Phùng Thúy nói: “Sắp Tết rồi, cho dù tôi không cần gì thì cha nuôi như anh cũng phải chuẩn bị chút quà cho bọn trẻ chứ?”
Nhưng lấy gì để chuẩn bị đây?
Thịnh Gia Xương từ khi học chơi mạt chược thì hầu như chưa từng thắng, mấy chục đồng ít ỏi trong nhà cũng bị hắn thua sạch, hắn đoán vợ chắc chắn là có để dành một ít tiền, nhưng tìm khắp nhà cũng không thấy, vừa hay nghe nói Trình Trân Ái đã về, trên tay con bé còn cầm kẹo sữa, hắn liền nghĩ người phụ nữ này nhất định là có tiền.

Chưa kể đến chuyện lão già nhà họ Trình kia làm việc ở chính quyền huyện, tuy là phó nhưng cũng quản lý gần hết các thị trấn trong huyện, tiền lương mỗi tháng cũng hơn trăm đồng, thuộc hạ nhiều như vậy chẳng lẽ lại không có chút hối lộ nào?
Thịnh Gia Xương dám lười biếng ăn không ngồi rồi như vậy cũng là ăn chắc nhà họ Trình không nỡ để con gái mình chịu khổ, mỗi lần Trình Trân Ái về nhà mẹ đẻ lần nào cũng tay xách nách mang, hắn đã sớm quen rồi.

Thịnh Gia Xương chỉ chăm chăm nghĩ đến tiền, mắt đỏ ngầu, đẩy Thịnh Tuyết Nha ngã xuống, miệng gằn giọng mắng:
"Con nhỏ thối tha này cút sang một bên cho tao, có tiền mua kẹo ăn mà không có tiền đưa cho tao à?"
Nhìn thấy gã đàn ông này dám động tay động chân với con gái ruột của mình, Trình Trân Ái không thể nhịn được nữa, giơ tay tát thẳng vào mặt Thịnh Gia Xương.


Chát!!
Một tiếng vang dội khiến mấy người trong sân đều sững sờ.

"Tiền? Trong nhà có bao nhiêu tiền anh không biết à? Hơn nữa lúc tôi về nhà mẹ đẻ trong ngăn kéo còn năm mươi đồng cơ mà? Đó là tiền để dành ăn Tết đấy, bây giờ còn chưa đến Tết, anh mang tiền đi đâu rồi?"
Cái tát này của Trình Trân Ái dùng hết sức lực, Thịnh Gia Xương bị đánh choáng váng, nói đến năm mươi đồng trong nhà, hắn càng thêm chột dạ.

Vốn dĩ hắn định lấy năm mươi đồng đó mua đồ lấy lòng Phùng Thúy, trên đường đi gặp phải hai "người bạn" rủ rê hắn chơi vài ván bài, Thịnh Gia Xương không chịu được cám dỗ, hắn nghĩ nhỡ đâu thắng thì sao.

Nhỡ đâu thắng được tiền, hắn có thể mua đồ cho Phùng Thúy, nhà mình bên này cũng không phát hiện ra, một công đôi việc.

Ai ngờ, ngoài ván đầu tiên thắng được hai đồng, sau đó cứ thua mãi, chưa đầy một tiếng đồng hồ năm mươi đồng đã thua sạch, hắn chỉ có thể hai bàn tay trắng đến gặp Phùng Thúy, đến một miếng ngon cũng không được ăn.


Nhưng nghĩ đến việc người đẹp của mình còn đang chờ tiền, Thịnh Gia Xương cố kìm nén cơn giận:
"Trình Trân Ái, cô về nhà mẹ đẻ không mang tiền về à? Năm mươi đồng không có, cô đưa tôi ba mươi đồng cũng được.

"
"Không có, một đồng cũng không có, cho dù có tôi cũng sẽ không đưa cho anh, cuộc sống này nếu anh không muốn tiếp tục nữa thì chúng ta ly hôn đi!"
Thịnh Gia Xương căn bản không để ý đến lời nói ly hôn của Trình Trân Ái, trước đây lúc cãi nhau, chính hắn cũng từng nói đến chuyện ly hôn, chẳng qua là lời nói lúc nóng giận mà thôi.

Hắn ăn chắc vợ mình bao nhiêu năm qua nhẫn nhịn, cảm thấy cô chỉ nói suông mà thôi, "Tôi sợ cô ly hôn lắm à? Mau đưa tiền cho tôi!"
Người đàn ông nói xong liền muốn tiến tới lục túi, Trình Trân Ái nhân cơ hội lại cho hắn một cái tát nữa.

Lần này nghe còn vang dội hơn lần trước.

Ông cụ Thịnh Đức Niên trong nhà chống gậy run rẩy bước ra, miệng mắng lớn:
"Trình thị, cô thật là giỏi, dám động tay đánh chồng? Còn ly hôn? Chúng tôi sợ cô ly hôn à? Con trai tôi bỏ cô vẫn cưới được con gái nhà lành!"

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương