[Thập Niên 70] Nữ Thanh Niên Trí Thức Dũng Cảm
Chương 46: Anh đã trở về (3)

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa

Tăng Hoằng Khiết cười nói: “Thêu rất đẹp nhưng dì thích hoa nhỏ một chút, không thích hoa lớn như vậy.” cô chỉ chiếc khăn trên đầu Khương Lâm: “Cháu xem, nếu đeo lên đầu hoa lớn có phải không đẹp bằng hoa nhỏ hay không?”

Có người thích xanh đỏ lòe loẹt, hoa to phú quý nhưng rất nhiều cô gái trẻ thích kiểu tươi mát, phù hợp khí chất văn nghệ của họ.

Trình Đại Bảo nhìn chiếc cô ấy chọn lại nhìn chiếc mình cầm, lại nhìn trên đầu Khương Lâm, nghĩ nghĩ thấy hoa to đẹp nhất.

Trình tiểu Bảo cầm lên mấy cái hình thêu hoa cỏ côn trùng: “Mấy cái này đẹp.”

Tăng Hoằng Khiết nói: “Đều đẹp, đều đẹp.” cô đã chọn vài chiếc, bởi vì có Trình Tiểu Bảo ra sức đẩy mạnh tiêu thụ nên chọn thêm mấy chiếc, cuối cùng tính tiền, tổng cộng 11 đồng 8 hào.

Khương Lâm sợ ngây người, mấy hôm nay cô đã tìm hiểu tỉ mỉ kĩ càng giá hàng, có thể tùy tiện cầm ra 10 đồng, tuyệt đối là người giàu có.

Thật phú bà nha!

Khương Lâm nhìn cô ấy đi tất trắng, xăng đan chất liệu giày da, trên người có mùi hương thoang thoảng không biết bôi thứ gì. Nếu là mấy năm trước nhất định sẽ bị phê bình là tiểu tư bản không khí.

Cô chờ Tăng Hoằng Khiết trả giá, kết quả không có, cô hỏi: “Nhiều tiền như vậy, cô mua hết sao?”

Tăng Hoằng Khiết: “Đúng vậy, mua hết.” mấy cái này còn chưa đủ đâu, chỉ cần mua về, đồng nghiệp, bạn học đều sẽ muốn, bán giá gốc cho bọn họ cũng không lỗ.



Khương Lâm nói: “Vậy tôi bớt cho cô 3 hào, trả tôi 11 đồng 5 hào là được.”

Tăng Hoằng Khiết cười nói: “Không cần, hai đứa bé ngoan như vậy, để dành mua đồ ăn vặt cho chúng.”

Trình tiểu Bảo cười ngọt ngào: “Cảm ơn dì xinh đẹp, váy của dì thật là đẹp.”

Tăng hoằng Khiết càng vui vẻ, hận không thể xách hai đứa bé về đơn vị khoe khoang, cô thích nhất là em bé xinh đẹp.

Cô mua xong, lơ đãng nhìn qua đồng hồ nữ nơi cổ tay, đã qua 11 giờ: “Ôi tôi phải đi rồi.” cô thanh toán tiền, lại cất đồ thêu vào cặp sách của mình, tạm biệt ba người Khương Lâm sau đó vội vã rời đi.

Khương Lâm nhìn bóng dáng yểu điệu của cô ấy, cùng với chiếc balo màu xanh lá cây, thì thầm: “Cô ấy còn thiếu một chiếc balo xinh đẹp.”

Trình tiểu Bảo nói: “Chiếc váy thật là đẹp, mẹ cũng mua đi.”

Trình Đại Bảo cũng gật đầu: “Đẹp ạ.”

Khương Lâm nghe tụi nhỏ nói thì cười không ngừng, trong lòng ấm áp, hai đứa bé còn biết giúp mẹ làm đẹp đấy: “Có tiền rồi chúng ta sẽ làm áo bông, chăn bông trước, còn lại nói sau.” Cô sờ đầu tiểu Bảo cười nói: “Chỉ cần thông minh lại chăm chỉ, có thêm chút vận may, chúng ta nhất định sẽ sống qua ngày lành.”

Cô cất đồ vào túi, tiếp tục dẫn hai đứa bé đi tìm vận may, chỉ là sau đó thì không bán được gì, thậm chí nhìn mấy người phụ nữ mặc quần áo không tệ, hỏi người ta nhưng người ta không mua.

Dù sao đắt như vậy, trừ khi có tiền lại thích đẹp, còn có chút hư vinh, người biết hàng gần như sẽ không mua. Chỉ là lúc nãy bán được mười mấy đồng, xem như đã kiếm được nhiều rồi, một cân (5 lạng) thịt heo mới có 6 hào rưỡi, 7 hào gì đó mà thôi.



Tâm trạng của cô không tệ, chừng này tiền đủ mua vải và bông rồi, trong lòng cô lại càng kính nể Diêm Nhuận Chi hơn, thật là phụ nữ có năng lực.

Cô nghĩ tới ngày mai không cần đi, về nhà làm việc, qua thời gian nữa lại lên tỉnh bán, nhất định có thể kiếm được nhiều hơn. Thuận tiện mang hai bảo bảo đi thăm cha mẹ nguyên chủ, để bọn họ gặp được cháu ngoại, đương nhiên bởi vì quan hệ giữa nguyên chủ và bọn họ quá cương cứng, cô phải tính kĩ càng, cô không muốn đi, rồi lại không duyên không cớ bị ăn mắng.

Trên đường về, cô nhìn thấy một chủ hàng dùng xe đẩy bán táo, mùa này còn chưa chín kĩ, nhà vườn không nỡ hái, cho nên nhặt quả rụng về bán lẻ. Qủa rụng khá chua cho nên bán rẻ, chỉ cần 4 xu đã mua được 5 lạng.

1 đồng = 10 hào = 100 xu.

Buổi trưa vừa lúc nhà máy tan tầm, không ít người tới lựa. Khương Lâm sợ bọn họ đụng phải hai đứa bé cho nên để hai đứa dắt tay nhau chờ ở bên ngoài.

Cô đi tới chọn táo, đột nhiên cảm thấy có người sờ mông mình, cô lập tức quay đầu lại, phát hiện là một thanh niên, vóc dáng cao lớn, khí chất quân tử, không giống người xấu. Cô nghi hoặc nhìn anh ta, sau đó lại quay đầu chọn táo.

Cô vừa lựa vừa sờ túi tiền, quá nhiều người, sờ không đến, cô lùi ra chỗ khác tìm túi tiền, sau đó liếc sang bên người nọ, tại sao lại cầm túi tiền của mình?

Cô nhanh chóng cướp về: “Đó là của tôi.” Còn may chưa kịp cởi khỏi dây lưng.

Thanh niên nhìn cô, biểu tình ngây ra: “Cô…”

Khương Lâm nói: “Cô gì mà cô? Trưởng thành hình người mà làm việc khó coi.”

Mặt mũi đẹp trai, làm gì không làm lại làm cái này? Có người điều kiện không tệ nhưng có sở thích ăn cắp, lỡ may anh ta cũng như vậy thì sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương