[Thập Niên 70] Phúc Bảo
-
Chương 44: Tuyết lở (4)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lưu Chiêu Đệ đứng cạnh thì nhìn Phúc Bảo: "Còn không phải tại Phúc Bảo à? Cô ấy thương Phúc Bảo, Phúc Bảo không cho đi cô ấy liền không đi. Haizz, tự nhiên tôi cảm thấy vợ Nhiếp Lão Tam nói đúng lắm, Phúc Bảo..."
Miêu Tú Cúc đang căm tức đây. Bà giận Phúc Bảo làm hỏng chuyện tốt như thế, giận Lưu Quế Chi không biết cố gắng, hại bà mất mặt trước vợ Nhiếp Lão Tam. Nhưng nghe Lưu Chiêu Đệ nói lời này lại càng giận hơn: "Chị có hiểu chuyện không đấy? Chị là con dâu nhà ai hả? Cái loại mặt dày không biết xấu hổ như vợ Nhiếp Lão Tam nói mà chị cũng tin à? Sau này đừng có nhắc đến vợ Nhiếp Lão Tam với tôi, ai nhắc đến thì hôm nay khỏi ăn cơm!"
Lưu Chiêu Đệ nghe vậy tủi thân vô cùng, không dám tin tưởng.
Cô ấy nhắc đến vợ Nhiếp Lão Tam thì sao? Sao lại dẫn lửa lên người mình rồi? Cô ấy oan nha!
Nhưng Miêu Tú Cúc không để ý, vung tay đóng cửa vào phòng, cuối cùng còn ném lại một câu: "Sao tôi lại cưới phải con dâu thiếu mắt nhìn thế chứ? Làm ác nha! Đúng là mệnh khổ mà!"
Không có mắt nhìn? Nói cô ấy đấy à?
Lưu Chiêu Đệ che miệng vào phòng mình, chùm chăn khóc thút thít.
Cô ấy trêu ai chọc ai chứ? Không phải nói một câu sự thật thôi à?
Thẩm Hồng Anh cũng cảm thấy Miêu Tú Cúc tức giận không đâu. Cô ấy trừng Lưu Quế Chi một cái, lạnh giọng nói: "Còn ngây ra đấy làm gì? Làm việc đi! Không làm việc còn định ngồi không ăn sẵn đấy à!"
Lưu Quế Chi tự biết đuối lý, cúi đầu lặng lẽ vào bếp làm việc.
Mấy người đàn ông trong nhà đều thấy rõ tình huống này nhưng không ai xen vào. Nhà họ có bốn anh em, cưới bốn người vợ, chị em dâu ngồi ăn cơm cùng mâm va chạm là bình thường. Mấy anh em đều sẽ không bênh vực vợ mình, cũng không xen vào chuyện giữa mấy người phụ nữ với nhau. Coi như không thấy là được, qua ngày thì chuyện cũng qua thôi. Nếu anh em trong nhà còn mâu thuẫn thì chuyện mới càng lớn.
Tới trưa, cả nhà đều về nghỉ ngơi. Cố Vệ Đông lúc này mới tranh thủ vào phòng an ủi Lưu Quế Chi mấy câu: "Kệ cho các chị ấy nói, tính các chị ấy như thế rồi, em đừng để trong lòng."
Lưu Quế Chi đỏ mắt, áy náy nhìn chồng.
Cố Vệ Đông thấy vợ như vậy càng xót xa.
Vợ anh bị câm, sẽ không nói chuyện, chịu thiệt thòi cũng không nói được gì, chỉ có thể tủi thân trong lòng.
Cố Vệ Đông chỉ là anh nông dân, vốn chất phác không biết biểu đạt tình cảm của mình, nhưng vẫn không nhịn được nắm tay vợ lên nhéo nhẹ, nhỏ giọng nói: "Em không đi là có ý nghĩ của mình, anh tin em, không trách em đâu. Mẹ cũng chỉ tiếc hai điểm kia thôi, mấy ngày nữa là sẽ không sao."
Lưu Quế Chi nhẹ nhàng gật đầu, nghĩ đến cái gì lại thở dài một hơi.
Cố Vệ Đông cảm thấy cô vợ câm của mình làm người đau lòng, tim mềm mại hẳn, không nhịn được ôm chầm lấy cô, khàn giọng nói nhỏ: "Không sao đâu, không sao. Hai điểm công mà thôi. Anh nói em nghe, dạo này anh lên chợ phát hiện một phương pháp mua bán. Anh cảm thấy có thể kiếm tiền. Nếu thật làm được thì sau này cũng không cần hai điểm kia nữa, rồi mẹ cũng sẽ không vì hai điểm mà giận em."
Lưu Quế Chi ngạc nhiên ngước lên, nghi hoặc nhìn chồng mình.
Cố Vệ Đông đang định nói tiếp thì nghe được một tiếng ho khan bên ngoài, vội vàng buông Lưu Quế Chi ra.
Cả đại gia đình cùng ở trong một nhà, đều dễ nghe được tiếng vang lẫn nhau, ngay cả vợ chồng làm gì cũng cần cẩn thận. Giờ còn đang sáng, bị người thấy ôm ấp như vậy chắc chắn sẽ bị chê cười.
Mà trong phòng anh ba Cố, Lưu Chiêu Đệ che chăn khóc nửa ngày cũng không thấy ai đến khuyên nhủ. Chính cô ta cảm thấy không mặt mũi nào, mà việc nhà vẫn cần làm, đành phải đi ra ngoài.
Sau khi ăn trưa xong về phòng, Cố Vệ Quân cũng theo vào.
Cố Vệ Quân vừa vào phòng đã nghiêm mặt: "Hôm nay em làm gì thế? Cằn nhằn với vợ chú Tư làm gì? Nhà mình có ba có mẹ, còn có chú Tư nữa, có chỗ cho em nói xen vào à? Em còn là chị dâu người ta nữa đấy?"
Lưu Chiêu Đệ nghe vậy càng tủi thân hơn: "Em làm sao nào? Em nói cái gì? Không phải em nói Phúc Bảo à? Rõ ràng em chỉ nói sự thật thôi! Một ngày hai điểm công đấy. Cô ấy không đi thì gọi em đi. Cứ thế bỏ qua như vậy chẳng phải tiền đến tay còn bay à?"
Điểm công đi dọn tuyết quy ra là một điểm năm mao, hai điểm chính là một đồng rồi! Ngẫm tới một đồng tiền là Lưu Chiêu Đệ lại bi phẫn.
Mặt Cố Vệ Quân càng tối sầm: "Có cũng là của mẹ, không phải của em! Mà sau em còn nhắc vợ Nhiếp Lão Tam làm cái gì? Còn không phải tìm mắng hay sao? Mẹ đang khó chịu trong lòng em còn chọc mẹ, mẹ không mắng em thì mắng ai? Thật là xấu hổ!"
Lưu Chiêu Đệ sửng sốt, ngây ra một hồi rồi lại khóc tu tu.
Sao lại nói cô ấy rồi? Rốt cuộc cô ấy làm sai cái gì chứ? Còn không phải nói một câu thật thôi!
...
Lưu Chiêu Đệ đứng cạnh thì nhìn Phúc Bảo: "Còn không phải tại Phúc Bảo à? Cô ấy thương Phúc Bảo, Phúc Bảo không cho đi cô ấy liền không đi. Haizz, tự nhiên tôi cảm thấy vợ Nhiếp Lão Tam nói đúng lắm, Phúc Bảo..."
Miêu Tú Cúc đang căm tức đây. Bà giận Phúc Bảo làm hỏng chuyện tốt như thế, giận Lưu Quế Chi không biết cố gắng, hại bà mất mặt trước vợ Nhiếp Lão Tam. Nhưng nghe Lưu Chiêu Đệ nói lời này lại càng giận hơn: "Chị có hiểu chuyện không đấy? Chị là con dâu nhà ai hả? Cái loại mặt dày không biết xấu hổ như vợ Nhiếp Lão Tam nói mà chị cũng tin à? Sau này đừng có nhắc đến vợ Nhiếp Lão Tam với tôi, ai nhắc đến thì hôm nay khỏi ăn cơm!"
Lưu Chiêu Đệ nghe vậy tủi thân vô cùng, không dám tin tưởng.
Cô ấy nhắc đến vợ Nhiếp Lão Tam thì sao? Sao lại dẫn lửa lên người mình rồi? Cô ấy oan nha!
Nhưng Miêu Tú Cúc không để ý, vung tay đóng cửa vào phòng, cuối cùng còn ném lại một câu: "Sao tôi lại cưới phải con dâu thiếu mắt nhìn thế chứ? Làm ác nha! Đúng là mệnh khổ mà!"
Không có mắt nhìn? Nói cô ấy đấy à?
Lưu Chiêu Đệ che miệng vào phòng mình, chùm chăn khóc thút thít.
Cô ấy trêu ai chọc ai chứ? Không phải nói một câu sự thật thôi à?
Thẩm Hồng Anh cũng cảm thấy Miêu Tú Cúc tức giận không đâu. Cô ấy trừng Lưu Quế Chi một cái, lạnh giọng nói: "Còn ngây ra đấy làm gì? Làm việc đi! Không làm việc còn định ngồi không ăn sẵn đấy à!"
Lưu Quế Chi tự biết đuối lý, cúi đầu lặng lẽ vào bếp làm việc.
Mấy người đàn ông trong nhà đều thấy rõ tình huống này nhưng không ai xen vào. Nhà họ có bốn anh em, cưới bốn người vợ, chị em dâu ngồi ăn cơm cùng mâm va chạm là bình thường. Mấy anh em đều sẽ không bênh vực vợ mình, cũng không xen vào chuyện giữa mấy người phụ nữ với nhau. Coi như không thấy là được, qua ngày thì chuyện cũng qua thôi. Nếu anh em trong nhà còn mâu thuẫn thì chuyện mới càng lớn.
Tới trưa, cả nhà đều về nghỉ ngơi. Cố Vệ Đông lúc này mới tranh thủ vào phòng an ủi Lưu Quế Chi mấy câu: "Kệ cho các chị ấy nói, tính các chị ấy như thế rồi, em đừng để trong lòng."
Lưu Quế Chi đỏ mắt, áy náy nhìn chồng.
Cố Vệ Đông thấy vợ như vậy càng xót xa.
Vợ anh bị câm, sẽ không nói chuyện, chịu thiệt thòi cũng không nói được gì, chỉ có thể tủi thân trong lòng.
Cố Vệ Đông chỉ là anh nông dân, vốn chất phác không biết biểu đạt tình cảm của mình, nhưng vẫn không nhịn được nắm tay vợ lên nhéo nhẹ, nhỏ giọng nói: "Em không đi là có ý nghĩ của mình, anh tin em, không trách em đâu. Mẹ cũng chỉ tiếc hai điểm kia thôi, mấy ngày nữa là sẽ không sao."
Lưu Quế Chi nhẹ nhàng gật đầu, nghĩ đến cái gì lại thở dài một hơi.
Cố Vệ Đông cảm thấy cô vợ câm của mình làm người đau lòng, tim mềm mại hẳn, không nhịn được ôm chầm lấy cô, khàn giọng nói nhỏ: "Không sao đâu, không sao. Hai điểm công mà thôi. Anh nói em nghe, dạo này anh lên chợ phát hiện một phương pháp mua bán. Anh cảm thấy có thể kiếm tiền. Nếu thật làm được thì sau này cũng không cần hai điểm kia nữa, rồi mẹ cũng sẽ không vì hai điểm mà giận em."
Lưu Quế Chi ngạc nhiên ngước lên, nghi hoặc nhìn chồng mình.
Cố Vệ Đông đang định nói tiếp thì nghe được một tiếng ho khan bên ngoài, vội vàng buông Lưu Quế Chi ra.
Cả đại gia đình cùng ở trong một nhà, đều dễ nghe được tiếng vang lẫn nhau, ngay cả vợ chồng làm gì cũng cần cẩn thận. Giờ còn đang sáng, bị người thấy ôm ấp như vậy chắc chắn sẽ bị chê cười.
Mà trong phòng anh ba Cố, Lưu Chiêu Đệ che chăn khóc nửa ngày cũng không thấy ai đến khuyên nhủ. Chính cô ta cảm thấy không mặt mũi nào, mà việc nhà vẫn cần làm, đành phải đi ra ngoài.
Sau khi ăn trưa xong về phòng, Cố Vệ Quân cũng theo vào.
Cố Vệ Quân vừa vào phòng đã nghiêm mặt: "Hôm nay em làm gì thế? Cằn nhằn với vợ chú Tư làm gì? Nhà mình có ba có mẹ, còn có chú Tư nữa, có chỗ cho em nói xen vào à? Em còn là chị dâu người ta nữa đấy?"
Lưu Chiêu Đệ nghe vậy càng tủi thân hơn: "Em làm sao nào? Em nói cái gì? Không phải em nói Phúc Bảo à? Rõ ràng em chỉ nói sự thật thôi! Một ngày hai điểm công đấy. Cô ấy không đi thì gọi em đi. Cứ thế bỏ qua như vậy chẳng phải tiền đến tay còn bay à?"
Điểm công đi dọn tuyết quy ra là một điểm năm mao, hai điểm chính là một đồng rồi! Ngẫm tới một đồng tiền là Lưu Chiêu Đệ lại bi phẫn.
Mặt Cố Vệ Quân càng tối sầm: "Có cũng là của mẹ, không phải của em! Mà sau em còn nhắc vợ Nhiếp Lão Tam làm cái gì? Còn không phải tìm mắng hay sao? Mẹ đang khó chịu trong lòng em còn chọc mẹ, mẹ không mắng em thì mắng ai? Thật là xấu hổ!"
Lưu Chiêu Đệ sửng sốt, ngây ra một hồi rồi lại khóc tu tu.
Sao lại nói cô ấy rồi? Rốt cuộc cô ấy làm sai cái gì chứ? Còn không phải nói một câu thật thôi!
...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook