Thập Niên 80 Đại Vương Hải Sản Dịch
-
Chương 43: Chuyện Trợ Cấp
Đương nhiên vì khu vực, cho dù là phú hộ trước đây, thực ra cũng không có quá nhiều tiền, ngay cả thuyền đánh cá đều là loại sức người, chỉ sống tốt hơn người khác chút thôi.
Có người mở miệng hỏi: “Đại đội trưởng, lúc trước không phải ngươi nói cũng có thể mua thuyền đánh cá sao? Chuyện này tính như thế nào? Nếu một nhà không đủ tiền, có thể mấy người cùng nhau mua hay không?”
“Có thể. Nếu mấy nhà tụ lại, mỗi nhà số lượng như nhau, đến lúc đó kiếm tiền chia đều là được. Nếu mỗi nhà bỏ tiền khác nhau, cũng có thể mời kế toán làm sổ sách, đến lúc đó dựa theo tỉ lệ phân chia.” Sợ đội viên nghe không hiểu, Hàn Viễn Chinh còn nêu ra ví dụ: “Ví dụ như một con thuyền sẽ 100 tệ, tôi bỏ ra 50 tệ, anh bỏ 25 tệ, một người khác cũng giống như anh. Vậy sau này kiếm được tiền, thì tôi lấy một nửa, nửa còn lại hai người chia đều.”
Các đội viên cái hiểu cái không gật đầu, đa số mọi người vẫn cảm thấy rất phiền phức, nhưng nghe ý của Hàn Viễn Chinh, đội ngư nghiệp giải tán là điều đương nhiên, tuy bọn họ bất mãn, nhưng không có ý phát tác về phía đám cán bộ.
Nói trắng ra là, nếu sau này thực sự giải tán, còn phải dựa vào đám cán bộ này phân chia gia sản trong đội, lúc này mở miệng đắc tội người ta, không phải kẻ ngốc thì là đồ ngốc.
Lại có đội viên lục tục hỏi một số vấn đề, phàm là có thể trả lời, Hàn Viễn Chinh đều đáp từng vấn đề, không trả lời được, anh sẽ ghi lại, sau đó đến bên công xã hỏi một chút. Dù sao ngoại trừ đội ngư nghiệp Đông Hải, đội ngư nghiệp khác cũng gặp phải vấn đề tương tự.
Khoảng một tiếng sau, những người khác mới lục tục tản đi. Có người vốn định trở về thương lượng với người nhà, có người biết rõ bản thân chính là ống truyền lời, chân chính có thể làm chủ là người ở trên thuyền.
“Mọi người yên tâm đi, trong khoảng thời gian này tôi sẽ không ra biển. Có vấn đề gì, có thể tới khu văn phòng tìm tôi. Nếu tôi đến bên công xã, mọi người đợi một chút, tóm lại là buổi chiều sẽ trở về.”
Hàn Viễn Chinh cũng sứt đầu mẻ trán, hiện giờ anh chỉ hi vọng hai chuyện, một là đội viên phối hợp một chút, trăm ngàn lần đừng quậy ra sai lầm. Hai là phía trên có thể thư thả cho chút thời gian, dù sao rất nhiều chuyện đều là càng sốt ruột thì càng dễ hỏng chuyện.
Đợi đa số mọi người rời đi xong, lúc này Lưu Tú Hồng và bà cụ Hứa mới tiến lên.
Bà cụ Hứa lo lắng hỏi: “Đại đội trưởng, sau này chúng tôi còn có thể ăn no mặc ấm như trước đây không? Nhân khẩu nhà tôi cũng không ít, kiếm tiền là lão nhị nhà tôi. Đúng rồi, nếu đội ngư nghiệp thực sự giải tán, vậy công việc của Thu Yến nhà tôi có phải sẽ mất hay không?”
Hàn Viễn Chinh trả lời câu hỏi trước: “Ăn no mặc ấm chắc chắn là không thành vấn đề, hiện giờ là xã hội mới, mấy năm thiên tai cũng chưa có người chết đói, cuộc sống sau này chỉ càng ngày càng tốt hơn, sao có thể ăn không no mặc không đủ ấm được?”
Còn vấn đề thứ hai, anh nhìn mẹ anh một lát, mới nói: “Khu văn phòng trong phút chốc không hủy bỏ, tôi đánh giá tối thiểu cũng phải ba năm, những chức vị hậu cần này đều giữ. Còn sau này sẽ thế nào, chuyện này khó mà nói.”
Nếu thực sự hủy bỏ toàn bộ mà nói, như vậy chủ nhiệm phụ nữ cũng sẽ nghỉ.
Nhưng mà Hàn Viễn Chinh thực sự không lo lắng. Đội sản xuất nơi khác giải tán, nhưng đại đội trưởng sẽ thuận thế làm trưởng thôn, vị trí chủ nhiệm phụ nữ này, trong thôn cũng cần. Bao gồm kế toán, nhân viên tài vụ, thay đổi chế độ xã hội không có nghĩa là trực tiếp hủy bỏ toàn bộ. Nhân dân công xã biến thành chính phủ nông thôn, cán bộ cũ, hiện giờ chỉ đổi xưng hô tiếp tục làm cán bộ thôi.
Bà cụ Hứa còn định hỏi lại, nhưng bị Lưu Tú Hồng vội vàng ngắt lời.
“Đại đội trưởng, tôi muốn hỏi một chút, loại tình huống giống như nhà tôi, sau này trong đội còn trợ cấp phiếu lương thực không? Còn tiền mua lương thực nữa, có thể lại cho vay hay không?”
Thực ra trợ cấp phiếu lương thực không phải vấn đề lớn, vì có lúc không cần phiếu lương thực, giá cả chắc chắn sẽ hơi cao một chút, nhưng thực ra không cao hơn bao nhiêu. Hơn nữa đây là hiện giờ, nói không chừng qua mấy năm nữa, mua lương thực không cần phiếu lương thực nữa.
Phiền phức nhất vẫn là tiền bạc.
Hàn Viễn Chinh cau mày suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn lấy bút ra ghi vào cuốn sổ: “Tôi không có cách nào lập tức trả lời cô, nhưng mà cô yên tâm đi, vấn đề này tôi sẽ phản ánh với phía trên. Quốc gia vẫn rất coi trọng chuyện trợ cấp cho gia đình khó khăn, tôi nghĩ sẽ có phương án giải quyết.”
Có người mở miệng hỏi: “Đại đội trưởng, lúc trước không phải ngươi nói cũng có thể mua thuyền đánh cá sao? Chuyện này tính như thế nào? Nếu một nhà không đủ tiền, có thể mấy người cùng nhau mua hay không?”
“Có thể. Nếu mấy nhà tụ lại, mỗi nhà số lượng như nhau, đến lúc đó kiếm tiền chia đều là được. Nếu mỗi nhà bỏ tiền khác nhau, cũng có thể mời kế toán làm sổ sách, đến lúc đó dựa theo tỉ lệ phân chia.” Sợ đội viên nghe không hiểu, Hàn Viễn Chinh còn nêu ra ví dụ: “Ví dụ như một con thuyền sẽ 100 tệ, tôi bỏ ra 50 tệ, anh bỏ 25 tệ, một người khác cũng giống như anh. Vậy sau này kiếm được tiền, thì tôi lấy một nửa, nửa còn lại hai người chia đều.”
Các đội viên cái hiểu cái không gật đầu, đa số mọi người vẫn cảm thấy rất phiền phức, nhưng nghe ý của Hàn Viễn Chinh, đội ngư nghiệp giải tán là điều đương nhiên, tuy bọn họ bất mãn, nhưng không có ý phát tác về phía đám cán bộ.
Nói trắng ra là, nếu sau này thực sự giải tán, còn phải dựa vào đám cán bộ này phân chia gia sản trong đội, lúc này mở miệng đắc tội người ta, không phải kẻ ngốc thì là đồ ngốc.
Lại có đội viên lục tục hỏi một số vấn đề, phàm là có thể trả lời, Hàn Viễn Chinh đều đáp từng vấn đề, không trả lời được, anh sẽ ghi lại, sau đó đến bên công xã hỏi một chút. Dù sao ngoại trừ đội ngư nghiệp Đông Hải, đội ngư nghiệp khác cũng gặp phải vấn đề tương tự.
Khoảng một tiếng sau, những người khác mới lục tục tản đi. Có người vốn định trở về thương lượng với người nhà, có người biết rõ bản thân chính là ống truyền lời, chân chính có thể làm chủ là người ở trên thuyền.
“Mọi người yên tâm đi, trong khoảng thời gian này tôi sẽ không ra biển. Có vấn đề gì, có thể tới khu văn phòng tìm tôi. Nếu tôi đến bên công xã, mọi người đợi một chút, tóm lại là buổi chiều sẽ trở về.”
Hàn Viễn Chinh cũng sứt đầu mẻ trán, hiện giờ anh chỉ hi vọng hai chuyện, một là đội viên phối hợp một chút, trăm ngàn lần đừng quậy ra sai lầm. Hai là phía trên có thể thư thả cho chút thời gian, dù sao rất nhiều chuyện đều là càng sốt ruột thì càng dễ hỏng chuyện.
Đợi đa số mọi người rời đi xong, lúc này Lưu Tú Hồng và bà cụ Hứa mới tiến lên.
Bà cụ Hứa lo lắng hỏi: “Đại đội trưởng, sau này chúng tôi còn có thể ăn no mặc ấm như trước đây không? Nhân khẩu nhà tôi cũng không ít, kiếm tiền là lão nhị nhà tôi. Đúng rồi, nếu đội ngư nghiệp thực sự giải tán, vậy công việc của Thu Yến nhà tôi có phải sẽ mất hay không?”
Hàn Viễn Chinh trả lời câu hỏi trước: “Ăn no mặc ấm chắc chắn là không thành vấn đề, hiện giờ là xã hội mới, mấy năm thiên tai cũng chưa có người chết đói, cuộc sống sau này chỉ càng ngày càng tốt hơn, sao có thể ăn không no mặc không đủ ấm được?”
Còn vấn đề thứ hai, anh nhìn mẹ anh một lát, mới nói: “Khu văn phòng trong phút chốc không hủy bỏ, tôi đánh giá tối thiểu cũng phải ba năm, những chức vị hậu cần này đều giữ. Còn sau này sẽ thế nào, chuyện này khó mà nói.”
Nếu thực sự hủy bỏ toàn bộ mà nói, như vậy chủ nhiệm phụ nữ cũng sẽ nghỉ.
Nhưng mà Hàn Viễn Chinh thực sự không lo lắng. Đội sản xuất nơi khác giải tán, nhưng đại đội trưởng sẽ thuận thế làm trưởng thôn, vị trí chủ nhiệm phụ nữ này, trong thôn cũng cần. Bao gồm kế toán, nhân viên tài vụ, thay đổi chế độ xã hội không có nghĩa là trực tiếp hủy bỏ toàn bộ. Nhân dân công xã biến thành chính phủ nông thôn, cán bộ cũ, hiện giờ chỉ đổi xưng hô tiếp tục làm cán bộ thôi.
Bà cụ Hứa còn định hỏi lại, nhưng bị Lưu Tú Hồng vội vàng ngắt lời.
“Đại đội trưởng, tôi muốn hỏi một chút, loại tình huống giống như nhà tôi, sau này trong đội còn trợ cấp phiếu lương thực không? Còn tiền mua lương thực nữa, có thể lại cho vay hay không?”
Thực ra trợ cấp phiếu lương thực không phải vấn đề lớn, vì có lúc không cần phiếu lương thực, giá cả chắc chắn sẽ hơi cao một chút, nhưng thực ra không cao hơn bao nhiêu. Hơn nữa đây là hiện giờ, nói không chừng qua mấy năm nữa, mua lương thực không cần phiếu lương thực nữa.
Phiền phức nhất vẫn là tiền bạc.
Hàn Viễn Chinh cau mày suy nghĩ một lúc, nhưng vẫn lấy bút ra ghi vào cuốn sổ: “Tôi không có cách nào lập tức trả lời cô, nhưng mà cô yên tâm đi, vấn đề này tôi sẽ phản ánh với phía trên. Quốc gia vẫn rất coi trọng chuyện trợ cấp cho gia đình khó khăn, tôi nghĩ sẽ có phương án giải quyết.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook