Thập Niên 70 Nuông Chiều Phúc Nữ Ba Tuổi Rưỡi
-
Chương 38: Hóng Chuyện
Sau khi bị đánh thức, Nhan Lăng nhận ra mình ngủ dưới gốc cây to, cô trở mình muốn nhìn xem mẹ đâu, kết quả nghiêng người phát hiện ra bên cạnh có một cậu bé, mà cậu bé này còn rất quen, không nhịn được đưa tay lay cậu tỉnh: "A."
Đừng ngủ, có chuyện hay để xem.
"Hả?" Nhan Lăng vỗ một cái khiến Hà Văn Viêm tỉnh lại, hắn dụi mắt xoay người nhìn cô.
"Kia..." Nhan Lăng chỉ vào một đám người, bảo hắn nhìn.
Hà Văn Viêm chống tay ngồi dậy, sau đó lấy chăn nhỏ xuống đắp lên người Nhan Lăng, vỗ nhè nhẹ lên cô, nghiêm úc nói: "Ngủ."
"Không." Nhan Lăng lắc đầu, cô muốn hóng hớt.
"Không, xem." Hà Văn Viêm nói xong thấy Nhan Lăng còn muốn xem, hắn dịch người ra che tầm mắt của cô.
"Ơ?" Nhan Lăng đang nằm sấp, đường nhìn bị che khuất, cô mất hứng ngẩng đầu: "Xem."
Vừa nói, cô vừa đưa tay muốn đẩy hắn sang một bên.
"Không." Hà Văn Viêm bất động như núi.
"Hừ." Nhan Lăng bực mình, bò dậy khỏi chiếu tự mình ngồi dậy, chỉ là vừa giương mắt lên đã bị Hà Văn Viêm chặn lại.
Hà Văn Viêm cao hơn cô, chỉ cần dịch về phía trước là cô không nhìn thấy gì cả.
Nhan Lăng không được xem chuyện náo nhiệt có chút sốt ruột, lùi hai lần đều không được, bắt đầu gọi ra ngoài sân: "Mẹ!"
Từ Kim Yến đang ở bên cạnh làm việc, nhưng nhớ đến con gái thỉnh thoảng lại nhìn về bên kia. Chị vừa nói được vài câu thì nhìn thoáng qua bóng cây thấy con gái đã tỉnh lại, tiếp đó nghe thấy nó gọi mình, không buồn nói tiếp nữa, vội vàng chạy vào xem con.
"Đội trưởng phải xử lý công bằng, nếu không tôi sẽ đi hỏi đại đội trưởng." Sợ Mã Đỗ Quyên bị thiệt, trước khi đi chị bỏ lại một câu như thế.
"Từng người chúng mày đều thấy nhà họ Tiền bọn tao dễ bắt nạt, ai nấy đều mặt dày đi giúp đỡ con điếm kia, chúng mày định thương lượng gài bẫy bà già này à..." Bà Tiền thấy một người rời khỏi, người khác còn chưa kịp lên tiếng, đã nhảy đổng lên vỗ đùi.
Nhan Lăng vốn định gọi xong đợi mẹ đến đón mình, có điều lại nghe thấy động tĩnh lớn hơn, nhịn không được đẩy Hà Văn Viêm: "Xem."
Nếu không lát nữa có đánh nhau thì làm sao?
"Không." Hà Văn Viêm vẫn chỉ một chữ đó, nói xong không những không cho đối phương nói tiếp, còn giơ tay lên bịt kín tai của Nhan Lăng.
Tuy hắn không biết họ đang nói chuyện gì, nhưng không muốn để Nhan Lăng nghe thấy.
"Đản!" Không những không nhìn thấy, còn không thể nghe thấy, Nhan Lăng thực sự nổi giận.
Phát hiện cô đang tức giận, Hà Văn Viêm có chút luống cuống, cuối cùng đành lấy tay vỗ nhẹ lên lưng cô dỗ dành: "Phù phù..."
Đừng ngủ, có chuyện hay để xem.
"Hả?" Nhan Lăng vỗ một cái khiến Hà Văn Viêm tỉnh lại, hắn dụi mắt xoay người nhìn cô.
"Kia..." Nhan Lăng chỉ vào một đám người, bảo hắn nhìn.
Hà Văn Viêm chống tay ngồi dậy, sau đó lấy chăn nhỏ xuống đắp lên người Nhan Lăng, vỗ nhè nhẹ lên cô, nghiêm úc nói: "Ngủ."
"Không." Nhan Lăng lắc đầu, cô muốn hóng hớt.
"Không, xem." Hà Văn Viêm nói xong thấy Nhan Lăng còn muốn xem, hắn dịch người ra che tầm mắt của cô.
"Ơ?" Nhan Lăng đang nằm sấp, đường nhìn bị che khuất, cô mất hứng ngẩng đầu: "Xem."
Vừa nói, cô vừa đưa tay muốn đẩy hắn sang một bên.
"Không." Hà Văn Viêm bất động như núi.
"Hừ." Nhan Lăng bực mình, bò dậy khỏi chiếu tự mình ngồi dậy, chỉ là vừa giương mắt lên đã bị Hà Văn Viêm chặn lại.
Hà Văn Viêm cao hơn cô, chỉ cần dịch về phía trước là cô không nhìn thấy gì cả.
Nhan Lăng không được xem chuyện náo nhiệt có chút sốt ruột, lùi hai lần đều không được, bắt đầu gọi ra ngoài sân: "Mẹ!"
Từ Kim Yến đang ở bên cạnh làm việc, nhưng nhớ đến con gái thỉnh thoảng lại nhìn về bên kia. Chị vừa nói được vài câu thì nhìn thoáng qua bóng cây thấy con gái đã tỉnh lại, tiếp đó nghe thấy nó gọi mình, không buồn nói tiếp nữa, vội vàng chạy vào xem con.
"Đội trưởng phải xử lý công bằng, nếu không tôi sẽ đi hỏi đại đội trưởng." Sợ Mã Đỗ Quyên bị thiệt, trước khi đi chị bỏ lại một câu như thế.
"Từng người chúng mày đều thấy nhà họ Tiền bọn tao dễ bắt nạt, ai nấy đều mặt dày đi giúp đỡ con điếm kia, chúng mày định thương lượng gài bẫy bà già này à..." Bà Tiền thấy một người rời khỏi, người khác còn chưa kịp lên tiếng, đã nhảy đổng lên vỗ đùi.
Nhan Lăng vốn định gọi xong đợi mẹ đến đón mình, có điều lại nghe thấy động tĩnh lớn hơn, nhịn không được đẩy Hà Văn Viêm: "Xem."
Nếu không lát nữa có đánh nhau thì làm sao?
"Không." Hà Văn Viêm vẫn chỉ một chữ đó, nói xong không những không cho đối phương nói tiếp, còn giơ tay lên bịt kín tai của Nhan Lăng.
Tuy hắn không biết họ đang nói chuyện gì, nhưng không muốn để Nhan Lăng nghe thấy.
"Đản!" Không những không nhìn thấy, còn không thể nghe thấy, Nhan Lăng thực sự nổi giận.
Phát hiện cô đang tức giận, Hà Văn Viêm có chút luống cuống, cuối cùng đành lấy tay vỗ nhẹ lên lưng cô dỗ dành: "Phù phù..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook