Thập Niên 80 Đại Vương Hải Sản Dịch
-
Chương 44: Hai Chọn Một
Thấy vẻ mặt Lưu Tú Hồng mất mát, anh lại bổ sung một câu: “Thực sự nếu không được, bên văn phòng cũng có thể suy xét chuyện cho vay tiền, sẽ không để bất cứ đội viên nào không có gạo để ăn.”
Bác gái chủ nhiệm ở bên cạnh cũng lắc đầu giận dữ nói: “Tú Hồng à, thực ra nếu không được, cháu vẫn nên về nhà mẹ đẻ tái giá đi. Hiện giờ là xã hội mới, không thịnh hành thủ tiết nữa. Còn hai đứa bé, trong đội chắc chắn sẽ có chút trợ cấp.”
Bà cụ Hứa liếc mắt nhìn con dâu: “Đúng vậy, không được thì cô đi đi, con người còn bị nước tiểu nghẹn chết sao? Đi sớm bớt chuyện, sau này không có đội ngư nghiệp, ai muốn nuôi người nhàn rỗi?”
Lưu Tú Hồng cúi đầu cắn môi, không rên một tiếng.
Đội ngư nghiệp đột nhiên gặp phải tình hình giải tán, là chuyện cô tuyệt đối không ngờ tới. Nhưng nói thật, cho dù không có chuyện này, trong đội nguyện ý tiếp tục trợ cấp hai đứa bé đến khi trưởng thành, nhưng sớm muộn gì cô cũng phải nghĩ cách kiếm tiền, nếu không thì đứa bé đi học sẽ là vấn đề lớn.
Tình hình trước mắt, tương đương đẩy khó khăn lên trên trước, khiến cô không thể không đưa ra lựa chọn.
Im lặng mấy phút xong, Lưu Tú Hồng bất chợt ngẩng đầu, nhìn về phía chủ nhiệm phụ nữ vẫn luôn chiếu cố cô.
“Bác gái chủ nhiệm, cháu muốn cầu xin bác một chuyện.”
“Cháu không muốn tái giá, tuyệt đối không! Cháu biết cháu nói miệng như vậy không có thành ý, cho nên cháu muốn viết biên nhận, lăn tay, sau đó mời bác làm người chứng kiến, cháu sống chết đều là người nhà họ Hứa!”
…
Những lời này của Lưu Tú Hồng không chỉ khiến chủ nhiệm phụ nữ và đại đội trưởng kinh hãi, ngay cả bà cụ Hứa đều bị dọa sợ, trợn mắt há miệng nhìn cô, trong lúc này không nói nên lời.
Thực ra so với những người tốt thật lòng vì Lưu Tú Hồng, trái lại cô càng dễ đạt thành nhất trí với mẹ chồng. Nguyên nhân rất đơn giản, bà cụ Hứa không phải cố ý nhằm vào cô, mới muốn cô biến mất trước mắt mình, mà vì suy nghĩ cho tương lai của hai đứa cháu nội.
Đổi cách nói khác, trên thái độ đối đãi với Hào Hào và Kiệt Kiệt, lập trường của mẹ chồng nàng dâu là hoàn toàn nhất trí.
Thực sự đều vì hai đứa bé.
Cũng chính vì vậy, từ buổi sáng nghe xong mẹ chồng hiếm khi ôn hòa khuyên bảo một lát, Lưu Tú Hồng đã lập tức nghĩ tới vấn đề này. Cô xác định mẹ chồng không phải chán ghét cô đến mức không thể khoan dung với cô, mà đơn thuần không hi vọng cô tiếp tục quấy rầy cuộc sống của nhà họ Hứa. Nói cách khác, bà cụ Hứa tán thành đau dài không bằng đau ngắn.
Đứa bé có bệnh hay quên, ví dụ như Hào Hào, cậu bé mới năm tuổi, hiện giờ vẫn còn nhớ tới cha cậu bé, nhưng đợi thêm mấy năm, mười mấy năm sau thì sao? Có thể nhớ vẫn sẽ nhớ rõ, nhưng không đau đớn quá. Còn Kiệt Kiệt thì càng không cần phải nói, đánh rắm không biết, cho dù Lưu Tú Hồng đột nhiên rời đi, đánh giá chỉ mấy ngày, sẽ hoàn toàn vứt người làm mẹ này ra sau đầu.
Đạo lý hoàn toàn đúng, Lưu Tú Hồng căn bản không thể phản bác.
Nếu không thể phản bác, vậy cô quyết định theo ý của bà cụ Hứa.
“Mẹ, không phải sáng sớm mẹ nói với con, có thể cho con cả đời không lấy chồng, nhìn hai đứa bé trưởng thành, lấy vợ sinh con sao? Mẹ không tin tưởng con, đúng không? Vậy nếu bác gái chủ nhiệm chịu làm nhân chứng giúp con thì sao? Cùng lắm thì mẹ khua chiêng gõ trống nói cho trên dưới cả đội, Lưu Tú Hồng con đời này không tái giá.”
Vẻ mặt Lưu Tú Hồng nghiêm túc nhìn mẹ chồng, kiên nhẫn đợi câu trả lời.
Bà cụ Hứa: …
Bà ta tuyệt đối không ngờ tới!
Cho dù Lưu Tú Hồng gả tới nhà họ Hứa đã sáu năm, đầu xuân năm nay mẹ chồng nàng dâu còn sống dưới một mái hiên, nhưng bà ta vẫn không nhìn thấu con dâu này.
Nhưng cẩn thận mà nói, không thể trách được bà cụ Hứa. Chủ yếu là vì bộ dạng Lưu Tú Hồng nhu nhược, trong ngày thường nói chuyện cũng nhỏ giọng, trái lại trong nhà ngoài nhà đều giỏi xử lý, cũng chiếu cố hai đứa bé rất khá, nhưng bình thường cô không thích quyết định, tất cả đều do Hứa Quốc Cường quyết định.
Đột nhiên Lưu Tú Hồng nói những lời có lực như vậy, khỏi phải nói bà cụ Hứa mơ hồ cỡ nào. Nhưng mơ hồ một lát xong, bà ta cúi đầu tính toán.
Mẹ chồng nàng dâu cứ giằng co như vậy chắc chắn không phải biện pháp, trước mắt thực sự có hai phương pháp, thỏa mãn nguyện vọng của bà ta để con dâu tái giá, hoặc thỏa mãn nguyện vọng của con dâu nguyện ý ở lại.
Hai chọn một, đơn giản như thế.
Bà cụ Hứa giống như suy nghĩ cẩn thận, chậm rãi mở miệng: “Không đi cũng được, cứ theo như lời cô nói, viết chữ rồi lăn tay, để em gái chủ nhiệm làm nhân chứng, vậy đời này cô đều là con dâu nhà chúng tôi. Cơ hội ấy à, tôi đã cho cô, tự cô không muốn mà thôi. Sau này nếu cô còn dám nói tái giá với tôi, tôi đánh gãy chân cô, đánh chết cô đều đừng hỏi tôi vì sao lại làm vậy.”
Bác gái chủ nhiệm ở bên cạnh cũng lắc đầu giận dữ nói: “Tú Hồng à, thực ra nếu không được, cháu vẫn nên về nhà mẹ đẻ tái giá đi. Hiện giờ là xã hội mới, không thịnh hành thủ tiết nữa. Còn hai đứa bé, trong đội chắc chắn sẽ có chút trợ cấp.”
Bà cụ Hứa liếc mắt nhìn con dâu: “Đúng vậy, không được thì cô đi đi, con người còn bị nước tiểu nghẹn chết sao? Đi sớm bớt chuyện, sau này không có đội ngư nghiệp, ai muốn nuôi người nhàn rỗi?”
Lưu Tú Hồng cúi đầu cắn môi, không rên một tiếng.
Đội ngư nghiệp đột nhiên gặp phải tình hình giải tán, là chuyện cô tuyệt đối không ngờ tới. Nhưng nói thật, cho dù không có chuyện này, trong đội nguyện ý tiếp tục trợ cấp hai đứa bé đến khi trưởng thành, nhưng sớm muộn gì cô cũng phải nghĩ cách kiếm tiền, nếu không thì đứa bé đi học sẽ là vấn đề lớn.
Tình hình trước mắt, tương đương đẩy khó khăn lên trên trước, khiến cô không thể không đưa ra lựa chọn.
Im lặng mấy phút xong, Lưu Tú Hồng bất chợt ngẩng đầu, nhìn về phía chủ nhiệm phụ nữ vẫn luôn chiếu cố cô.
“Bác gái chủ nhiệm, cháu muốn cầu xin bác một chuyện.”
“Cháu không muốn tái giá, tuyệt đối không! Cháu biết cháu nói miệng như vậy không có thành ý, cho nên cháu muốn viết biên nhận, lăn tay, sau đó mời bác làm người chứng kiến, cháu sống chết đều là người nhà họ Hứa!”
…
Những lời này của Lưu Tú Hồng không chỉ khiến chủ nhiệm phụ nữ và đại đội trưởng kinh hãi, ngay cả bà cụ Hứa đều bị dọa sợ, trợn mắt há miệng nhìn cô, trong lúc này không nói nên lời.
Thực ra so với những người tốt thật lòng vì Lưu Tú Hồng, trái lại cô càng dễ đạt thành nhất trí với mẹ chồng. Nguyên nhân rất đơn giản, bà cụ Hứa không phải cố ý nhằm vào cô, mới muốn cô biến mất trước mắt mình, mà vì suy nghĩ cho tương lai của hai đứa cháu nội.
Đổi cách nói khác, trên thái độ đối đãi với Hào Hào và Kiệt Kiệt, lập trường của mẹ chồng nàng dâu là hoàn toàn nhất trí.
Thực sự đều vì hai đứa bé.
Cũng chính vì vậy, từ buổi sáng nghe xong mẹ chồng hiếm khi ôn hòa khuyên bảo một lát, Lưu Tú Hồng đã lập tức nghĩ tới vấn đề này. Cô xác định mẹ chồng không phải chán ghét cô đến mức không thể khoan dung với cô, mà đơn thuần không hi vọng cô tiếp tục quấy rầy cuộc sống của nhà họ Hứa. Nói cách khác, bà cụ Hứa tán thành đau dài không bằng đau ngắn.
Đứa bé có bệnh hay quên, ví dụ như Hào Hào, cậu bé mới năm tuổi, hiện giờ vẫn còn nhớ tới cha cậu bé, nhưng đợi thêm mấy năm, mười mấy năm sau thì sao? Có thể nhớ vẫn sẽ nhớ rõ, nhưng không đau đớn quá. Còn Kiệt Kiệt thì càng không cần phải nói, đánh rắm không biết, cho dù Lưu Tú Hồng đột nhiên rời đi, đánh giá chỉ mấy ngày, sẽ hoàn toàn vứt người làm mẹ này ra sau đầu.
Đạo lý hoàn toàn đúng, Lưu Tú Hồng căn bản không thể phản bác.
Nếu không thể phản bác, vậy cô quyết định theo ý của bà cụ Hứa.
“Mẹ, không phải sáng sớm mẹ nói với con, có thể cho con cả đời không lấy chồng, nhìn hai đứa bé trưởng thành, lấy vợ sinh con sao? Mẹ không tin tưởng con, đúng không? Vậy nếu bác gái chủ nhiệm chịu làm nhân chứng giúp con thì sao? Cùng lắm thì mẹ khua chiêng gõ trống nói cho trên dưới cả đội, Lưu Tú Hồng con đời này không tái giá.”
Vẻ mặt Lưu Tú Hồng nghiêm túc nhìn mẹ chồng, kiên nhẫn đợi câu trả lời.
Bà cụ Hứa: …
Bà ta tuyệt đối không ngờ tới!
Cho dù Lưu Tú Hồng gả tới nhà họ Hứa đã sáu năm, đầu xuân năm nay mẹ chồng nàng dâu còn sống dưới một mái hiên, nhưng bà ta vẫn không nhìn thấu con dâu này.
Nhưng cẩn thận mà nói, không thể trách được bà cụ Hứa. Chủ yếu là vì bộ dạng Lưu Tú Hồng nhu nhược, trong ngày thường nói chuyện cũng nhỏ giọng, trái lại trong nhà ngoài nhà đều giỏi xử lý, cũng chiếu cố hai đứa bé rất khá, nhưng bình thường cô không thích quyết định, tất cả đều do Hứa Quốc Cường quyết định.
Đột nhiên Lưu Tú Hồng nói những lời có lực như vậy, khỏi phải nói bà cụ Hứa mơ hồ cỡ nào. Nhưng mơ hồ một lát xong, bà ta cúi đầu tính toán.
Mẹ chồng nàng dâu cứ giằng co như vậy chắc chắn không phải biện pháp, trước mắt thực sự có hai phương pháp, thỏa mãn nguyện vọng của bà ta để con dâu tái giá, hoặc thỏa mãn nguyện vọng của con dâu nguyện ý ở lại.
Hai chọn một, đơn giản như thế.
Bà cụ Hứa giống như suy nghĩ cẩn thận, chậm rãi mở miệng: “Không đi cũng được, cứ theo như lời cô nói, viết chữ rồi lăn tay, để em gái chủ nhiệm làm nhân chứng, vậy đời này cô đều là con dâu nhà chúng tôi. Cơ hội ấy à, tôi đã cho cô, tự cô không muốn mà thôi. Sau này nếu cô còn dám nói tái giá với tôi, tôi đánh gãy chân cô, đánh chết cô đều đừng hỏi tôi vì sao lại làm vậy.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook