Thập Niên 70: Tiểu Tức Phụ Nông Thôn
-
Chương 32: Rời Đi 4
Tên đàn ông chết tiệt này, vừa xuống giường liền biến ra bộ mặt đứng đắn rồi.
Chử Hi trong lòng chửi thầm, gương mặt trong tức khắc trở nên không vui vẻ, chu chu môi, cứ muốn anh phải bày tỏ.
Lận Tông Kỳ tự nhiên cũng hiểu ý của cô, ngại ngùng mà mím môi lại, “Như vậy không được.”
Chử Hi nghe xong, lông mày đều dựng đứng cả lên, trực tiếp trừng mắt nhìn anh.
Cô bắt đầu lộn xộn, “Tại sao lại không được, đêm qua anh còn cắn vào lưỡi em…”
Lận Tông Kỳ một mặt ngại ngùng.
“Anh rốt cuộc có hôn em không? Không hôn không cho đi nữa.” Tay cô ôm lấy eo anh không an phận giở trò.
Lận Tông Kỳ theo ý thức nghiêng đầu nhìn xung quanh, đợi quay đầu lại, mới chú ý đến trời vẫn còn tối, mọi người bây giờ vẫn còn chưa dậy.
Eo đột nhiên bị người ta nhéo đến đau.
Khuôn mặt vừa nãy có chút “bận rộn” lại nghiêm mặt lại, đối diện thẳng với gương mặt đang oán trách của Chử Hi, không nhịn được liền cười nhẹ một tiếng, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi đang chu lên của Chử Hi.
Xong rồi liền giơ tay vuốt ve mặt cô, “Anh đi đây.”
Anh thâm tình nhìn cô một cái, phải đi thật rồi, anh quay người lại, xách túi đeo quân đội màu xanh lá đang nằm ở trước cổng, nhấc chân, bước vào trong màn đêm mịt mù.
Bên ngoài là một mảng tối đen, còn người bước vào trong nơi tối tăm ấy lại biến mất không còn thấy bóng hình, Chử Hi vốn cứ nghĩ rằng chỉ là sống chung với nhau ba ngày làm sao mà phát sinh ra tình cảm gì được?
Cô vô ý nâng tay lên sờ vào mặt mình, lúc nãy từ ánh mắt của anh cô nhìn thấy đôi nét dịu dàng.
Lận Tông Kỳ về đột ngột, đi cũng đột ngột, nhà họ Lận cũng không bởi sự rời đi của anh mà có chút thay đổi nào, ai cũng như lúc trước, tuần tự đi làm rồi lại tan làm.
Hình như chỉ có mỗi Chử Hi cảm thấy ngôi nhà này đang trở nên trống rỗng.
Có điều cái kiểu tương tư oán trách ẩm ương này của người con gái đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh này, nhất là khi mẹ Lận lại giống như lời Lận Tông Kỳ nói, bà ta bắt cô phải đi làm, đột nhiên cả người cô đều không khỏe.
Cô một chút cũng không muốn làm việc.
May mà Lận Tông Kỳ suy nghĩ chu toàn, liên hệ trước với đội trưởng đội sản xuất số năm, khi mà mẹ Lận đưa cô đến thì đội trưởng trực tiếp sắp xếp cho cô công việc đi thu bắp ngô.
Lúc này ngô vừa chín tới, công việc của cô không nặng nhọc, chỉ cần lấy bắp ngô bẻ xuống cho vào trong giỏ tre, đến khi đầy cả giỏ thì tự khắc sẽ có người đến mang đi.
Công việc này nhẹ nhàng, đến cúi người cũng chẳng cần phải cúi, Chử Hi sợ rám nắng nên cô mặc áo dài quần dài, còn đem thêm cả găng tay, nón lá với khăn lau. Chiếc khăn chọc hai lỗ, đeo vào hai bên tai, vừa có thể ngăn côn trùng vừa có thể chống nắng.
Cánh đồng ngô rất lớn, cùng làm việc với cô còn có năm người nữa, hai người tuổi cũng đã lớn, còn lại ba người đều là những cô gái trẻ. Có thể bởi vì Chử Hi là người của đội sản xuất khác, lại còn là một quả phụ, vì vậy họ đối với cô cũng chẳng nồng nhiệt lắm.
Nhưng mà vẫn có một người phụ nữ tuổi cũng lớn lại rất thích tìm cô nói chuyện, chẳng qua là lời ra tiếng vào cũng toàn là chuyện đồn đại về cô. Chử Hi không muốn bản thân trở thành đề tài nói chuyện của người khác nên cô cũng chẳng đặt bà ta trong mắt.
Người đàn bà tự nói đến nỗi nhàm chán, bĩu bĩu môi, quay người đi lại gần vào chỗ đám người trước mặt lẩm bà lẩm bẩm, cứ một lúc lại liếc nhìn Chử Hi một cái, chắc lại đang buôn chuyện về cô, đại khái có lẽ là lấy thân phận quả phụ của cô ra mà giễu cợt, mà chế nhạo.
Chử Hi không so đo với người hiểu biết bình thường như bà ta, cô sở dĩ nguyện ý ra ngoài là vì muốn gặp gỡ mọi người, nếu mà ngày nào cô cũng co ro trong nhà thì sớm muộn gì cũng sẽ bị ngột ngạt đến chết. Còn không, nếu cô không nguyện ý ra ngoài thì đến cả mẹ Lận cũng chẳng có cách nào bắt ép cô được.
Có điều chắc là số mệnh cô trời sinh đã không hợp với những công việc lao động chân tay như này, mới làm được hai ngày, cô vẫn chưa kịp kêu khổ, mà chỉ bẻ ngô không thôi cũng bẻ ra chuyện rồi.
Chử Hi trong lòng chửi thầm, gương mặt trong tức khắc trở nên không vui vẻ, chu chu môi, cứ muốn anh phải bày tỏ.
Lận Tông Kỳ tự nhiên cũng hiểu ý của cô, ngại ngùng mà mím môi lại, “Như vậy không được.”
Chử Hi nghe xong, lông mày đều dựng đứng cả lên, trực tiếp trừng mắt nhìn anh.
Cô bắt đầu lộn xộn, “Tại sao lại không được, đêm qua anh còn cắn vào lưỡi em…”
Lận Tông Kỳ một mặt ngại ngùng.
“Anh rốt cuộc có hôn em không? Không hôn không cho đi nữa.” Tay cô ôm lấy eo anh không an phận giở trò.
Lận Tông Kỳ theo ý thức nghiêng đầu nhìn xung quanh, đợi quay đầu lại, mới chú ý đến trời vẫn còn tối, mọi người bây giờ vẫn còn chưa dậy.
Eo đột nhiên bị người ta nhéo đến đau.
Khuôn mặt vừa nãy có chút “bận rộn” lại nghiêm mặt lại, đối diện thẳng với gương mặt đang oán trách của Chử Hi, không nhịn được liền cười nhẹ một tiếng, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên đôi môi đang chu lên của Chử Hi.
Xong rồi liền giơ tay vuốt ve mặt cô, “Anh đi đây.”
Anh thâm tình nhìn cô một cái, phải đi thật rồi, anh quay người lại, xách túi đeo quân đội màu xanh lá đang nằm ở trước cổng, nhấc chân, bước vào trong màn đêm mịt mù.
Bên ngoài là một mảng tối đen, còn người bước vào trong nơi tối tăm ấy lại biến mất không còn thấy bóng hình, Chử Hi vốn cứ nghĩ rằng chỉ là sống chung với nhau ba ngày làm sao mà phát sinh ra tình cảm gì được?
Cô vô ý nâng tay lên sờ vào mặt mình, lúc nãy từ ánh mắt của anh cô nhìn thấy đôi nét dịu dàng.
Lận Tông Kỳ về đột ngột, đi cũng đột ngột, nhà họ Lận cũng không bởi sự rời đi của anh mà có chút thay đổi nào, ai cũng như lúc trước, tuần tự đi làm rồi lại tan làm.
Hình như chỉ có mỗi Chử Hi cảm thấy ngôi nhà này đang trở nên trống rỗng.
Có điều cái kiểu tương tư oán trách ẩm ương này của người con gái đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh này, nhất là khi mẹ Lận lại giống như lời Lận Tông Kỳ nói, bà ta bắt cô phải đi làm, đột nhiên cả người cô đều không khỏe.
Cô một chút cũng không muốn làm việc.
May mà Lận Tông Kỳ suy nghĩ chu toàn, liên hệ trước với đội trưởng đội sản xuất số năm, khi mà mẹ Lận đưa cô đến thì đội trưởng trực tiếp sắp xếp cho cô công việc đi thu bắp ngô.
Lúc này ngô vừa chín tới, công việc của cô không nặng nhọc, chỉ cần lấy bắp ngô bẻ xuống cho vào trong giỏ tre, đến khi đầy cả giỏ thì tự khắc sẽ có người đến mang đi.
Công việc này nhẹ nhàng, đến cúi người cũng chẳng cần phải cúi, Chử Hi sợ rám nắng nên cô mặc áo dài quần dài, còn đem thêm cả găng tay, nón lá với khăn lau. Chiếc khăn chọc hai lỗ, đeo vào hai bên tai, vừa có thể ngăn côn trùng vừa có thể chống nắng.
Cánh đồng ngô rất lớn, cùng làm việc với cô còn có năm người nữa, hai người tuổi cũng đã lớn, còn lại ba người đều là những cô gái trẻ. Có thể bởi vì Chử Hi là người của đội sản xuất khác, lại còn là một quả phụ, vì vậy họ đối với cô cũng chẳng nồng nhiệt lắm.
Nhưng mà vẫn có một người phụ nữ tuổi cũng lớn lại rất thích tìm cô nói chuyện, chẳng qua là lời ra tiếng vào cũng toàn là chuyện đồn đại về cô. Chử Hi không muốn bản thân trở thành đề tài nói chuyện của người khác nên cô cũng chẳng đặt bà ta trong mắt.
Người đàn bà tự nói đến nỗi nhàm chán, bĩu bĩu môi, quay người đi lại gần vào chỗ đám người trước mặt lẩm bà lẩm bẩm, cứ một lúc lại liếc nhìn Chử Hi một cái, chắc lại đang buôn chuyện về cô, đại khái có lẽ là lấy thân phận quả phụ của cô ra mà giễu cợt, mà chế nhạo.
Chử Hi không so đo với người hiểu biết bình thường như bà ta, cô sở dĩ nguyện ý ra ngoài là vì muốn gặp gỡ mọi người, nếu mà ngày nào cô cũng co ro trong nhà thì sớm muộn gì cũng sẽ bị ngột ngạt đến chết. Còn không, nếu cô không nguyện ý ra ngoài thì đến cả mẹ Lận cũng chẳng có cách nào bắt ép cô được.
Có điều chắc là số mệnh cô trời sinh đã không hợp với những công việc lao động chân tay như này, mới làm được hai ngày, cô vẫn chưa kịp kêu khổ, mà chỉ bẻ ngô không thôi cũng bẻ ra chuyện rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook