[Thập Niên 70] Nữ Thanh Niên Trí Thức Dũng Cảm
-
Chương 43: Bảng hiệu sống (3)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Diêm Nhuận Chi chợt thay đổi sắc mặt: “Mẹ Bảo nhi, chúng ta đừng làm vậy, chúng ta phải đi theo xã hội chủ nghĩa, chứ đừng theo chủ nghĩa tư bản, nếu bị chụp cái mũ đầu cơ trục lợi, tội danh của chúng ta sẽ lớn hơn những người khác đấy."
Khương Lâm: "Chúng ta không đầu cơ trục lợi, chính là... nếu con trở về thành phố thăm người thân bạn bè, vậy cũng phải mang quà về chứ đúng không? Con thấy dùng mấy thứ đó làm quà rất hay."
Diêm Nhuận Chi thở phào nhẹ nhõm nói: “Nếu vậy thì không thành vấn đề, ngày mai mẹ sẽ làm giúp con mấy cái."
"Mẹ dạy con làm đi, con tự làm." Kiếp trước, Khương Lâm tự lập nghiệp từ khi còn rất trẻ, sau đó cô làm nghề sửa chữa nội thất, tay nghề thủ công cũng không tồi. Ngoài nấu nướng ra, cô có thể làm mấy món đồ thủ công không phức tạp. Cô không biết thêu, nhưng may vá gì đó thì vẫn có thể làm được.
Cô vội vàng lấy giấy bút ra thiết kế mấy thứ, đều là những thứ con gái yêu thích không buông tay, chẳng hạn như khăn tay, ví tiền nhỏ, túi xách, dây buộc tóc... những mẫu nào không thiết kế được thì cứ thêu ra, có thể bán cho người khác để người ta khâu vào túi xách hay vào trên trang phục.
Sau mấy ngày bận rộn như vậy, Khương Lâm làm ra được mấy món đồ thêu, cô định mang thử lên huyện thành xem thế nào. Nếu buôn bán tốt, cô sẽ lên tỉnh thành. Dù sao thư giới thiệu của cô vẫn còn, kỳ hạn hơn một tháng, đủ cho cô dùng.
Ngày hôm đó sau khi ăn sáng xong, Khương Lâm mang theo lương khô rồi nói với Diêm Nhuận Chi là mình đi ra ngoài, công việc của cô và Diêm Nhuận Chi không cần phải làm việc suốt này như các xã viên khác, chỉ cần đưa ra thành phẩm là được.
Khương Lâm đi ra khỏi cửa nhà, Đại Bảo Tiểu Bảo cũng đuổi theo sau.
Tiểu Bảo kéo vạt áo của cô lại, ngước khuôn mặt nhỏ đáng yêu lên nhìn cô: “Mẹ ơi ~, mẹ dẫn con và Đại Bảo đi cùng đi."
Tuy Trình Đại Bảo không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn cô đầy căng thẳng, như thể sợ cô sẽ đi rồi không bao giờ trở lại.
Bị hai đứa trẻ đáng yêu nhìn chằm chằm vào thế này, Khương Lâm không thể nào từ chối được, cô nhéo chóp mũi của Tiểu Bảo, cười nói: "Con muốn đi bán mình hả?"
Tiểu Bảo liền cười nói: “Mẹ, mười nghìn đồng có không lớn không?"
Khương Lâm: "Lớn chứ, mau đi thôi, xem lần này có thể bán được bao nhiêu tiền."
Trình Đại Bảo vốn sợ mẹ sẽ bán hai anh em bọn họ, nhưng nghe Khương Lâm đùa giỡn như vậy, căng thẳng trong lòng bé cũng dần tiêu tán, trên khuôn mặt nhỏ cũng không còn căng cứng nữa.
Khương Lâm bật cười chạy về phía trước, chiếc túi vải treo bên hông cũng lắc lư theo nhịp chạy của cô, Trình Tiểu Bảo giả vờ làm sư tử lớn đuổi theo cô: “Goàm goàm, con muốn bắt mẹ~~ "
Trình Đại Bảo bất đắc dĩ nhìn đôi mẹ con vui vẻ chạy đuổi theo nhau, bé không còn tức giận hay căng thẳng nữa, cũng nhấc chân lên chạy đuổi theo.
Bọn họ vẫn đi bộ rồi đi nhờ xe, xuống xe ở Cung Tiêu xã*.
*Hợp tác xã chuyên cung ứng hàng tiêu dùng.
Khương Lâm lấy ra hai chiếc khăn tay thêu hoa hoa cỏ cỏ, chia ra quàng lên trên cổ cho Đại Bảo Tiểu Bảo, để lộ hình thêu ra ngoài.
Khương Lâm dắt tay nhỏ của Tiểu Bảo, dẫn hai bé đi tới tiệm cơm.
Trình Đại Bảo căng thẳng nói: "Con không vào tiệm cơm đâu!" Còn chưa bán được thứ gì cả.
Khương Lâm: "Đi xem có thể kinh doanh được không."
Cô để hai đứa bé đứng dưới ánh nắng mặt trời ở trước cửa tiệm cơm, hai đứa bé đáng yêu cùng quàng khăn tay được thêu rất đẹp, nhìn đặc biệt cảnh đẹp ý vui. Bản thân cô lấy ra một chiếc ví tiền nhỏ làm bằng vải bông có thêu hình hoa mận màu xanh, nói muốn mua hai chiếc bánh bao.
Lý Nguyệt Quế vừa nhìn đã nhận ra bọn họ, dù sao nhiều năm qua cô ta cũng chỉ gặp có một lần người phụ nữ xinh đẹp dẫn theo hai bé trai song sinh đáng yêu, nên có ấn tượng rất sâu sắc.
"Ai nha, là cô à."
Khương Lâm lập tức bắt chuyện với cô ta, trước lạ sau quen, có giới thiệu lẫn nhau thì mới có giao tình.
"Cô em này, hình thêu của cô đẹp thế, là do cô tự thêu à?" Lý Nguyệt Quế nhìn hai đứa trẻ, lại nhìn ví tiền của Khương Lâm, càng nhìn càng thấy thích không nỡ buông tay.
Không người phụ nữ nào có thể đề kháng được với những đồ vật nhỏ xinh đẹp.
Khương Lâm nhìn trái phải, rồi nhỏ giọng nói: "Mua."
"Mua ở đâu? Bao nhiêu tiền? Tôi cũng muốn mua một cái!"
Khương Lâm thở dài: “Thôn chúng tôi có mấy cụ bà vì một số nguyên nhân nên trải qua cuộc sống khó khăn cực kì, ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Tôi thấy bọn họ biết làm cái này….”
Trước hết, cô chơi bài tình cảm tỏ vẻ đáng thương, phụ nữ càng dễ dàng sinh ra lòng đồng cảm với những mảnh đời nghèo khổ, tránh cho người ta ép giá quá nhiều.
Quả nhiên sắc mặt Lý Nguyệt Quế hiện ra thần sắc không nỡ: “Thật là đáng thương.”
Diêm Nhuận Chi chợt thay đổi sắc mặt: “Mẹ Bảo nhi, chúng ta đừng làm vậy, chúng ta phải đi theo xã hội chủ nghĩa, chứ đừng theo chủ nghĩa tư bản, nếu bị chụp cái mũ đầu cơ trục lợi, tội danh của chúng ta sẽ lớn hơn những người khác đấy."
Khương Lâm: "Chúng ta không đầu cơ trục lợi, chính là... nếu con trở về thành phố thăm người thân bạn bè, vậy cũng phải mang quà về chứ đúng không? Con thấy dùng mấy thứ đó làm quà rất hay."
Diêm Nhuận Chi thở phào nhẹ nhõm nói: “Nếu vậy thì không thành vấn đề, ngày mai mẹ sẽ làm giúp con mấy cái."
"Mẹ dạy con làm đi, con tự làm." Kiếp trước, Khương Lâm tự lập nghiệp từ khi còn rất trẻ, sau đó cô làm nghề sửa chữa nội thất, tay nghề thủ công cũng không tồi. Ngoài nấu nướng ra, cô có thể làm mấy món đồ thủ công không phức tạp. Cô không biết thêu, nhưng may vá gì đó thì vẫn có thể làm được.
Cô vội vàng lấy giấy bút ra thiết kế mấy thứ, đều là những thứ con gái yêu thích không buông tay, chẳng hạn như khăn tay, ví tiền nhỏ, túi xách, dây buộc tóc... những mẫu nào không thiết kế được thì cứ thêu ra, có thể bán cho người khác để người ta khâu vào túi xách hay vào trên trang phục.
Sau mấy ngày bận rộn như vậy, Khương Lâm làm ra được mấy món đồ thêu, cô định mang thử lên huyện thành xem thế nào. Nếu buôn bán tốt, cô sẽ lên tỉnh thành. Dù sao thư giới thiệu của cô vẫn còn, kỳ hạn hơn một tháng, đủ cho cô dùng.
Ngày hôm đó sau khi ăn sáng xong, Khương Lâm mang theo lương khô rồi nói với Diêm Nhuận Chi là mình đi ra ngoài, công việc của cô và Diêm Nhuận Chi không cần phải làm việc suốt này như các xã viên khác, chỉ cần đưa ra thành phẩm là được.
Khương Lâm đi ra khỏi cửa nhà, Đại Bảo Tiểu Bảo cũng đuổi theo sau.
Tiểu Bảo kéo vạt áo của cô lại, ngước khuôn mặt nhỏ đáng yêu lên nhìn cô: “Mẹ ơi ~, mẹ dẫn con và Đại Bảo đi cùng đi."
Tuy Trình Đại Bảo không nói gì, nhưng ánh mắt nhìn cô đầy căng thẳng, như thể sợ cô sẽ đi rồi không bao giờ trở lại.
Bị hai đứa trẻ đáng yêu nhìn chằm chằm vào thế này, Khương Lâm không thể nào từ chối được, cô nhéo chóp mũi của Tiểu Bảo, cười nói: "Con muốn đi bán mình hả?"
Tiểu Bảo liền cười nói: “Mẹ, mười nghìn đồng có không lớn không?"
Khương Lâm: "Lớn chứ, mau đi thôi, xem lần này có thể bán được bao nhiêu tiền."
Trình Đại Bảo vốn sợ mẹ sẽ bán hai anh em bọn họ, nhưng nghe Khương Lâm đùa giỡn như vậy, căng thẳng trong lòng bé cũng dần tiêu tán, trên khuôn mặt nhỏ cũng không còn căng cứng nữa.
Khương Lâm bật cười chạy về phía trước, chiếc túi vải treo bên hông cũng lắc lư theo nhịp chạy của cô, Trình Tiểu Bảo giả vờ làm sư tử lớn đuổi theo cô: “Goàm goàm, con muốn bắt mẹ~~ "
Trình Đại Bảo bất đắc dĩ nhìn đôi mẹ con vui vẻ chạy đuổi theo nhau, bé không còn tức giận hay căng thẳng nữa, cũng nhấc chân lên chạy đuổi theo.
Bọn họ vẫn đi bộ rồi đi nhờ xe, xuống xe ở Cung Tiêu xã*.
*Hợp tác xã chuyên cung ứng hàng tiêu dùng.
Khương Lâm lấy ra hai chiếc khăn tay thêu hoa hoa cỏ cỏ, chia ra quàng lên trên cổ cho Đại Bảo Tiểu Bảo, để lộ hình thêu ra ngoài.
Khương Lâm dắt tay nhỏ của Tiểu Bảo, dẫn hai bé đi tới tiệm cơm.
Trình Đại Bảo căng thẳng nói: "Con không vào tiệm cơm đâu!" Còn chưa bán được thứ gì cả.
Khương Lâm: "Đi xem có thể kinh doanh được không."
Cô để hai đứa bé đứng dưới ánh nắng mặt trời ở trước cửa tiệm cơm, hai đứa bé đáng yêu cùng quàng khăn tay được thêu rất đẹp, nhìn đặc biệt cảnh đẹp ý vui. Bản thân cô lấy ra một chiếc ví tiền nhỏ làm bằng vải bông có thêu hình hoa mận màu xanh, nói muốn mua hai chiếc bánh bao.
Lý Nguyệt Quế vừa nhìn đã nhận ra bọn họ, dù sao nhiều năm qua cô ta cũng chỉ gặp có một lần người phụ nữ xinh đẹp dẫn theo hai bé trai song sinh đáng yêu, nên có ấn tượng rất sâu sắc.
"Ai nha, là cô à."
Khương Lâm lập tức bắt chuyện với cô ta, trước lạ sau quen, có giới thiệu lẫn nhau thì mới có giao tình.
"Cô em này, hình thêu của cô đẹp thế, là do cô tự thêu à?" Lý Nguyệt Quế nhìn hai đứa trẻ, lại nhìn ví tiền của Khương Lâm, càng nhìn càng thấy thích không nỡ buông tay.
Không người phụ nữ nào có thể đề kháng được với những đồ vật nhỏ xinh đẹp.
Khương Lâm nhìn trái phải, rồi nhỏ giọng nói: "Mua."
"Mua ở đâu? Bao nhiêu tiền? Tôi cũng muốn mua một cái!"
Khương Lâm thở dài: “Thôn chúng tôi có mấy cụ bà vì một số nguyên nhân nên trải qua cuộc sống khó khăn cực kì, ăn không đủ no mặc không đủ ấm. Tôi thấy bọn họ biết làm cái này….”
Trước hết, cô chơi bài tình cảm tỏ vẻ đáng thương, phụ nữ càng dễ dàng sinh ra lòng đồng cảm với những mảnh đời nghèo khổ, tránh cho người ta ép giá quá nhiều.
Quả nhiên sắc mặt Lý Nguyệt Quế hiện ra thần sắc không nỡ: “Thật là đáng thương.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook