[Thập Niên 70] Nữ Thanh Niên Trí Thức Dũng Cảm
-
Chương 45: Anh đã trở về (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc này công nhân cũng là người có tiền nhưng đối với việc tiếp thu sự tinh xảo nhanh nhất đương nhiên vẫn là người làm công tác văn hóa. Nhiều người trong khuôn viên Ủy ban Cách mạng đã được học cao đẳng, trừ một số nhà hoạt động có phong cách Diệt Tuyệt sư thái, hầu hết những người khác đều yêu cái đẹp.
Nhất là lúc này là thời kì cuối của văn hóa G, nhiều phương diện vẫn rất tự do, phụ nữ trẻ tuổi xếp hàng đi uốn tóc, mặc váy, trang điểm ngày càng nhiều.
Cô để hai đứa bé ăn bánh bao, cô ăn bánh bột ngô mang theo bên người. Lúc này trong bụng chẳng có gì, người trẻ tuổi trao đổi chất rất nhanh, còn chưa tới trưa cô đã thấy đói rồi.
Tiểu Bảo bảo cô ăn bánh bao, Đại Bảo thì chủ động muốn ăn bánh bột ngô của cô.
Khương Lâm cười nói: “Hai đứa ăn đi, chờ bán được nhiều tiền, chúng ta sẽ không lo về thức ăn.” Cô càng nhìn càng thích hai đứa bé, Diêm Nhuận Chi dạy rất tốt, tuy đau lòng hai đứa bé nhưng không hề cưng chiều, lớn bằng chừng này đã biết nhường nhịn, không khóc quấy đã trâu lắm rồi.
Ăn xong, Khương Lâm dẫn hai đứa bé tới khuôn viên Chính phủ.
Dọc đường đi, mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ nhìn thấy bọn họ đều bị hấp dẫn ánh mắt, tỷ lệ quay đầu rất cao. Chỉ là bọn họ đều thưởng thức sắc đẹp, không ai hỏi đến chuyện thêu khăn tay, Khương Lâm có hơi thất vọng.
Cô còn gặp được một người phụ nữ nông thôn cầm trứng gà tới đổi phiếu gạo, biến cô và Đại, tiểu Bảo thành kẻ có tiền trong thành, có thể dùng trứng gà đổi phiếu gạo với cô ấy. Cô vừa định tìm hiểu một chút, kết quả có hai người mặc đồng phục xanh, đeo còng đỏ đi tới. Người phụ nữ kia nhìn thấy, đảo mắt chạy không thấy bóng dáng đâu nữa, bộ dạng kia chính là luyện qua nhiều lần.
Khương Lâm:… chạy nhanh như vậy không sợ làm vỡ trứng gà sao?
Hai người kia nhìn hai đứa bé quấn lấy cô, thấy không giống người đầu cơ trục lời cho nên không hỏi gì mà đi mất.
Khương Lâm càng to gan hơn, dẫn hai đứa bé đi tới chỗ đường đi bộ trước mặt khuôn viên, vừa lúc nhìn thấy một cô gái trẻ thời thượng đang cầm ô đi tới, cô ấy mặc chiếc váy hoa nhỏ, mãi tóc uốn xõa tung. Lúc nhìn thấy Khương Lâm và hai đứa trẻ thì dừng chân: “Này… đồng chí này.”
Khương Lâm nhìn cô ấy: “Có việc gì sao?”
“Trên đầu cô đeo cái gì vậy?”
“Cái này sao?” Khương Lâm lấy một chiếc từ trong túi ra: “Dây cột tóc.”
Cô gái thời thượng nhận lấy, kinh ngạc nói: “Sao tôi chưa thấy bao giờ?”
Cô ấy nhìn chiếc khăn thêu trên cổ cặp song sinh, ngạc nhiên nói: “Thêu đẹp quá, của bé con càng đẹp hơn.”
Trình Đại Bảo có hơi xấu hổ, Trình Tiểu Bảo lại vui vẻ nhón chân ưỡn ngực, để người ta nhìn cho rõ, mua nhiều một chút.
Trình Đại bảo nhìn em trai như vậy, chỉ thiếu nước hỏi người ta 10 ngàn đồng cô có mua không? Cậu nhanh tay kéo tiểu Bảo, để em trai đừng làm quá.
Khương Lâm nói: “Chúng tôi ở tỉnh thành, là một giáo sư học viện mỹ thuật…” Cô không cần nói hết, đối phương có thể tưởng tượng phần còn lại.
Quả nhiên cô gái kia rất có hứng thú: “Xin hỏi cô còn không? Có thể bán cho tôi không?”
Cô ấy còn ra hiệu cho Khương Lâm tới công viên nhỏ cạnh khuôn viên chính phủ để nói chuyện.
Dọc đường, hai người tự giới thiệu tên tuổi, cô gái kia tên là Tăng Hoằng Khiết, là thanh niên trí thức xuống nông thôn, hiện tại phục trách mảng nghệ thuật ở nhà văn hóa.
Khương Lâm biết ngay cô ấy có cách, xuống nông thôn thì không cần trồng trọt, trực tiếp làm việc ở nhà văn hóa ở trên huyện, chắc hẳn có thể làm ăn lớn.
Dù đây là thời đại gian khổ, chú ý nhất là mộc mạc nhưng các nữ văn công ở thành phố lớn vẫn trang điểm xinh đẹp tươi trẻ như cũ, đây là đặc quyền của bọn họ. Cho nên Tăng Hoằng Khiết càng thời thượng hơn người khác, chuyện này cũng không khó hiểu.
Khương Lâm đưa hết đồ thêu trong túi ra cho Hoằng Khiết chọn.
Tăng Hoằng Khiết chọn chiếc giống trên đầu Khương Lâm hoặc là trên người hai đứa bé, chọn xong thì đặt sang một bên.
Cô ấy tò mò hỏi: “Thanh niên trí thức Khương, hai đứa bé này là con cô hả?” Hai đứa bé thật khiến người ta ngạc nhiên, rõ ràng anh trai là một đứa bé nhưng vẫn nỗ lực làm vẻ người lớn, em trai thì cười ngây thơ, hồn nhiên thật khiến cho trái tim mềm mại.
Khương Lâm gật gật đầu, Trình Tiểu Bảo cướp nói: “Là con ruột!”
Trình Đại Bảo: “…”
Tăng Hoằng Khiết che miệng cười rộ lên: “Thật là hai em bé đáng yêu.”
Cô duỗi tay sờ đầu Đại bảo, Đại bảo nhíu mày, phồng má né tránh, Trình Tiểu Bảo lại chủ động cho sờ.
Tăng Hoằng Khiết cười không ngừng: “Sao có thể đáng yêu như vậy chứ?”
Trình Đại Bảo nhìn em trai: “…” Đồ ngốc này!
Cậu cầm lấy túi tiền thêu hoa mẫu đơn bị Tăng Hoằng Khiếu thả xuống nói: “Cái này đẹp.” Lúc thêu, mẹ có kể cho bọn họ câu chuyện về hoa mẫu đơn.
Lúc này công nhân cũng là người có tiền nhưng đối với việc tiếp thu sự tinh xảo nhanh nhất đương nhiên vẫn là người làm công tác văn hóa. Nhiều người trong khuôn viên Ủy ban Cách mạng đã được học cao đẳng, trừ một số nhà hoạt động có phong cách Diệt Tuyệt sư thái, hầu hết những người khác đều yêu cái đẹp.
Nhất là lúc này là thời kì cuối của văn hóa G, nhiều phương diện vẫn rất tự do, phụ nữ trẻ tuổi xếp hàng đi uốn tóc, mặc váy, trang điểm ngày càng nhiều.
Cô để hai đứa bé ăn bánh bao, cô ăn bánh bột ngô mang theo bên người. Lúc này trong bụng chẳng có gì, người trẻ tuổi trao đổi chất rất nhanh, còn chưa tới trưa cô đã thấy đói rồi.
Tiểu Bảo bảo cô ăn bánh bao, Đại Bảo thì chủ động muốn ăn bánh bột ngô của cô.
Khương Lâm cười nói: “Hai đứa ăn đi, chờ bán được nhiều tiền, chúng ta sẽ không lo về thức ăn.” Cô càng nhìn càng thích hai đứa bé, Diêm Nhuận Chi dạy rất tốt, tuy đau lòng hai đứa bé nhưng không hề cưng chiều, lớn bằng chừng này đã biết nhường nhịn, không khóc quấy đã trâu lắm rồi.
Ăn xong, Khương Lâm dẫn hai đứa bé tới khuôn viên Chính phủ.
Dọc đường đi, mặc kệ là đàn ông hay phụ nữ nhìn thấy bọn họ đều bị hấp dẫn ánh mắt, tỷ lệ quay đầu rất cao. Chỉ là bọn họ đều thưởng thức sắc đẹp, không ai hỏi đến chuyện thêu khăn tay, Khương Lâm có hơi thất vọng.
Cô còn gặp được một người phụ nữ nông thôn cầm trứng gà tới đổi phiếu gạo, biến cô và Đại, tiểu Bảo thành kẻ có tiền trong thành, có thể dùng trứng gà đổi phiếu gạo với cô ấy. Cô vừa định tìm hiểu một chút, kết quả có hai người mặc đồng phục xanh, đeo còng đỏ đi tới. Người phụ nữ kia nhìn thấy, đảo mắt chạy không thấy bóng dáng đâu nữa, bộ dạng kia chính là luyện qua nhiều lần.
Khương Lâm:… chạy nhanh như vậy không sợ làm vỡ trứng gà sao?
Hai người kia nhìn hai đứa bé quấn lấy cô, thấy không giống người đầu cơ trục lời cho nên không hỏi gì mà đi mất.
Khương Lâm càng to gan hơn, dẫn hai đứa bé đi tới chỗ đường đi bộ trước mặt khuôn viên, vừa lúc nhìn thấy một cô gái trẻ thời thượng đang cầm ô đi tới, cô ấy mặc chiếc váy hoa nhỏ, mãi tóc uốn xõa tung. Lúc nhìn thấy Khương Lâm và hai đứa trẻ thì dừng chân: “Này… đồng chí này.”
Khương Lâm nhìn cô ấy: “Có việc gì sao?”
“Trên đầu cô đeo cái gì vậy?”
“Cái này sao?” Khương Lâm lấy một chiếc từ trong túi ra: “Dây cột tóc.”
Cô gái thời thượng nhận lấy, kinh ngạc nói: “Sao tôi chưa thấy bao giờ?”
Cô ấy nhìn chiếc khăn thêu trên cổ cặp song sinh, ngạc nhiên nói: “Thêu đẹp quá, của bé con càng đẹp hơn.”
Trình Đại Bảo có hơi xấu hổ, Trình Tiểu Bảo lại vui vẻ nhón chân ưỡn ngực, để người ta nhìn cho rõ, mua nhiều một chút.
Trình Đại bảo nhìn em trai như vậy, chỉ thiếu nước hỏi người ta 10 ngàn đồng cô có mua không? Cậu nhanh tay kéo tiểu Bảo, để em trai đừng làm quá.
Khương Lâm nói: “Chúng tôi ở tỉnh thành, là một giáo sư học viện mỹ thuật…” Cô không cần nói hết, đối phương có thể tưởng tượng phần còn lại.
Quả nhiên cô gái kia rất có hứng thú: “Xin hỏi cô còn không? Có thể bán cho tôi không?”
Cô ấy còn ra hiệu cho Khương Lâm tới công viên nhỏ cạnh khuôn viên chính phủ để nói chuyện.
Dọc đường, hai người tự giới thiệu tên tuổi, cô gái kia tên là Tăng Hoằng Khiết, là thanh niên trí thức xuống nông thôn, hiện tại phục trách mảng nghệ thuật ở nhà văn hóa.
Khương Lâm biết ngay cô ấy có cách, xuống nông thôn thì không cần trồng trọt, trực tiếp làm việc ở nhà văn hóa ở trên huyện, chắc hẳn có thể làm ăn lớn.
Dù đây là thời đại gian khổ, chú ý nhất là mộc mạc nhưng các nữ văn công ở thành phố lớn vẫn trang điểm xinh đẹp tươi trẻ như cũ, đây là đặc quyền của bọn họ. Cho nên Tăng Hoằng Khiết càng thời thượng hơn người khác, chuyện này cũng không khó hiểu.
Khương Lâm đưa hết đồ thêu trong túi ra cho Hoằng Khiết chọn.
Tăng Hoằng Khiết chọn chiếc giống trên đầu Khương Lâm hoặc là trên người hai đứa bé, chọn xong thì đặt sang một bên.
Cô ấy tò mò hỏi: “Thanh niên trí thức Khương, hai đứa bé này là con cô hả?” Hai đứa bé thật khiến người ta ngạc nhiên, rõ ràng anh trai là một đứa bé nhưng vẫn nỗ lực làm vẻ người lớn, em trai thì cười ngây thơ, hồn nhiên thật khiến cho trái tim mềm mại.
Khương Lâm gật gật đầu, Trình Tiểu Bảo cướp nói: “Là con ruột!”
Trình Đại Bảo: “…”
Tăng Hoằng Khiết che miệng cười rộ lên: “Thật là hai em bé đáng yêu.”
Cô duỗi tay sờ đầu Đại bảo, Đại bảo nhíu mày, phồng má né tránh, Trình Tiểu Bảo lại chủ động cho sờ.
Tăng Hoằng Khiết cười không ngừng: “Sao có thể đáng yêu như vậy chứ?”
Trình Đại Bảo nhìn em trai: “…” Đồ ngốc này!
Cậu cầm lấy túi tiền thêu hoa mẫu đơn bị Tăng Hoằng Khiếu thả xuống nói: “Cái này đẹp.” Lúc thêu, mẹ có kể cho bọn họ câu chuyện về hoa mẫu đơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook