“Được! Cứ làm như vậy đi!” Lưu Tú Hồng vô cùng chắc chắn gật đầu.

“Ôi chao, ai ôi, ôi chao, hai người xướng cái gì thế?” Rất không dễ dàng gì chủ nhiệm phụ nữ mới lấy lại tinh thần từ trong kinh hãi, vội vàng kéo tay Lưu Tú Hồng nói: “Cháu hồ nháo cái gì? Loại chuyện này có thể tùy tiện…”

Trước đây chủ nhiệm phụ nữ nguyện ý giúp đỡ Lưu Tú Hồng, cũng là dựa vào đồng tình. Nói trắng ra là, bà ấy cũng giống như những người khác, không nghĩ Lưu Tú Hồng vẫn sẽ luôn ở lại đây, đánh giá cẩn thận có lẽ bây giờ còn chưa ra khỏi bóng ma chồng chết đi, đợi thêm một thời gian nữa, tâm trạng ổn định, không phải nên tìm người gả đi sao?

Thực ra chuyện này rất hợp tình hợp lý, hiện giờ đều đã là thời đại gì, chồng đã chết phụ nữ tái giá, tuyệt đối là chuyện đạo lý hiển nhiên.

Nhưng Lưu Tú Hồng cũng đã quyết định chủ ý, cô cam đoan chủ nhiệm phụ nữ sẽ đồng tình với cô, chỉ cúi đầu vươn mu bàn tay lau mắt khổ sở cầu xin: “Bác gái chủ nhiệm, bác gái giúp cháu đi, cháu cầu xin bác, cháu thực sự không muốn tách khỏi hai đứa bé. Hai đứa bé đã không còn cha, cháu không thể khiến bọn nhỏ ngay cả mẹ cũng không còn. Bác cũng làm mẹ, bác nhất định có thể hiểu cháu, đúng không?”

Hàn Viễn Chinh ở một bên xem náo nhiệt: …

Nói rất hay, đúng là như vậy, mẹ không có khả năng mặc kệ hai anh em bọn họ được.

Cuối cùng, chủ nhiệm phụ nữ không thể khuyên được Lưu Tú Hồng, than thở làm nhân chứng.

Chuyện viết chữ đương nhiên do Lưu Tú Hồng tự mình làm, mực đóng dấu thì mượn ở văn phòng. Kế tiếp, chủ nhiệm phụ nữ và mấy người còn chưa đi, cùng nhau làm chứng chuyện này. Hơn nữa nhìn vẻ mặt bà cụ Hứa, e rằng bà ta nhất định sẽ đi khắp đội, nói cho mọi người đều biết.

Chủ nhiệm phụ nữ hạ giọng nói với Lưu Tú Hồng: “Cháu quá xằng bậy, mẹ chồng kia của cháu… Nếu không phải bây giờ không còn như xưa, bà ta đã lập đền thề cho cháu ấy chứ!”

Lưu Tú Hồng vốn mang theo áp lực rất nặng, nghe thấy những lời này trái lại cười nói: “Rất tốt, như vậy sau này cháu sẽ sống thoải mái hơn không ít.”

Những lời này người khác nghe không hiểu lắm, nhưng chủ nhiệm phụ nữ nghe hiểu. Lúc trước chồng bà ấy cũng chết vì kiệt sức ở trên thuyền, vẫn còn trẻ đã ra đi. Ngay lúc ấy hai đứa con trai của bà ấy đều là choai choai, bản thân bà ấy lại là cán bộ trong đội, cuộc sống cũng có thể tiếp tục trôi qua.



Nhưng cuộc sống, có đôi khi không đơn thuần là xem phiếu lương phiếu lương thực. Cho dù khi chủ nhiệm phụ nữ mất chồng đều đã đầu 30, nhưng lúc đầu bên cạnh bà ấy vẫn có người lượn lờ, cho dù biểu hiện không rõ ràng lắm, nhưng đều là người từng trải, có gì không rõ? Lúc đó bà ấy cảm thấy rất buồn bực, lại không thể chủ động nói cái gì làm cái gì, dù sao người ta không có hành động quá đáng. May mà con trai cả của bà ấy nhanh chóng trưởng thành, dựa vào năng lực của bản thân thành cán bộ của đội ngư nghiệp, thậm chí sau đó còn lên làm đại đội trưởng, lần này trước mặt bà ấy mới chân chính là thanh tịnh.

Nghĩ lại mọi chuyện mình trải qua mấy năm trước, lại nhìn Lưu Tú Hồng còn trẻ tuổi hơn bà ấy năm đó nhiều, bà ấy chỉ có thể lắc đầu thở dài: “Cũng được, ít nhất sau này không có ai tới làm phiền cháu nữa.”

Những lời này nói không sai, cho dù vừa rồi đi hơn phân nửa người, nhưng vẫn có người ở lại nơi này, nghe Lưu Tú Hồng kiên định tuyên bố. Huống hồ không nghe được cũng không sao, bà cụ Hứa sẽ là radio thịt người tuyên bố tường tận chuyện này ra ngoài, đảm bảo mọi người đều biết được.

Thực sự là sau khi biết cô kiên quyết với quyết định không tái giá xong, cho dù có chút ý nghĩ, cũng đi theo héo rũ. Người kiên quyết như vậy thực sự chưa từng thấy, bạn nên tôn trọng người có lòng không tái giá như vậy.

Trong lúc này, trong đội thậm chí xem nhẹ tin tức động trời đội ngư nghiệp sắt giải tán, tất cả đều đang bàn tán về chuyện của Lưu Tú Hồng.



Mà nhân vật trung tâm của sự kiện, lúc này đã trở về nhà. Cô phải trở về nấu cơm, hai đứa bé còn chưa ăn cơm, còn chứng nhận có dấu tay viết xong đã bảo mẹ chồng cầm đi, kế tiếp cô có thể sống trong những ngày tháng thanh tĩnh.

“Mẹ, bà nội bảo con cầm cái này về.” Hào Hào đưa một cái sọt nhỏ cho Lưu Tú Hồng, bên trong có không ít cá hun khói, nhìn phải ít nhất một cân.

Lưu Tú Hồng không nhịn được đỏ mắt.

Từ sau khi chồng qua đời, mẹ chồng cô vẫn luôn không cho cô vẻ mặt hòa nhã, nhất là khi tin dữ truyền tới, mỗi ngày đều chặn ở cửa nhà cô mắng chửi. Quả thật cô biết mẹ chồng sẽ không tiến vào làm gì cô, thậm chí cô có thể thông cảm mẹ chồng yêu quý con trai, đau đớn vì người đầu bạc tiễn người đầu xanh.

Nhưng cô thì sao?

Cô làm sai chuyện gì chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương