Thập Niên 70 Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
-
Chương 30: Nhà Họ Giang Tìm Tới Cửa 2
Ninh Kim Sinh cầm đũa ăn cơm, “Nó gả cho nhà họ Giang hơn nửa năm, chúng ta không ở bên cạnh, ai biết được là kẻ nào dạy hư nó. Cứ như thế này mãi cũng không phải là cách, ngày mai bà sắp xếp đi đến nhà họ Giang một chuyến, cứ nói A Hương bị ốm sức khỏe không được tốt, ở lại nhà ngoại nghỉ ngơi vài hôm, khỏi bệnh rồi sẽ quay về.”
Hồ Tú Liên gật đầu, cảm thấy đây là một cách tốt, có thể xoa dịu mâu thuẫn hai nhà. Đợi qua vài ngày Ninh Hương bình tĩnh lại, suy nghĩ thông suốt rồi, bọn họ sẽ đưa Ninh Hương về bên đó, việc này cũng coi như giải quyết xong.
Hôm sau, Hồ Tú Liên vẫn chưa kịp sắp xếp thời gian sang đại đội Cam Hà, đang là thời gian nấu cơm trưa, hai đứa trẻ nhà họ Giang đã tìm đến đại đội Điềm Thủy. Giang Ngạn và Giang Nguyên đều mặc trên người áo sơ mi kẻ sọc thời thượng, đeo cặp sách màu vàng mới toanh.
Hồ Tú Liên đang vo gạo, nhìn thấy Giang Ngạn Giang Nguyên chạy đến thì rất bất ngờ, vội vàng đặt nồi cơm xuống nhiệt tình chào hỏi.
Giang Ngạn Giang Nguyên vẻ mặt không lạnh không nóng, cũng không gọi bà ngoại, chỉ mở miệng nói: “Chúng tôi đến tìm Ninh A Hương, cô ta bỏ chúng tôi và bà nội ở lại mà trốn đi, đã mấy ngày rồi, cô ta còn muốn quay về nữa không?”
Hồ Tú Liên vội vàng câu nệ tiếp lời: “Về chứ về chứ, đấy là nhà nó, sao nó không về được?”
Giang Ngạn thấy thái độ này của Hồ Tú Liên lại càng thêm ngạo mạn, liếc một lượt vào trong nhà, nói: “Thế cô ta đâu rồi? Bây giờ về theo chúng tôi đi, về nhà còn phải nấu cơm nữa kìa, chúng tôi đã mấy ngày không được ăn uống cẩn thận rồi.”
Nghe vậy, Hồ Tú Liên cho rằng Ninh Hương đúng là kiếm chuyện. Làm dâu nhà người ta, sao lại nói trốn là trốn, để mẹ chồng và ba đứa con đói liệt ở nhà chứ? Làm dâu không phải là sống theo cách này.
Nhưng cho dù muốn Ninh Hương quay về, Ninh Hương cũng không có ở nhà. Chuyện này không phải là nói một câu là có thể giải quyết được, Hồ Tú Liên có thể cười nói: “Nó tạm thời không ở nhà, hay là các cháu ở lại, ăn cơm trưa ở đây được không?”
Giang Ngạn và Giang Nguyên nhìn nhau một cái, sau đó quay đầu nhìn Hồ Tú Liên hỏi: “Cô ta bây giờ đang ở đâu?”
Hồ Tú Liên nghĩ một lát, nói dối rằng: “Nó bị ốm rồi, đang ở trạm y tế.”
Giang Ngạn và Giang Nguyên không biết lời này là thật hay giả, Giang Nguyên không muốn quay về nhà ăn cơm Lý Quế Mai nấu, lấy tay kéo kéo cánh tay của Giang Ngạn, thì thầm: “Anh ơi, thế thì ăn cơm ở đây đi.”
Giang Ngạn đương nhiên cũng đồng ý ý kiến này, bà nội bọn chúng nấu cơm thật đúng là khó nuốt. Vậy nên chúng cũng không kiên trì nữa, gật đầu với Hồ Tú Liên: “Vậy cũng được.”
Giữ Giang Ngạn và Giang Nguyên ở lại ăn cơm, Hồ Tú Liên còn thấy vui vẻ. Nhưng khi đong gạo lại thấy không còn vui vẻ nữa. Bởi vì lương thực trong nhà có hạn, ăn nhiều xót biết bao!
Nhưng có xót thế nào cũng không được bạc đã hai đứa con nhà con rể, thế nên bà phóng khoáng đong thêm gạo, vui vẻ vo sạch gạo bỏ vào nồi bắt đầu nấu cơm.
Trong lúc nấu cơm Ninh Ba Ninh Dương đeo cặp sách quay về rồi, bà gọi hai đứa con trai đến trước mặt, nhỏ giọng nhắc nhở chúng: “Đi tìm chị cả các con về đây, cứ nói người bên nhà chồng đến đón nó rồi, đây là chuyện mặt mũi nhà ta, đừng có cố chấp nữa.”
Ninh Ba Ninh Dương nghe tin lập tức bỏ cặp xuống chạy đi, trước tiên là chạy đến phòng nhân giống của đại đội, tiếp đó lại chạy đến trạm thêu, chạy đến trước mặt Ninh Hương, đứa này một câu đứa kia một câu nói: “Chị cả, người bên nhà chồng đến đón chị rồi, mẹ bảo chị về nhanh, đừng cố chấp nữa.”
Đây là nguyên văn lời nói của Hồ Tú Liên, lời vừa nói ra đã thu hút sự chú ý của các thợ thêu khác. Các thợ thêu còn lại đều là không cần về nhà nấu cơm, cũng rất tò mò về chuyện của Ninh Hương, dựng đứng tai lên liếc nhìn nhau.
Ninh Hương nghe xong ngẩng đầu nhìn Ninh Ba Ninh Dương một cái, cất tiếng nói: “Thế các em về nói với mẹ các em, bảo bọn họ quay về đi. Trừ Giang Kiến Hải, chị tuyệt đối không gặp một ai khác, cũng sẽ không quay về đâu.”
Ninh Ba Ninh Dương nhìn nhau, bọn chúng cũng không quản được việc này, liền quay người chạy đi.
Ninh Ba Ninh Dương vừa đi, hai thợ thêu ở trạm thêu tiếp tục trao đổi ánh mắt, cả mặt đều là biểu cảm không có gì để nói và không thể hiểu nổi, còn lấy tay chỉ chỉ trán mình, biểu thị Ninh Hương đầu óc không được bình thường.
Ninh Ba Ninh Dương quay về đem lời chuyển đến Hồ Tú Liên, Hồ Tú Liên cũng mang biểu cảm y hệt. Đương nhiên cảm xúc của bà còn có vài phần tức giận, không bàn được gì với Ninh Ba Ninh Dương, đợi Ninh Kim Sinh quay về, chỉ kéo Ninh Kim Sinh qua một bên, nói: “Tôi đến điên mất thôi, Giang Ngạn Giang Nguyên đích thân đến đây đón nó về, nó còn làm giá kia kìa! Ông biết nó nói gì không, nó nói trừ Giang Kiến Hải, nó không gặp ai hết, cũng không quay về. Nó tưởng nó là ai thế, Vương Mẫu Nương Nương đấy à?!”
Hồ Tú Liên gật đầu, cảm thấy đây là một cách tốt, có thể xoa dịu mâu thuẫn hai nhà. Đợi qua vài ngày Ninh Hương bình tĩnh lại, suy nghĩ thông suốt rồi, bọn họ sẽ đưa Ninh Hương về bên đó, việc này cũng coi như giải quyết xong.
Hôm sau, Hồ Tú Liên vẫn chưa kịp sắp xếp thời gian sang đại đội Cam Hà, đang là thời gian nấu cơm trưa, hai đứa trẻ nhà họ Giang đã tìm đến đại đội Điềm Thủy. Giang Ngạn và Giang Nguyên đều mặc trên người áo sơ mi kẻ sọc thời thượng, đeo cặp sách màu vàng mới toanh.
Hồ Tú Liên đang vo gạo, nhìn thấy Giang Ngạn Giang Nguyên chạy đến thì rất bất ngờ, vội vàng đặt nồi cơm xuống nhiệt tình chào hỏi.
Giang Ngạn Giang Nguyên vẻ mặt không lạnh không nóng, cũng không gọi bà ngoại, chỉ mở miệng nói: “Chúng tôi đến tìm Ninh A Hương, cô ta bỏ chúng tôi và bà nội ở lại mà trốn đi, đã mấy ngày rồi, cô ta còn muốn quay về nữa không?”
Hồ Tú Liên vội vàng câu nệ tiếp lời: “Về chứ về chứ, đấy là nhà nó, sao nó không về được?”
Giang Ngạn thấy thái độ này của Hồ Tú Liên lại càng thêm ngạo mạn, liếc một lượt vào trong nhà, nói: “Thế cô ta đâu rồi? Bây giờ về theo chúng tôi đi, về nhà còn phải nấu cơm nữa kìa, chúng tôi đã mấy ngày không được ăn uống cẩn thận rồi.”
Nghe vậy, Hồ Tú Liên cho rằng Ninh Hương đúng là kiếm chuyện. Làm dâu nhà người ta, sao lại nói trốn là trốn, để mẹ chồng và ba đứa con đói liệt ở nhà chứ? Làm dâu không phải là sống theo cách này.
Nhưng cho dù muốn Ninh Hương quay về, Ninh Hương cũng không có ở nhà. Chuyện này không phải là nói một câu là có thể giải quyết được, Hồ Tú Liên có thể cười nói: “Nó tạm thời không ở nhà, hay là các cháu ở lại, ăn cơm trưa ở đây được không?”
Giang Ngạn và Giang Nguyên nhìn nhau một cái, sau đó quay đầu nhìn Hồ Tú Liên hỏi: “Cô ta bây giờ đang ở đâu?”
Hồ Tú Liên nghĩ một lát, nói dối rằng: “Nó bị ốm rồi, đang ở trạm y tế.”
Giang Ngạn và Giang Nguyên không biết lời này là thật hay giả, Giang Nguyên không muốn quay về nhà ăn cơm Lý Quế Mai nấu, lấy tay kéo kéo cánh tay của Giang Ngạn, thì thầm: “Anh ơi, thế thì ăn cơm ở đây đi.”
Giang Ngạn đương nhiên cũng đồng ý ý kiến này, bà nội bọn chúng nấu cơm thật đúng là khó nuốt. Vậy nên chúng cũng không kiên trì nữa, gật đầu với Hồ Tú Liên: “Vậy cũng được.”
Giữ Giang Ngạn và Giang Nguyên ở lại ăn cơm, Hồ Tú Liên còn thấy vui vẻ. Nhưng khi đong gạo lại thấy không còn vui vẻ nữa. Bởi vì lương thực trong nhà có hạn, ăn nhiều xót biết bao!
Nhưng có xót thế nào cũng không được bạc đã hai đứa con nhà con rể, thế nên bà phóng khoáng đong thêm gạo, vui vẻ vo sạch gạo bỏ vào nồi bắt đầu nấu cơm.
Trong lúc nấu cơm Ninh Ba Ninh Dương đeo cặp sách quay về rồi, bà gọi hai đứa con trai đến trước mặt, nhỏ giọng nhắc nhở chúng: “Đi tìm chị cả các con về đây, cứ nói người bên nhà chồng đến đón nó rồi, đây là chuyện mặt mũi nhà ta, đừng có cố chấp nữa.”
Ninh Ba Ninh Dương nghe tin lập tức bỏ cặp xuống chạy đi, trước tiên là chạy đến phòng nhân giống của đại đội, tiếp đó lại chạy đến trạm thêu, chạy đến trước mặt Ninh Hương, đứa này một câu đứa kia một câu nói: “Chị cả, người bên nhà chồng đến đón chị rồi, mẹ bảo chị về nhanh, đừng cố chấp nữa.”
Đây là nguyên văn lời nói của Hồ Tú Liên, lời vừa nói ra đã thu hút sự chú ý của các thợ thêu khác. Các thợ thêu còn lại đều là không cần về nhà nấu cơm, cũng rất tò mò về chuyện của Ninh Hương, dựng đứng tai lên liếc nhìn nhau.
Ninh Hương nghe xong ngẩng đầu nhìn Ninh Ba Ninh Dương một cái, cất tiếng nói: “Thế các em về nói với mẹ các em, bảo bọn họ quay về đi. Trừ Giang Kiến Hải, chị tuyệt đối không gặp một ai khác, cũng sẽ không quay về đâu.”
Ninh Ba Ninh Dương nhìn nhau, bọn chúng cũng không quản được việc này, liền quay người chạy đi.
Ninh Ba Ninh Dương vừa đi, hai thợ thêu ở trạm thêu tiếp tục trao đổi ánh mắt, cả mặt đều là biểu cảm không có gì để nói và không thể hiểu nổi, còn lấy tay chỉ chỉ trán mình, biểu thị Ninh Hương đầu óc không được bình thường.
Ninh Ba Ninh Dương quay về đem lời chuyển đến Hồ Tú Liên, Hồ Tú Liên cũng mang biểu cảm y hệt. Đương nhiên cảm xúc của bà còn có vài phần tức giận, không bàn được gì với Ninh Ba Ninh Dương, đợi Ninh Kim Sinh quay về, chỉ kéo Ninh Kim Sinh qua một bên, nói: “Tôi đến điên mất thôi, Giang Ngạn Giang Nguyên đích thân đến đây đón nó về, nó còn làm giá kia kìa! Ông biết nó nói gì không, nó nói trừ Giang Kiến Hải, nó không gặp ai hết, cũng không quay về. Nó tưởng nó là ai thế, Vương Mẫu Nương Nương đấy à?!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook