[Thập Niên 70] Nữ Thanh Niên Trí Thức Dũng Cảm
-
Chương 44: Anh đã trở về (1)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Không cần phải nói cô cũng biết chuyện gì đang xảy ra, bọn nhỏ bị tách ra không ai chăm sóc, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
Chỉ cần không phải những phần tử một lòng muốn dựa vào vận động bò lên trên thì phần lớn người bình thường đều sẽ sinh ra cảm giác đồng tình.
Khương Lâm nhìn sắc mặt của cô ấy, sau đó cầm mấy đồ vật ra, có khăn tay, có túi tiền, có đủ loại hoa sen, hoa mai, hoa lan…. Diêm Nhuận Chi thêu rất cẩn thận, độc đáo, dù không cần nộp lên trên nhưng vẫn làm rất tốt, Khương Lâm vừa lấy ra đã hấp dẫn một vài ánh mắt, sau đó đại sư phụ sau bếp cũng tới xem.
Lý Nguyệt Quế cầm xem, thích không nỡ buông tay, cái nào cũng thích: “Em gái à, bao nhiêu tiền một chiếc vậy?”
Khương Lâm dựa theo giá cả của Cung Tiêu Xã, Diêm Nhuận Chi thêu cho Cung Tiêu Xã, kiếm được không ít đâu, cô nói: “Khăn tay thì 7 hào, túi tiền thì 8 hào. Tôi chỉ hỗ trợ chạy vặt, ngồi xe tới, còn ăn bữa cơm nữa, xem như lấy tiền làm người chạy vặt. Khăn tay 8 hào, túi tiền 9 hào. Nhưng chị Lý là người quen, coi như mang tới cho chị, không lấy tiền này của chị.”
Giá cả đương nhiên không rẻ, chỉ là hàng hóa thì ít nhưng bán một chiếc kiếm một hào.
Hơn nữa thêu hoa mỏi mắt biết nhường nào? Đắt cũng nên mà.
Lúc này trong thành phố cũng có khăn tay in hoa vừa mỏng vừa bé, xấu cực kì, vậy mà cũng 3 hào đấy.
Cô sợ Lý Nguyệt Quế chê đắt, không hề nói giá cả mà cầm một chiếc khăn tay màu xanh nhạt, thêu một đóa hoa nhỏ buộc lên tóc: “Chị Lý, chị xem có đẹp không? Vừa gọn lại mát mẻ.”
Tóc của cô dài tới bả vai, không thắt bím, dùng khăn buộc lên trông rất xinh đẹp, đại sư phụ cũng ưa thích, muốn mua một chiếc về cho vợ mình buộc.
Trình Tiểu Bảo vỗ bàn tay: “Mẹ thật là đẹp.”
Trình Đại Bảo cũng nhìn chằm chằm.
Lý Nguyệt Quế cười rộ lên: “Buộc lên đầu cô rất đẹp, chúng tôi không được như vậy đâu. Tóc vừa khô vàng lại mỏng nữa.” Nói xong còn liếc đại sư phụ một cái.
Đại sư phụ lập tức nhớ tới đầu tóc thưa thớt của vợ, đúng là như vậy.
Lý Nguyệt Quế có hơi chê đắt, nhưng nghe Khương Lâm nói không lấy tiền lời của mình thì cũng có ý. Hiện tại nhìn Khương Lâm buộc đẹp cũng muốn mua, lại nghĩ nếu mình cũng đeo một chiếc khăn như vậy, nói vậy chẳng phải đến lúc đó cô là cành hoa của quán cơm sao? Nói không chừng sẽ khiến cho các chị em hâm mộ.
Cô nói: “Tôi muốn mua một chiếc khăn, một chiếc túi tiền.”
Đại sư phụ cũng mua một chiếc khăn tay, còn cố ý nói với Lý Nguyệt Quế: “Không buộc tóc thì lau mặt cũng được.”
Khăn mặt mỏng một chút có thể hút mồ hôi, túi tiền cần chắc chắn một chút. Cách làm túi tiền rất đơn giản, chính là khâu thành một cái hình trụ, sau đó ở miệng túi xâu dây thừng vào, vừa kéo một cái là buộc chặt rồi.
Khương Lâm cầm tiền, mua cho Đại bảo, tiểu Bảo mỗi đứa một chiếc bánh bao để ăn.
Lý Nguyệt Quế hỏi cô: “Cô định đi chỗ nào tiếp theo?”
Khương Lâm nói: “Tôi muốn đi ga tàu hỏa xem xem, chị Lý nói cho tôi địa chỉ đi.”
Lý NGuyệt Quế cười nói: “Cái này cô không hiểu rồi, Ga tàu hỏa người tới người đi, làm gì có thời gian mua cái này. Cô tới bệnh viện, cổng trường học, ngoài ra còn có mấy chỗ gần nhà máy, cô có thể đi dạo mấy chỗ đó.”
Khương Lâm vội vàng nói cảm ơn.
Lý Nguyệt Quế nhìn thấy cô chân thành như vậy, hơn nữa còn khiêm tốn nghe bảo, càng vui vẻ nói: “Có thấy nhân viên quản lý thị trường mặc đồng phục màu xanh lam, đeo còng đỏ thì cũng không cần sợ, lúc này trong thành không nghiêm như vậy, có đôi khi còn có thể bày quầy nhỏ ở đầu phố. Bình thường bọn họ chỉ hù dọa mấy người nông thôn tới đổi phiếu gạo, dọa xong thì tịch thu đồ vật của người ta, thật ra đều thu vào túi bọn họ cả. Cô chỉ cần cứng một chút, bọn họ thấy cô giống người thành phố thì sẽ không dám làm gì cô đâu.”
Những người đó thích bắt nạt một người nông dân ở nông thôn không văn hóa không hiểu việc đời, còn lại vẫn rất khách khí với người thành phố.
Khương Lâm luôn miệng nói cảm ơn, sau đó tạm biệt Lý Nguyệt Quế.
Đại bảo, tiểu Bảo vẫy tay với Lý Nguyệt Quế, cùng nhau nói: “Cảm ơn dì Lý.”
“Ôi chao, thật là hai đứa bé ngoan.” Trái tim Lý Nguyệt Quế mềm nhũn.
Khương Lâm dẫn hai đứa bé ra cửa, đi tới chỗ khuất người, cô giơ ngón tay cái lên với hai đứa bé: “Đại bảo, tiểu Bảo thật lễ phép.”
Trình tiểu Bảo vui tươi hớn hở, tuy Trình Đại Bảo không tỏ vẻ gì nhưng đôi mắt hàm chứa ý cười.
Khương Lâm nói: “Ăn bánh bao đi, ăn xong chúng ta qua khuôn viên bên kia xem sao.”
So với nhà máy, cô vẫn muốn đi thử vận may ở khuôn viên chính phủ hơn.
Không cần phải nói cô cũng biết chuyện gì đang xảy ra, bọn nhỏ bị tách ra không ai chăm sóc, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.
Chỉ cần không phải những phần tử một lòng muốn dựa vào vận động bò lên trên thì phần lớn người bình thường đều sẽ sinh ra cảm giác đồng tình.
Khương Lâm nhìn sắc mặt của cô ấy, sau đó cầm mấy đồ vật ra, có khăn tay, có túi tiền, có đủ loại hoa sen, hoa mai, hoa lan…. Diêm Nhuận Chi thêu rất cẩn thận, độc đáo, dù không cần nộp lên trên nhưng vẫn làm rất tốt, Khương Lâm vừa lấy ra đã hấp dẫn một vài ánh mắt, sau đó đại sư phụ sau bếp cũng tới xem.
Lý Nguyệt Quế cầm xem, thích không nỡ buông tay, cái nào cũng thích: “Em gái à, bao nhiêu tiền một chiếc vậy?”
Khương Lâm dựa theo giá cả của Cung Tiêu Xã, Diêm Nhuận Chi thêu cho Cung Tiêu Xã, kiếm được không ít đâu, cô nói: “Khăn tay thì 7 hào, túi tiền thì 8 hào. Tôi chỉ hỗ trợ chạy vặt, ngồi xe tới, còn ăn bữa cơm nữa, xem như lấy tiền làm người chạy vặt. Khăn tay 8 hào, túi tiền 9 hào. Nhưng chị Lý là người quen, coi như mang tới cho chị, không lấy tiền này của chị.”
Giá cả đương nhiên không rẻ, chỉ là hàng hóa thì ít nhưng bán một chiếc kiếm một hào.
Hơn nữa thêu hoa mỏi mắt biết nhường nào? Đắt cũng nên mà.
Lúc này trong thành phố cũng có khăn tay in hoa vừa mỏng vừa bé, xấu cực kì, vậy mà cũng 3 hào đấy.
Cô sợ Lý Nguyệt Quế chê đắt, không hề nói giá cả mà cầm một chiếc khăn tay màu xanh nhạt, thêu một đóa hoa nhỏ buộc lên tóc: “Chị Lý, chị xem có đẹp không? Vừa gọn lại mát mẻ.”
Tóc của cô dài tới bả vai, không thắt bím, dùng khăn buộc lên trông rất xinh đẹp, đại sư phụ cũng ưa thích, muốn mua một chiếc về cho vợ mình buộc.
Trình Tiểu Bảo vỗ bàn tay: “Mẹ thật là đẹp.”
Trình Đại Bảo cũng nhìn chằm chằm.
Lý Nguyệt Quế cười rộ lên: “Buộc lên đầu cô rất đẹp, chúng tôi không được như vậy đâu. Tóc vừa khô vàng lại mỏng nữa.” Nói xong còn liếc đại sư phụ một cái.
Đại sư phụ lập tức nhớ tới đầu tóc thưa thớt của vợ, đúng là như vậy.
Lý Nguyệt Quế có hơi chê đắt, nhưng nghe Khương Lâm nói không lấy tiền lời của mình thì cũng có ý. Hiện tại nhìn Khương Lâm buộc đẹp cũng muốn mua, lại nghĩ nếu mình cũng đeo một chiếc khăn như vậy, nói vậy chẳng phải đến lúc đó cô là cành hoa của quán cơm sao? Nói không chừng sẽ khiến cho các chị em hâm mộ.
Cô nói: “Tôi muốn mua một chiếc khăn, một chiếc túi tiền.”
Đại sư phụ cũng mua một chiếc khăn tay, còn cố ý nói với Lý Nguyệt Quế: “Không buộc tóc thì lau mặt cũng được.”
Khăn mặt mỏng một chút có thể hút mồ hôi, túi tiền cần chắc chắn một chút. Cách làm túi tiền rất đơn giản, chính là khâu thành một cái hình trụ, sau đó ở miệng túi xâu dây thừng vào, vừa kéo một cái là buộc chặt rồi.
Khương Lâm cầm tiền, mua cho Đại bảo, tiểu Bảo mỗi đứa một chiếc bánh bao để ăn.
Lý Nguyệt Quế hỏi cô: “Cô định đi chỗ nào tiếp theo?”
Khương Lâm nói: “Tôi muốn đi ga tàu hỏa xem xem, chị Lý nói cho tôi địa chỉ đi.”
Lý NGuyệt Quế cười nói: “Cái này cô không hiểu rồi, Ga tàu hỏa người tới người đi, làm gì có thời gian mua cái này. Cô tới bệnh viện, cổng trường học, ngoài ra còn có mấy chỗ gần nhà máy, cô có thể đi dạo mấy chỗ đó.”
Khương Lâm vội vàng nói cảm ơn.
Lý Nguyệt Quế nhìn thấy cô chân thành như vậy, hơn nữa còn khiêm tốn nghe bảo, càng vui vẻ nói: “Có thấy nhân viên quản lý thị trường mặc đồng phục màu xanh lam, đeo còng đỏ thì cũng không cần sợ, lúc này trong thành không nghiêm như vậy, có đôi khi còn có thể bày quầy nhỏ ở đầu phố. Bình thường bọn họ chỉ hù dọa mấy người nông thôn tới đổi phiếu gạo, dọa xong thì tịch thu đồ vật của người ta, thật ra đều thu vào túi bọn họ cả. Cô chỉ cần cứng một chút, bọn họ thấy cô giống người thành phố thì sẽ không dám làm gì cô đâu.”
Những người đó thích bắt nạt một người nông dân ở nông thôn không văn hóa không hiểu việc đời, còn lại vẫn rất khách khí với người thành phố.
Khương Lâm luôn miệng nói cảm ơn, sau đó tạm biệt Lý Nguyệt Quế.
Đại bảo, tiểu Bảo vẫy tay với Lý Nguyệt Quế, cùng nhau nói: “Cảm ơn dì Lý.”
“Ôi chao, thật là hai đứa bé ngoan.” Trái tim Lý Nguyệt Quế mềm nhũn.
Khương Lâm dẫn hai đứa bé ra cửa, đi tới chỗ khuất người, cô giơ ngón tay cái lên với hai đứa bé: “Đại bảo, tiểu Bảo thật lễ phép.”
Trình tiểu Bảo vui tươi hớn hở, tuy Trình Đại Bảo không tỏ vẻ gì nhưng đôi mắt hàm chứa ý cười.
Khương Lâm nói: “Ăn bánh bao đi, ăn xong chúng ta qua khuôn viên bên kia xem sao.”
So với nhà máy, cô vẫn muốn đi thử vận may ở khuôn viên chính phủ hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook