Thập Niên 70 Mẹ Kế Sau Khi Thức Tỉnh
-
Chương 29: Nhà Họ Giang Tìm Tới Cửa 1
Ồn ào với nhà mẹ đẻ chuyển ra ở phòng nhân giống hai ngày nay, Ninh Hương cảm thấy vô cùng thoải mái. Ban ngày cô luôn ở trạm thêu thêu thùa, đến tối thì quay về phòng nhân giống, nấu một chút cháo lót dạ, sau đó đọc sách một lát rồi tắm rửa đi ngủ.
Nhà mẹ đẻ và nhà mẹ chồng nghĩ như thế nào cô cũng không để tâm nhiều, nhưng vẫn tính xem còn bao nhiêu ngày nữa là đến Tết Trung Thu. Cô không biết Giang Kiến Hải sau khi nhận được điện báo có trở về không, dù gì bôn ba đất khách nửa năm trời anh ta cũng không hay về.
Giữa anh ta và Ninh Hương không có tình cảm, hơn nữa anh ta không mấy hài lòng về Ninh Hương, vì vậy kết hôn nửa năm trời, anh ta hoàn toàn lạnh nhạt với cô. Ở kiếp trước, sau này anh ta đã dần dần chấp nhận Ninh Hương, hoàn toàn cảm nhận được điểm tốt đẹp của cô.
Điểm tốt đẹp chẳng qua chỉ là dịu dàng hiền thục, giúp anh ta phụng dưỡng mẹ già chăm sóc con thơ, khiến anh ta hoàn toàn không cần lo lắng gì về gia đình, có thể yên tâm ở bên ngoài làm việc. Kỳ thực cho dù đã chấp nhận rồi, nhưng trong lòng anh ta vẫn ôm tiếc nuối.
Ở kiếp trước khi hai người họ đã kết hôn nửa đời người, anh ta vẫn cho rằng Ninh Hương không xứng làm vợ anh ta, chê bai cô đủ điều. Chê bai cô không biết chữ, chê bai cô không biết ăn nói, chê bai cô thô lỗ, chê bai cô lôi thôi lếch thếch.
Anh ta vẫn luôn cho rằng Ninh Hương làm mất mặt anh ta, vì vậy trước giờ chưa từng đưa cô đi ra ngoài. Trong thời gian sống chung, sự chê bai dè bỉu của anh ta thể hiện rõ mồn một trên khuôn mặt và lời nói, đôi lúc sẽ chèn thêm một câu: “Cô thì biết cái gì? Cả ngày rì rì rầm rầm với mấy bà hàng xóm, còn không biết đi rửa nồi nấu cơm.”
Nhưng điều nực cười nhất là, trong mắt người ngoài, Ninh Hương là người may mắn. Tất cả mọi người đều cho rằng cô số tốt mới gả được cho Giang Kiến Hải, con riêng ai cũng có tài có đức, cả đời này cô không cần làm gì, được người khác nuôi, không cần lo ăn lo mặc, cuộc sống an nhàn. Ấy thế mà Giang Kiến Hải không hề vứt bỏ cô, quả thật là một người đàn ông tốt.
Bây giờ mỗi khi nhớ lại những chuyện trước đây, Ninh Hương đều cảm thấy nực cười vô cùng.
Nực cười ở chỗ, đàn ông chỉ cần không vứt bỏ vợ là có thể trở thành người đàn ông tốt, nhưng phụ nữ hi sinh tất cả, cũng chỉ là ký sinh trùng khiến người ta khinh bỉ, không còn chút tôn nghiêm. Bọn họ cổ vũ đàn ông đi chinh phục thế giới, để phụ nữ đi chinh phục đàn ông.
Nực cười, phụ nữ tại sao phải dựa vào việc chinh phục đàn ông để sống chứ?
Bởi vì những chuyện đáng cười này, vậy nên mặc kệ Tết Trung Thu Giang Kiến Hải có về hay không, Ninh Hương cũng sẽ không quay về nhà họ Giang. Cô chỉ là đi đăng ký giấy kết hôn, không phải giấy bán thân, mà ngay cả nửa chữ tự do cũng không có, phải làm nô lệ phục vụ cho bốn người nhà họ Giang.
Cuộc ly hôn này không biết có phải là một trận chiến trường kỳ hay không, nhưng cho dù có bao nhiêu vật cản, cô cũng sẽ không thỏa hiệp nhận thua. Cho dù phải đối đầu với thế giới, cô cũng phải kiên cường bước tiếp!
Đọc sách tiếp thu kiến thức, chăm chỉ làm nghề thêu, Ninh Hương tiêu tốn cả đời này để bước đến thế giới, đồng thời chinh phục thế giới, cũng sẽ không tiêu thêm một phút nào cho cái nhà họ Giang ấy, bọn họ không xứng.
***
Chiều tối, ánh hoàng hôn chiếu xuống ao lục bình, phản xạ ánh sáng lấp lánh.
Dưới ruộng đồng, các xã viên thu gọn dụng cụ quay về nhà, trên đường đi bắt gặp cô gái trẻ xách giỏ trúc nhặt cỏ cho lợn, các bác các cô các chú chào hỏi trêu đùa vài câu.
Ninh Kim Sinh về đến nhà rửa tay thay quần áo, móc ra hai hạt năng lùn từ trong túi, đưa cho Ninh Ba Ninh Dương mỗi đứa một hạt, nói với Hồ Tú Liên: “năm nay hạt khiếm thảo của đại đội chúng ta được mùa, có lẽ mỗi nhà được chia nhiều thêm một chút.”
Khiếm thảo là họ Súng, năng lùn là họ Cói, là hai loại hạt trong Thủy Bát Tiên. Hồ Tú Liên cầm dao giúp Ninh Ba Ninh Dương gọt vỏ năng lùn, tỉ mỉ gọt xong xuôi, đưa hai miếng năng trắng tinh cho hai đứa nhỏ, “Kiến Đông rất được đấy, từ khi nó làm đội trưởng, thu hoạch của đại đội chúng ta lúc nào cũng được mùa.”
Lâm Kiến Đông cho dù là năng lực hay nhân phẩm cũng đều được các xã viên của đội hai coi trọng. Nhắc đến người này đều không nhịn được mà khen vài câu.
Nhắc đến đội trưởng Lâm Kiến Đông, Ninh Kim Sinh lại hỏi Hồ Tú Liên: “Hôm nay bà có đi tìm A Hương không?”
Ninh Hương xới cơm xong, chia xong đũa, Hồ Tú Liên ngồi xuống cạnh Ninh Kim Sinh, “Tôi đi một chuyến rồi, nhưng không cho nó biết. Hồng Đào trước giờ mồm mép nhanh nhạy, tôi nhờ nó đi khuyên nhủ A Hương, ai ngờ nó bảo nó khuyên không nổi. Nó nói A Hương đầu óc không được bình thường, nói năng linh tinh.”
Nhà mẹ đẻ và nhà mẹ chồng nghĩ như thế nào cô cũng không để tâm nhiều, nhưng vẫn tính xem còn bao nhiêu ngày nữa là đến Tết Trung Thu. Cô không biết Giang Kiến Hải sau khi nhận được điện báo có trở về không, dù gì bôn ba đất khách nửa năm trời anh ta cũng không hay về.
Giữa anh ta và Ninh Hương không có tình cảm, hơn nữa anh ta không mấy hài lòng về Ninh Hương, vì vậy kết hôn nửa năm trời, anh ta hoàn toàn lạnh nhạt với cô. Ở kiếp trước, sau này anh ta đã dần dần chấp nhận Ninh Hương, hoàn toàn cảm nhận được điểm tốt đẹp của cô.
Điểm tốt đẹp chẳng qua chỉ là dịu dàng hiền thục, giúp anh ta phụng dưỡng mẹ già chăm sóc con thơ, khiến anh ta hoàn toàn không cần lo lắng gì về gia đình, có thể yên tâm ở bên ngoài làm việc. Kỳ thực cho dù đã chấp nhận rồi, nhưng trong lòng anh ta vẫn ôm tiếc nuối.
Ở kiếp trước khi hai người họ đã kết hôn nửa đời người, anh ta vẫn cho rằng Ninh Hương không xứng làm vợ anh ta, chê bai cô đủ điều. Chê bai cô không biết chữ, chê bai cô không biết ăn nói, chê bai cô thô lỗ, chê bai cô lôi thôi lếch thếch.
Anh ta vẫn luôn cho rằng Ninh Hương làm mất mặt anh ta, vì vậy trước giờ chưa từng đưa cô đi ra ngoài. Trong thời gian sống chung, sự chê bai dè bỉu của anh ta thể hiện rõ mồn một trên khuôn mặt và lời nói, đôi lúc sẽ chèn thêm một câu: “Cô thì biết cái gì? Cả ngày rì rì rầm rầm với mấy bà hàng xóm, còn không biết đi rửa nồi nấu cơm.”
Nhưng điều nực cười nhất là, trong mắt người ngoài, Ninh Hương là người may mắn. Tất cả mọi người đều cho rằng cô số tốt mới gả được cho Giang Kiến Hải, con riêng ai cũng có tài có đức, cả đời này cô không cần làm gì, được người khác nuôi, không cần lo ăn lo mặc, cuộc sống an nhàn. Ấy thế mà Giang Kiến Hải không hề vứt bỏ cô, quả thật là một người đàn ông tốt.
Bây giờ mỗi khi nhớ lại những chuyện trước đây, Ninh Hương đều cảm thấy nực cười vô cùng.
Nực cười ở chỗ, đàn ông chỉ cần không vứt bỏ vợ là có thể trở thành người đàn ông tốt, nhưng phụ nữ hi sinh tất cả, cũng chỉ là ký sinh trùng khiến người ta khinh bỉ, không còn chút tôn nghiêm. Bọn họ cổ vũ đàn ông đi chinh phục thế giới, để phụ nữ đi chinh phục đàn ông.
Nực cười, phụ nữ tại sao phải dựa vào việc chinh phục đàn ông để sống chứ?
Bởi vì những chuyện đáng cười này, vậy nên mặc kệ Tết Trung Thu Giang Kiến Hải có về hay không, Ninh Hương cũng sẽ không quay về nhà họ Giang. Cô chỉ là đi đăng ký giấy kết hôn, không phải giấy bán thân, mà ngay cả nửa chữ tự do cũng không có, phải làm nô lệ phục vụ cho bốn người nhà họ Giang.
Cuộc ly hôn này không biết có phải là một trận chiến trường kỳ hay không, nhưng cho dù có bao nhiêu vật cản, cô cũng sẽ không thỏa hiệp nhận thua. Cho dù phải đối đầu với thế giới, cô cũng phải kiên cường bước tiếp!
Đọc sách tiếp thu kiến thức, chăm chỉ làm nghề thêu, Ninh Hương tiêu tốn cả đời này để bước đến thế giới, đồng thời chinh phục thế giới, cũng sẽ không tiêu thêm một phút nào cho cái nhà họ Giang ấy, bọn họ không xứng.
***
Chiều tối, ánh hoàng hôn chiếu xuống ao lục bình, phản xạ ánh sáng lấp lánh.
Dưới ruộng đồng, các xã viên thu gọn dụng cụ quay về nhà, trên đường đi bắt gặp cô gái trẻ xách giỏ trúc nhặt cỏ cho lợn, các bác các cô các chú chào hỏi trêu đùa vài câu.
Ninh Kim Sinh về đến nhà rửa tay thay quần áo, móc ra hai hạt năng lùn từ trong túi, đưa cho Ninh Ba Ninh Dương mỗi đứa một hạt, nói với Hồ Tú Liên: “năm nay hạt khiếm thảo của đại đội chúng ta được mùa, có lẽ mỗi nhà được chia nhiều thêm một chút.”
Khiếm thảo là họ Súng, năng lùn là họ Cói, là hai loại hạt trong Thủy Bát Tiên. Hồ Tú Liên cầm dao giúp Ninh Ba Ninh Dương gọt vỏ năng lùn, tỉ mỉ gọt xong xuôi, đưa hai miếng năng trắng tinh cho hai đứa nhỏ, “Kiến Đông rất được đấy, từ khi nó làm đội trưởng, thu hoạch của đại đội chúng ta lúc nào cũng được mùa.”
Lâm Kiến Đông cho dù là năng lực hay nhân phẩm cũng đều được các xã viên của đội hai coi trọng. Nhắc đến người này đều không nhịn được mà khen vài câu.
Nhắc đến đội trưởng Lâm Kiến Đông, Ninh Kim Sinh lại hỏi Hồ Tú Liên: “Hôm nay bà có đi tìm A Hương không?”
Ninh Hương xới cơm xong, chia xong đũa, Hồ Tú Liên ngồi xuống cạnh Ninh Kim Sinh, “Tôi đi một chuyến rồi, nhưng không cho nó biết. Hồng Đào trước giờ mồm mép nhanh nhạy, tôi nhờ nó đi khuyên nhủ A Hương, ai ngờ nó bảo nó khuyên không nổi. Nó nói A Hương đầu óc không được bình thường, nói năng linh tinh.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook