy vào Phạm Quế Linh, không lệch không nghiêng mà trúng ngay cổ tay.

Chỗ đó không có thịt, không cần dùng nhiều lực cũng đã đau thấu xương.

Phạm Quế Linh hét lên một tiếng, nước mắt chảy ra, "! Con nhỏ chết tiệt này!"
Thịnh Tuyết Nha vóc người nhỏ bé, trong tay nắm chặt một cây gậy dài, tuy sức lực nhỏ không có bao nhiêu lực đạo nhưng từng chiêu từng thức đều rất ra dáng.

Trình Trân Ái nhìn mà có chút hoảng hốt, dáng vẻ múa gậy của Tuyết Nha nhà cô sao lại có vẻ quen mắt thế nhỉ.


Bốp bốp bốp!
Cây gậy trong tay Thịnh Tuyết Nha lại đánh vào cánh tay của Thịnh Gia Xương, tên khốn này có thể chưa mất hết nhân tính hoặc có thể không kịp phản ứng, cho nên hắn không đánh trả.

Trình Trân Ái không ngờ Tuyết Nha nhà mình lúc này đã biến thành một chiến binh nhỏ, vung vẩy gậy gỗ, giọng nói kiên định: "Mấy người không ai được phép bắt nạt mẹ tôi!"
Giữa lúc cả cái sân đang náo loạn như vỡ chợ thì từ cổng vang lên một tiếng động.

Thịnh Đức An tay xách một bọc đồ đi vào.

“Anh cả, chị dâu.

” Thịnh Đức An đưa bọc đồ cho Phạm Quế Linh, “Mới đầu năm mới mà đã xảy ra chuyện gì thế này?”
Phạm Quế Linh tay cầm bọc đồ, những lời định nói ra lại nuốt xuống bụng, dù sao cũng nhận quà của người ta nên không tiện mở miệng, hơn nữa người em họ này đang làm chức đoàn trưởng ở ngoài kia, bà ta còn đang muốn nhờ anh sắp xếp cho con trai mình một công việc.

“Chú út, chú về khi nào thế?” Phạm Quế Linh lập tức đổi giọng, trên mặt nở nụ cười, “Mau vào nhà uống chén trà nào!”

Sự xuất hiện của Thịnh Đức An tạm thời chấm dứt trận hỗn chiến của nhà họ Thịnh, Trình Trân Ái cũng nhân cơ hội thở phào nhẹ nhõm, dẫn Tuyết Nha trở về sân trong.

Trở lại cái sân vừa quen thuộc lại đầy chua xót này, Trình Trân Ái nhắm mắt lại, những ngày tháng sau này còn dài, cô không thể để cơn giận che mờ mắt, cô còn hai đứa con phải nuôi, lần này trở về không phải để tự chuốc lấy bực tức.

Nghĩ đến đây, cô liền bước nhanh vào nhà, nhân lúc Thịnh Gia Xương không có ở nhà, cô phải nhanh chóng cất giấu số tiền trong tay.

Vừa bước vào nhà, Trình Trân Ái như muốn nổ tung phổi!
Mấy ngày cô rời khỏi nhà, Thịnh Gia Xương ăn uống xong không hề dọn dẹp, trong nhà nồng nặc mùi thức ăn thiu thối, đồ đạc cũng lộn xộn, điều càng khiến cô tức giận hơn là tủ quần áo, rương hòm trong nhà đều bị mở tung, đồ đạc bị lục lọi khắp nơi.

Không cần hỏi cũng biết, nhất định là tên khốn Thịnh Gia Xương lục tung nhà tìm tiền.

“Mẹ ơi, nhà mình bị trộm ghé thăm à?” Thịnh Tuyết Nha chớp chớp đôi mắt to, “Mẹ xem tiền của chúng ta có bị mất không?”
Trình Trân Ái không nói gì, chỉ khẽ liếc nhìn con gái với vẻ hài lòng, cô con gái lớn của cô gan dạ, cẩn thận, thông minh, một câu nói trúng vào vấn đề.

May mắn thay, cái rương gỗ đồ hồi môn của Trình Trân Ái có một cơ quan nhỏ, ở đáy rương có một lớp ngăn kép được làm rất kín đáo, người không biết căn bản không thể mở ra, tiền của Trình Trân Ái được giấu ở đó, Thịnh Gia Xương tìm không ra cho nên tiền vẫn còn nguyên vẹn.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương